Nam Việt Đế Vương

Chương 155: Học kiếm thuật




Nghe nó nói vậy Trần Phong cảm thấy cực kì nặng nề, tựa như có hòn đá đè nặng lên ngực mình. Hắn biết Khoai mạnh mẽ cỡ nào, chắc hẳn cũng là tồn tại đỉnh cấp, vậy mà vẫn không thể giải quyết vấn đề này, như vậy thì còn ai có thể?

Khoai thấy được suy nghĩ của hắn, nói:

"Nhưng ngươi đừng quá lo, ở trong đây chắc là có một ông bạn già của ta, có lẽ ông ta sẽ chữa được cho ngươi..."

Nó nói một cách lấp lửng, nửa vời, hiển nhiên nó cũng không chắc chắn về lời nói của mình. Nhưng nghe vậy thì Trần Phong cũng có thêm một tia hi vọng, dù chỉ là một tia thôi cũng tốt rồi.

Con người là như vậy, họ có thể mất tất cả, nhưng chỉ còn có hi vọng thì còn có thể thành công.

Trần Phong hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, sau đó ý thức rời khỏi Tinh thần hải, nhập chủ thân thể. Hắn nhận ra mình đang còn nắm chặt cổ tay Hà My thì lập tức buông thay, lung túng nói:

"Anh xin lỗi..."

Hà My cũng cúi đầu không đáp, nhưng có thể thấy được vành tai cô bé đỏ ửng.

"Hai đứa chim chuột đủ chưa, đi thôi!"

Giọng nói của Thành từ xa xa vọng lại, thức tỉnh hai người. Bọn họ vừa đi vừa trầm trồ, khen ngợi kiến trúc xung quanh. Tòa Long thành này trước đây có lẽ rất phồn hoa giàu có, khắp nơi đều dùng ngọc thạch chế tác mà thành. Thỉnh thoảng còn có thể thấy được những tòa cung điện, miếu mạo thật lớn, bên trong thờ phụng từng tôn Long thần. Chẳng qua tất cả bây giờ chỉ còn là phế tích, khiến người ta cảm thấy tiếc thương không thôi.

"Tòa thành này, so với thành Minh Dương chúng ta đồ sộ không biết bao nhiêu lần. Vậy mà bây giờ lại tan hoang như thế này...."

Thanh Hoa thở dài nói. CÔ nàng dù sao cũng là con gái, tâm hồn nhạy cảm, thấy cảnh tượng cũng khó giữ được lòng mình. Mà Ánh Nguyệt cùng Hà My cũng liên tục gật đầu, đáp:

"Chị nói đúng, nhìn kìa, nơi kia chắc từng là một nhà hàng sang trọng, bây giờ chỉ còn đống đổ nát."

Trái lại với bọn họ thì Thành cùng Trần Phong lại cực kì hưng phấn, bởi nơi đây Long khí cực kì dày đặc, phù hợp cho bọn họ tu luyện. Thành tu luyện Long Tượng Hổ bá thể quyết, ngoài việc ăn uống ra thì hấp thu Hổ khí, Tượng khí, Long khí cũng cực kì quan trọng. Trần Phong thì cũng chẳng cần giải thích gì thêm, hắn mang trong mình Long huyết cường đại, ở nơi đây không khác gì chim về trời cao, cá về biển rộng, cực kì thoải mái.

" Nếu có thể ở đây một tháng, ta tuyệt đối tu luyện đến Khai Huyệt cảnh!"

Trần Phong hít sâu một hơi, cảm thấy Long khí chảy vào thân thể khiến hắn cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh.

"Thiếu niên, vận dụng Long Thần Quan tưởng quyết, kết hợp với hấp thu Long khí thì ngươi sẽ càng mạnh mẽ! Cả Tinh, khí, thân đều được rèn luyện, tuyệt đối một công ba việc!"

Có Khoai một bên hỗ trợ, hắn nhanh chóng nắm được phương pháp hấp thu này, chỉ thấy cơ thể mình liên tục được cường hóa, mà trong mơ hồ Chân khí cũng nhiễm một tia Long khí, nhưng tia này rất nhỏ, khiến hắn gần như không phát giác.

Khoai lướt qua lướt lại cơ thể hắn một lượt, thậm chí còn tiến vào các Khí mạch của hắn, nhìn lấy Chủ mạch thứ năm mà nhíu mày

"Cái này chắc hẳn là Ma tộc Ma khí. Nhưng bên trong nó còn có thứ gì đó, không đơn thuần là Ma khí. Cảm giác này ta từng thấy trên Long Quân, nhưng chắc chắn không phải là Long khí. Rốt cục là thứ gì?"

Nó chậm rãi điểm một chỉ, lập tức trên bức tường ngăn cách Chủ mạch thứ năm xuất hiện một lỗ thủng, mà từng đám khí đen trào ra ăn mòn Chân khí cùng đường Khí mạch của Trần Phong, khiến Khoai một lần nữa phải phong ấn lại.

"Là tên Ma Thần nào? Tu La Thần? Huyết Ma Thần? Hắc Ám Diệt mệnh Thần? Không hề giống. Ta không thể diệt trừ nó đi, mong ông bạn già vẫn ở gần đây."

"Lão Thanh Long, lão ở đâu rồi?"

Đột nhiên từ dưới khe vực sâu bắn ra một luồng sáng xanh, mà theo đó là ảo ảnh của một tôn Thanh Long, thân thể kéo dài không biết bao nhiêu, cái đầu rồng thậm chí có thể sánh với một tòa cung điện.

"Phía kia!"

Đám người Trần Phong lộ ra vẻ vui mừng, lập tức tăng tốc, chạy về phía khe vực sâu - nơi bị một kiếm Thuận Thiên chém ra.

Ầm ầm ầm

Mặt đất theo đó mà rung chuyển liên hồi, tiếng Long ngâm vang lên không dứt, theo đó là một tòa tế đàn thật lớn hiện lên. Tế đàn này đáy hình vuông, dài rộng dễ đến cả km, xung quanh chôn năm mươi cây cột, trên đỉnh là một cái khung tròn, giống như một cái bát úp lên.

Khoai thấy tòa tế đàn này, không nhịn được mà lẩm bẩm:

"Trời tròn đất vuông, năm mươi Thiên đạo hóa thành cột trụ, đây là Thiên Địa trấn! Thần cấp phong ấn! Lão Thanh Long đang bị phong ấn trong kia!"

"Trần Phong, chạy về phía tòa tế đàn, mau! Ta sẽ cung cấp sức mạnh cho ngươi, gặp tên nào cản đường thì chém kẻ đó, không cần phí lời!"

Trần Phong hiểu ý, lập tức tăng tốc, mà lúc này thân thể hắn phát sinh biến hóa, cơ thể căng tràn lực lượng, Chân khí theo Tinh thần hải phun ra, khiến cường độ Chân khí của hắn lúc này không thua kém một cao thủ Khai Huyệt nào cả!

Xung quanh tế đàn đã có tới cả mấy trăm người, già trẻ lớn bé, mạnh yếu đều có, người nào người nấy đều lộ ra vẻ hưng phấn. Những truyền thừa di sản trong bí cảnh này vốn đều đã chọn trước chủ nhân, chỉ có những nơi như thế này mới tùy người ra vào mà thôi.

"Tên nào điên thế, dám chạy trước, không sợ bị vây công sao?"

Thấy Trần Phong đang lao đến với tốc độ như tên bắn, một tên Ngoại cương bước ra, cười lạnh:

"Bình tĩnh, bảo vật là của ...."

Hắn còn chưa nói xong thì cảm thấy lồng ngực chịu một lực ép khủng khiếp, Cương khí hộ thể bị phá vỡ, mà bản thân cũng phun máu, bay thẳng vào một căn nhà, đánh sập nó.

"Cao thủ!"

Một tên Ngoại cương khác lao ra, hắn ta đã đạt đến Ngoại cương cảnh Hóa Hình kì, Cương khí hóa thành một cái khiên thật lớn che trước mặt, một tay lại nắm đao, trông rất uy mãnh.

"Bảo vật là của chung, ngươi cứ bình..."

Hắn còn chưa kịp nói thì đã khiếp đảm, đao trong tay chém mạnh về phía trước, hóa thành một luồng đao khí dài hẹp.

Ầm ầm ầm.

Đao khí của hắn không ngờ chia năm xẻ bảy, không chịu nổi một chiêu của Trần Phong, mà sau đó mấy giây hắn liền kinh hãi, chỉ thấy một cái vuốt rồng chụp tới, đem tấm khiên của hắn xé làm hai nửa! Phải biết khiên này do hắn dùng Cương khí của mình ngưng tụ, dù là Khai Huyệt cao thủ cũng đừng mơ một chiêu xé mở nó.

Vậy mà Trần Phong làm được!

Khiên bị phá, hắn chỉ kịp giơ đao lên đỡ thì một cái búa đỏ rực từ trên trời giáng xuống, nện lên đao hắn. Keng keng keng, hắn thấy hai tay tê rần, Cương khí trong cơ thể tán loạn

Rắc!

Đao khí bị phá, bản thân hắn cũng dính một búa, thân thể lập tức bị đánh nhập vào lòng đất, chỉ còn nửa người lộ ra.

"Khai Huyệt cao thủ, hơn nữa đã mở sáu thậm chí là bảy huyệt!"

Mấy người xung quanh lập tức né ra, để Trần Phong tùy tiện xông qua.

"Ta từ khi nào mạnh như vậy?"

Trần Phong ngẩn ngơ, cảm nhận được Chân khí từ Tinh thần hải cuồn cuộn truyền tới, giống như một cơn lũ vậy, liên miên không dứt. Mà chất lượng Chân khí này cực kì dọa người, đều đạt đến cấp độ Khai Huyệt đỉnh cao, thậm chí Linh lực cũng chưa chắc có thể hơn. Hơn nữa tốc độ lưu chuyển của Chân khí này nhanh đến dọa người, thậm chí ban đầu Trần Phong còn không thể khống chế nổi nó.

Phía trước đột nhiên hiện ra hai người, quanh thân Cương khí phun trào, hóa thành một con trâu cùng một cây thương, ầm ầm đánh về phía Trần Phong.

"Khai Huyệt cấp. Lần này dễ rồi, nhớ giải quyết bọn chúng nhanh lên." Giọng nói của Khoai vang lên nhàn nhạt, hiển nhiên đối với nó hai tên này giống như con kiến vậy, nhưng đối với Trần Phong thì đây là hai tảng đá vô cùng to lớn!

"Dễ con khỉ mốc!"

Hắn quát to, hai tay không ngờ đồng thời thi triển hai loại võ kỹ cao cấp nhất!

Long trảo thủ

Toái thạch quyền!

Sáu tay giao nhau, uy lực trong võ kỹ bộc phát, lập tức chấn cho gạch đá đổ nát xung quanh dạt ra, khói bụi mịt mù.

Giao Long hình!

Trần Phong gầm lên, Chân khí quanh thân biến đổi, hóa thành một con Giao Long bộ dáng hung dữ, nhe nanh múa vuốt, trông giống y hệt Giao Long thật. Nó vươn người ra, hàm răng nhọn hoắt cắn đến người cầm thương.

Người này hiển nhiên tu luyện đến cảnh giới này chắc chắn cũng không phải là người kém cỏi, Chân khí hóa thành một luồng Cương khí, chém đến Giao Long.

Đột nhiên Giao Long mở miệng, bên trong nó không biết bao nhiêu kiếm khí chém ra, xoẹt xoẹt cắt lên thân thể người nọ, tuy nhiên Cương khí hộ thể hắn quá mạnh, không thể cắt ra được.

Thấy Trần Phong bị chặn đánh, người còn lại cũng chớp thời cơ, một quyền tựa như thiên thạch nện tới, chấn bay Trần Phong.

"Chết tiệt!"

Trần Phong cảm thấy cổ tay đau nhức, chậm rãi lùi lại, suy nghĩ phương án chiến đấu. tuy hắn có Chân khí hùng hồn hơn hai người kia nhiều, nhưng kinh nghiệm hắn còn quá ít, đối phương lại còn có hai người. Trừ khi hắn cũng tu lên Khai Huyệt mới có thể nhẹ nhõm đánh gục họ, còn bây giờ thì có chút......không đủ.

"Thằng ngốc! Hai tên này mà cũng đánh không lại, Âu Lạc Thần tộc thật sự bị ngươi làm ô nhục rồi!

"Im lặng!"

Hắn gào lên, nhìn lên bầu trời trong Tinh thần hải. Nơi đây giờ chỉ có kiếm với kiếm, kiếm nào kiễm nấy tản ra ánh vàng kim chói mắt, trông rất uy vũ.

"Nếu ta có thể biết vận dụng kiếm đạo thì hay biết mấy."

Hắn cắn răng, hóa thành hình thái Long thần, vuốt chụp thẳng lên biển kiếm, lôi xuống một thanh. Sau đó miệng rộng mở ra, đem kiếm nuốt vào. Hắn mơ hồ thấy được trong những thanh kiếm này ẩn chứa thứ gì đó, giống như... kiếm pháp, giống như.....kiếm thuật,......

"Tên nhóc này lại đang ngộ đạo, mượn nhờ những đạo lí tích chứa trong một chiêu Thần thông kia để học tập kiếm thuật kiếm pháp. Thế mới đáng là con cháu của Âu Lạc chứ!"

Khoai mừng rỡ, lập tức nhận lấy quyền điều khiển cơ thể Trần Phong. Hắn giờ đây đang tìm hiểu kiếm thuật, cơ thể không còn ý thức khống chế, bởi vậy Khoai cần phải giúp một tay.

"Lâu lắm không đánh nhau với mấy con kiến, hôm nay xem như là chơi đùa vậy."

Khoai bóp bóp ngón tay, đột nhiên Chân khí từ trong tay mở ra, hóa thành kiếm khí dài mấy mét, một kiếm khí bắn ra lập tức xuyên thủng Chân khí hộ thể của tên cầm thương kia, sau đó cách không đánh chưởng, chấn bay gã.

"Chơi vui!"

Khoai hưng phấn hét lên, sau đầu đột nhiên hiện ra hư ảnh một cây tre trăm đốt. Nó cầm lấy cây tre, bắt đầu trò chơi của mình....

Trong khi đó, Trần Phong lại vùi đầu khổ công nghiên cứu. Kiến thức của hắn với Kiếm cực thấp, ngay cả những kiếm cơ sở cũng chưa biết, nói gì đến kiếm thuật, kiếm pháp, kiếm đạo? Trước đây hắn dùng Thanh Vân kiếm pháp chính là làm bậy đánh bạ, người mù đi đường, chỉ là múa kiếm cho đẹp mà thôi. Kiếm pháp thực sự, không phải như vậy.

"Đâm, chém, cắt,....những kiếm chiêu cơ sở này cần phải học trước rồi mới tính những kiếm thuật cao thâm hơn."

Hắn ở trong tinh thần hải tập luyện, hồn nhiên không nhận ra bên ngoài Khoai đang đánh giết rung trời, khiến biết bao cao thủ bị đánh gục.

Bên trong thanh kiếm này ẩn chứa biết bao tri thức về kiếm đạo, Trần Phong muốn thấu hiểu tất cả chỉ trong thời gian ngắn là không thể nào.

Hết chương 155