Nam Việt Đế Vương

Chương 141: Chuột Triều




Ngày mới lại đến, mọi người bừng bừng khí thế đi ra đồng. Khảo nghiệm lần trước đã khiến mọi người hiểu ra nhiều điều, rằng đây không phải công việc làm nông bình thường, mà trong đó có rất nhiều huyền diệu. Gần mười người bị loại hôm qua chính là bài học đắt giá cho mọi người.

Làm ẩm ruộng, gieo sạ, bón phân,.....bọn họ làm đủ công việc, không sót chút nào. Mà những hạt giống này hiển nhiên đã bị động tay động chân qua, chỉ cần hai ngày lúa đã mọc xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống.

"Hình như mọi chuyện hơi đơn giản so với chúng ta nghĩ đúng không?"

Một người đàn ông dựa vào con trâu bên cạnh mình, cười nói.

"Ừ, đúng thật, mọi chuyện có vẻ đơn giản quá thì phải???"

"Thật đáng nghi!"

Mọi người cảnh giác quan sát xung quanh, cẩn thận từng li từng tí. Họ không muốn vào giây phút cuối cùng lại bị thất bại, vụt mất cơ duyên lần này.

Mà đúng như bọn hắn dự đoán, vào ngày thứ ba khi lúa đã chín vàng ruộm, thì liền xuất hiện kinh biến!

Không biết từ đâu xuất hiện một đàn chuột, trong đó cao nhất là Nội cương cấp, thấp nhất là Luyện thể cảnh Luyện Huyết kì. Nhưng bọn chúng thắng ở số lượng nhiều, cả đàn đến cả nghìn con, giống như một cơn lũ quét qua, đi đến đâu lúa bị gặm mất đến đó.

"Lũ khốn này..."

Một vị Nội cương võ giả gào rống, Chân khí trong cơ thể bùng nổ, đem cái quốc trong tay hóa thành vũ khí, liên tục đánh chết đám chuột. Nhưng chúng thật sự quá đông, hơn nữa hung hãn không sợ chết, khiến hắn rốt cục đỡ không nổi phải chạy mất dép!

"À chuột Thao Thiết! Nguy rồi."

Ánh Nguyệt khuôn mặt có chút tái đi, hô lớn, mà những người xung quanh hiển nhiên cũng biết điều này, mặt xanh như tàu lá chuối.

Trần Phong nhớ lại những thông tin về loài này. Loài chuột này là một phân nhánh cực kì nhỏ trong tộc Thao Thiết, trời sinh đã có khả năng cắn nuốt mọi thứ, từ cây cỏ, đất đá, cho đến con người. Bọn chúng thực lực cũng không gọi là mạnh, cao nhất là Khai Huyệt mà thôi. Nhưng bọn chúng thường đi với nhau, tạo ra thú triều. Ví như ba trăm năm trước, ở phía Nam của Nam Việt Quốc, nơi được xem là vựa lúa của toàn quốc đã xuất hiện chuột triều này. Bọn chúng ăn tất cả mọi thứ, kể cả sinh vật sống cũng không tha. Thậm chí ghê nhất đó chính là hơn mười vị Linh giả ngăn cản bọn chúng đã bị ăn đến xác cũng không còn!

Đàn chuột này tuy còn xa mới đạt đến mức như vậy, nhưng bọn họ cũng còn xa mới sánh bằng Linh giả, bởi vậy mọi chuyện khó nói trước.

"Mọi người hãy đoàn kết với nhau, chỉ có thể mới vượt qua được khó khăn lần này. Vị Linh giả kia không hề cấm chuyện này, vậy sao không làm?" Một người lên tiếng.

Mấy người khác nghe vậy hai mắt bừng sáng, gật đầu liên hồi, đáp:

"Có lý!"

"Nếu vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

Mọi người bàn bạc hồi lâu, rốt cục quyết định hợp tác cùng chống lại lũ chuột này. Bọn họ chia người ra, quả nhiên tìm được mười mấy cái hang nhỏ, mà trong đó lũ chuột lao ra tầng tầng lớp lớp, nhiều không đếm xuể!

Mười mấy người bắt đầu phân bố xung quanh những cái hang này, cao thủ Ngoại cương, Khai Huyệt đứng trước, Nội Cương, Tụ khí lui về phía sau.

"Ngăn cản chúng lại!" Vị Khai Huyệt cao thủ kia gầm lên, Chân khí hóa thành một thanh đao dài mấy mét, phốc xuy mấy tiếng, lập tức mấy chục con chuột cơ thể bị chém làm đôi, máu tươi vẩy ra. Nhưng hành động này đã chọc giận bọn nó, những con chuột Nội cương cấp đồng thời tụ lại, mỗi con đều to bằng bắp đùi người trưởng thành, đồng phải đến trăm con. Vị Khai Huyệt kia tuy mạnh nhưng gặp số lượng chuột thế này cũng sợ gần chết, phải lui lại.

"Hà My, bảo vệ ruộng. Ánh Nguyệt, cùng tôi tiến lên."

Trần Phong trong tay nắm lấy một cây búa, một cây liềm, sau đó cũng tham chiến. Bởi số lượng chuột quá nhiều nên có không ít con vượt qua những người phía trước. Nhưng rất may bọn chúng đa phần là ngang với Luyện huyết kì Luyện khí kì, chỉ một số ít đạt đến Tụ khí cảnh.

"Chết!"

Trần Phong gầm lên, Chân khí truyền vào cây búa trong tay, nện thật mạnh xuống. Lập tức một con chuột Tụ khí cấp bị đánh vỡ đầu, mà mấy con đi bên cạnh cũng bị sóng xung kích đánh chết! Mặt đất vì thế mà lõm xuống một hố sâu, đám lúa xung quanh cũng bị đánh bay ra, để lộ một mảnh đất trống.

Một búa bổ xuống, lại có mười mấy con chuột táng thân dưới tay hắn. Hai cái này có lẽ đều là bảo khí cấp ba trở lên, Chân khí vận chuyển trong đó tương đối dễ dàng, hơn nữa uy lực bộc phát cũng cực mạnh, bản thân nó lại rất sắc bén, chém giết đám chuột này cũng không nói chơi.

"A. Khốn khiếp!"

không biết từ lúc nào một con chuột đã cắn xuyên Chân khí hộ thể của hắn, hai cái răng lớn bằng ngón cái cắn xuyên làn da hắn, khiến hắn không khỏi kêu lên một tiếng.

Xoẹt

Đột nhiên từ sau một thanh kiếm đâm đến, xuyên thủng con chuột, giải vây cho hắn. Ánh Nguyệt nhanh chóng đi lại, vẻ mặt hơi lo lắng:

"Bọn chúng có hàm răng rất chắc và sắc, dù là một ít Bảo khí cấp thấp cũng có thể cắn xuyên đấy."

Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cùng với đó là một vị Nội cương cao thủ bị bầy chuột vây kín, đem Cương khí hộ thể hắn cắn nuốt hết sạch. Không còn Cương khí hộ thân thì với thân thể của hắn hoàn toàn trở thành một miếng đậu phụ với bọn chuột mà thôi.

"Đừng lo, có ta đến cứu đây!"

Một vị Ngoại cương cao thủ bước lên mấy bước, từ lòng bàn tay bắn ra năm sáu luồng Cương khí, hóa thành một đám Đao khí. Xoẹt xoẹt xoẹt liền chém sạch đám chuột vây xung quanh Nội cương cao thủ kia. Nhưng gã lúc này đã chết rồi, thân thể đã bị ăn mòn hơn nửa, thậm chí xương cũng bị gặm đến nham nhở!

"Thật kinh dị."

Mọi người run lên liên hồi, không ngờ người nọ chỉ bị vây chưa đầy một phút nhưng đã bị gặm mất nửa thân thể rồi.

"Lùi lại, lập thành từng nhóm! Lũ chuột này quá đồng và hung hãn, nếu chúng ta chia lẻ thì chỉ có chết! Theo tính toán chúng ta chỉ cần giữ một phần tư ruộng lúa thì sẽ đủ số lượng yêu cầu."

Vị Khai Huyệt kia gầm lên, Chân khí phun ra, kết hợp với cây búa tạ trong tay hắn mà tản ra ánh sáng cực chói mắt.

Oành!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, sóng xung kích bắn từ tung, mà mảnh ruộng của người vừa chết kia cũng bị đánh vỡ, mặt đất lõm xuống tạo một hố sâu. Mà đám chuột trốn trong lòng đất nơi đây cũng bị nghiền thành nát bét, lấy số lượng hàng trăm mà tính!

Hành động này của gã đã cổ vũ tinh thần cho tất cả mọi người, nhờ vậy mọi người chụm lại thành nhóm ba, và chỉ giữ lại một phần nhỏ ruộng của mình mà thôi. Vì vậy cánh đồng lúc sáng vốn vàng ruộm một màu lúa chín nay đã mất quá nửa, mà lũ chuột vẫn điên cuồng cắn nuốt, thậm chí cả mặt đất cũng bị cũng nó nuốt sạch.

Mà lúc này, nhóm Trần Phong có thêm hai đồng minh. Người thứ nhất là thanh niên Linh thể Nhất tinh kia, hai là một người đàn ông Ngoại cương cảnh tuổi tứ tuần, có vẻ như là người đi theo để bảo vệ. Phần ruộng của hai người bọn họ tình cờ sát với của Trần Phong và Ánh Nguyệt, cho nên họ mới yêu cầu thành lập một nhóm. Mà bên Trần Phong vẫn thiếu khuyết đi cao thủ Ngoại Cương cảnh, bởi vậy liền đồng ý.

"Ba em là người của thành Minh Dương sao? Vậy chắc em là Trần Phong?"

Người thanh niên kia cười nói, dáng vẻ cực kì hiền lành dễ mến, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, không vì mình mạnh hơn mà có chút nào khinh thường kẻ khác. Bởi vậy Trần Phong mới sinh ra ấn tượng tốt, đáp:

"Đúng vậy, không biết anh là..."

"Anh tên là Nguyễn Văn Đức, người thành Tương Phong, đã nghe qua tên em mấy lần. Những giáo viên ở thành bọn anh thường nói thành Minh Dương bọn em xuất hiện hai người rất tài giỏi, một người thiếu niên là Trần Phong, một thanh niên tên Thành."

Nói xong gã cười nhẹ, nói tiếp:

"Hai người bọn em nghe nói chỉ dùng mấy tháng thời gian đột phá lên Tụ khí cảnh, tốc độ như vậy thật đáng ngưỡng mộ. Mà các giáo viên ở trường anh cũng nói, nếu gặp hai người bọn em thì phải cẩn thận."

Người thanh niên này nói ra hết thảy, cũng chẳng giữ lại gì, tính cách như vậy cũng có thể xem là kì quái. Có ai lại nói hết với người mới gặp những điều đó cơ chứ?

"Thành Tương Phong... là thành có thực lực mạnh nhất trong Tây Phủ Tam thành, đúng là không sai. Chỉ một người thôi cũng có thực lực không tệ rồi, nếu vậy không biết Phạm Anh việt kia lại mạnh mẽ như thế nào?" Trần Phong nghĩ thầm, lại nói:

"Chắc là anh biết Phạm Anh Việt đúng không? Người này như thế nào?"

Nghe đến ba chữ Phạm Anh Việt người nọ lập tức lộ ra vẻ chán chường, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình thường, trầm giọng nói:

"Yêu nghiệt, là một yêu nghiệt chân chính! Tại sao một tên như hắn lại xuất hiện ở Tây Phủ tam thành này? Chỉ có Đông Phủ thập nhị thành mới là địa phương cho hắn tung hoành!"

Hắn nói cho Trần Phong nghe, nhưng hiển nhiên cũng nói cho mình nghe. Mà vị cao thủ Ngoại cương kia khi nghe vậy cũng thở dài không thôi, trong miệng lầm bầm cái gì nghe không rõ.

"Có thể khiến cho thiên tài như anh phải nói ra những lời này, rốt cục hắn ta là thứ quỷ gì?"

"Chỉ có thể dùng từ Yêu nghiệt mà thôi."

Văn Đức thở dài, quay sang nói với người đàn ông bên cạnh mấy tiếng. Mà người này cũng hiểu ngay, lập tức lao ra, đem đám chuột đang tràn đến chém giết không còn một mống.

"Chắc em cũng biết, thành Tương Phong ta phân chia thế lực có chút khác biệt, đó là hai nhà cầm quyền, Nguyễn gia ta cùng.... gia, cùng với Thợ săn công hội, học viện Tương Phong, ba Hắc bang,..... Ta là một trong hai người đứng đầu lứa trẻ tuổi của Nguyễn gia, vẫn luôn cùng những người khác tranh đấu bất phân thắng bại. Cho đến một ngày Thợ săn công hội gửi đến chỗ chúng ta một người thanh niên. Hắn ta là Phạm Việt Anh, thiên phú cực độ khủng bố, Linh thể Tam Tinh! Hắn ta chỉ cần hai tháng thời gian liền đem tất cả thanh niên trẻ tuổi trong các thế lực đánh gục, dù là ta tự xem mình không kém nhưng trước mặt hắn vẫn chỉ chịu được năm chiêu liền thua trận."

Hắn ta siết chặt hai tay, đột nhiên một quyền đánh mạnh xuống, chấn con chuột đang cắn góc áo hắn thành một bãi thịt nát.

"Mà đó là chuyện của bốn tháng trước! Sáu tháng trước ta là Tụ khí đỉnh cao, bây giờ sắp đột phá Nội cương hậu kì. Còn hắn? Không thể nào chỉ là Nội cương hậu kì! Hắn chắc chắn đang che dấu thực lực, nhưng mục đích là để làm gì ?"

Trần Phong nhìn sang Ánh Nguyệt, thấy được vẻ mặt trầm trọng của đối phương, không nhịn được nói:

"Chỉ cần không chọc hắn, chúng ta có thể an toàn."

Ánh Nguyệt gật gật đầu, đáp:

"Lần tranh đoạt lần này rất may chúng ta không phải gặp phải hắn, nếu không thì khó rồi. Có lẽ phải sáu người chúng ta hợp lực lại mới miễn cưỡng đánh ngang hắn."

Hết chương 141