Nam Việt Đế Vương

Chương 159: Hai Vạn Năm Vì Một Ngày Này




"Nếu ở trong học viện, ở trên võ đài, ta cam đoan sẽ đấu một một với ngươi. Tuy nhiên, đây là bí cảnh. Mọi người giành giật nhau tài nguyên, kẻ mạnh, kẻ khôn thì được lợi, kẻ yếu ngay cả đất cũng không có mà ăn. Ngươi mạnh hơn bọn ta nhiều, bởi vậy chúng ta mới phải lập thành tổ đội, vây công ngươi."

Phạm Việt nhẹ nhàng gật đầu, thở dài:

"Các ngươi nói đúng. Ta vẫn còn giữ lại bản tính như khi ở đó. Ha ha ha."

Trần Phong nghe hắn cười vang thì cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn tự dưng tạo thêm kẻ địch cho mình, tốt nhất là có càng nhiều đồng đội thì càng tốt. Bởi vậy hắn đưa tay ra, mà Phạm Việt cũng hiểu ý, bắt lấy tay hắn rồi đứng dậy.

"Dù ở Đông Phủ mười hai thành, chú em cũng có thể nổi tiếng đấy. Tốt nhất là nhanh chóng tu luyện, đi về phía Đông. Chỉ có nơi đó mới là nơi để những nhân tài như em có thể phát triển."

Phạm Việt cũng đã thay đổi cách xưng hô, càng khẳng định tên này gần như không có chút tức giận vì bị đánh bại, trái lại còn rất tôn trọng nhóm Trần Phong.

"Sớm muộn cũng sẽ tiến đến đó. Không biết anh thuộc thế lực nào?"

Phạm Việt xoa xoa cằm, đáp:

"Đông Phủ Yên Đô thành. Phạm gia chúng ta cũng là một gia tộc khá cường đại ở đó. Nếu có thể thì em đến đó, anh mày nhất định sẽ ra đón tiếp."

Nói xong hắn khẽ rung tay, lập tức một luồng Cương khí bắn ra, đánh thẳng về phía Lê Bá Long.

"Dừng lại ở đây thôi. Ta cùng mấy người này bị thương không nhẹ, nhưng nếu hợp sức lại thì đánh gục ngươi là điều dễ dàng."

Tên này vung tay đánh nát luồng Cương khí này, trong lòng chột dạ, nhưng vẫn cười ha hả:

"Đương nhiên, ngươi đã thua rồi thì sao ta dám đánh bọn họ chứ, đúng không?"

Như vậy mọi chuyện rốt cục kết thúc trong hòa bình, ai nấy đều ngồi xuống chữa thương. Những Ma pháp sư như Hà My Tuyết Lan...lại phải chạy xung quanh chữa thương, khiến không khí giữa mọi người trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Những người lúc nãy vừa đánh nhau sống chết nay cũng chuyện trò rôm rả, giúp nhau bôi thuốc,.....

Xung quanh những người kia vẫn hóa thành tượng gỗ, nhưng kì lạ là họ vẫn sống, chẳng qua thân thể không thể di chuyển mà thôi.

Tòa tế đàn kia dần dần cũng rung động cực kì kịch liệt, không gian vì nó mà nứt ra thành không biết bao nhiêu đường, như một tấm gương vỡ. Xung quanh tiếng rồng gâm không dứt, ngẫu thiên có thể thấy ảo ảnh của từng con rồng khổng lồ phun mây phun mưa, xung quanh lôi điện rì rầm.

"Trần Phong, đi thôi!"

Khoai đột nhiên lên tiếng, giọng nói tràn đầy phấn khích. Trần Phong đột nhiên thấy quanh thân mình xuất hiện một vòng sáng xanh rực, sau đó liền cảm thấy trước mắt một mảnh sáng chói, ngũ giác đều bị mất cảm ứng.

Mấy phút sau hắn mới nhận ra mình đang đứng trên một quảng trường lớn, xung quanh là từng bức tượng đá Long tộc thân người, đầu rồng, tất cả đều mặc chiến giáp. Quảng trường này rộng đến mức không tưởng, thậm chí Trần Phong cũng không thấy điểm cuối!

"Nơi đây là....."

Hắn lẩm bẩm, chậm rãi tiến về phía trước.

"Thanh Long Thần Tộc Xích Quỷ Cổ quốc, Thanh Long thành nơi tập trung quân đội. Thanh Long Thần tộc tập trung tất cả tinh anh ở nơi đây thậm chí Đế cảnh cũng có mười mấy tên, Thánh cấp cũng có hai cái, vậy mà...."

Giọng nói của Khoai đầy thổn thức, chậm rãi:

"Vốn bọn hắn định ra trận chém giết kẻ địch, ai ngờ chưa kịp làm gì liền bị đồ sát! Chỉ một chiêu thôi, dù là Đế cảnh Long Đế cũng bị chết tại chỗ"

Trần Phong nhìn chằm chằm mỗi người vậy mà vẻ mặt họ đều cực kì hưng phấn, dào dạt chiến ý, quả nhiên chuẩn bị đi đánh trận, nhưng gặp kẻ địch ám hại, cả vạn tướng sĩ chết sạch. Chỉ có những Long tộc cấp Hoàng cấp Đế mới miễn cưỡng phát hiện nguy hiểm, đang định hóa thân trở lại trạng thái nguyên thủy, chiến lực mạnh nhất. Đáng tiếc...

"Nơi mi tâm của bọn hắn..."

Hắn run lên, chỉ thấy ở giữa trán mỗi vị Thanh Long thần tộc đều có một lỗ thủng hình lưỡi kiếm, thông đến sau gáy. Kẻ địch đã một chiêu chém chết Linh hồn của bọn họ, khiến họ không kịp phản ứng.

"Cái này không phải là dấu vết của Thuận Thiên...."

Hắn không muốn nói tiếp nhưng lòng thì đau như cắt.

"Thiếu niên, đi về phía đài cao kia, mau!"

Khoai bay ra khỏi Tinh thần hải, thúc dục hắn đi tiếp, trong mắt cũng lộ ra sự bi thương sâu sắc.

Nơi trung tâm quảng trường này chính là một cái đài cao, nơi đây cũng có mười mấy Long Đế cấp tồn tại, thân thể hóa thành trạng thái nguyên thủy, vô cùng vĩ ngạn, cao tới cả trăm trượng, Long uy Long khí tựa như đè sập không gian. Mà giữa đó là một vị Thanh Long thần khổng lồ, quanh thân vô số đạo xiềng xích, nối liền năm mươi cây cột, phía trên cây cột lại là một mái vòm, bên trong có thể thấy Nhật Nguyệt, sao Bắc Đẩu,..... tiểu chu thiên đại chu thiên, hóa thành một bầu trời hoàn chỉnh. Phía dưới thân thể Long Thần là núi non trập trùng, sông hồ chằng chịt.

"Quả nhiên là Thiên Địa Trấn. Kẻ nào thật cường đại, vậy mà lại có thể thi triển ra nó? Ha ha. Còn ai vào đây nữa?"

"Long Quân, ta nói có đúng không? Năm đó ngươi khai sáng ra tòa Thần trận này, không phải vì trấn áp hết thảy yêu ma quỷ quái trên đời hay sao? Lão Thanh Long từ khi nào cũng trở thành yêu ma quỷ quái rồi hả???"

Trần Phong càng đi đến thì càng kinh hãi, chỉ thấy giống như mình đang tiến vào thế giới thật sự, xung quanh là núi non trập trùng, còn trên cao là trời.

"Hắn đến rồi!"

Đột nhiên một thanh âm vang lên, tiếp theo đó là từng bóng người hiện ra, số lượng không ngờ lên đến cả vạn! Trần Phong ngẩn người ra hồi lâu, đột nhiên thấy trong đám người có mấy người quen. Đó chính là Linh hồn của các vị Linh giả hắn gặp ở khu nghĩa trang Cánh đồng lúa. Lúc đó ai nấy đều cực kì suy yếu, Linh hồn thể sắp vỡ vụn ra rồi. Bây giờ gặp lại người nào người nấy đều Linh hồn hoàn chỉnh, chẳng qua ai nấy đều trông có vẻ mệt mỏi vô cùng.

"Kính chào các ngài!"

Hắn đang định khom lưng cúi chào họ thì một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy hắn, cười nói:

"Thiếu niên, ngươi dù sao cũng là Đế mệnh, cúi chào chúng ta thì khiến bọn ta tổn thọ mất. Ha ha. Chỉ cần ngươi có lòng thành là tốt rồi."

Trần Phong ngước đầu lên nhìn, thấy Linh hồn thể trước mặt thì liền a một tiếng:

"Ngài là vị Linh giả trong ngôi miếu nọ?"

"Đúng vậy. Ta vốn thấy ngươi có chút kì lạ nên theo dõi, không ngờ ngươi lại là người mà ngài ấy cần tìm."

"Ngài ấy...?"

Trần Phong nói nhỏ nhẹ, mà mọi người xung quanh cũng tách ra, chỉ về con sông gần đó.

"Lão Thanh Long đã chờ rất lâu rồi, ngươi nên đi gặp ngài ấy đi thôi."

Một luồng gió thổi hắn bay đi, tiến gần về bờ sông. Đột nhiên từ trong sông một con rồng thật lớn bay lên, thân thể nó màu xanh biếc, sau đó chậm rãi hóa thành một ông lão, đạp trên mặt sông.

"Ha ha, hai vạn năm rốt cục cũng đợi được. Đế mệnh đế khí, số mệnh cả mấy Thần tộc rốt cục cũng tụ lên người ngươi. Đã đến lúc kết thúc rồi. Đúng không, ông bạn?"

Khoai từ trong Tinh thần hải nhảy ra,vẻ mặt cực kì hưng phấn, nói:

"Lão Thanh Long, rốt cục mọi chuyện là thế nào? Sau khi ta bị đánh nát thì đã xảy ra chuyện gì? Cửu Long thần tộc thế nào? Xích Long thần tộc ra sao? Còn có...."

"Âu Lạc Thần tộc...?"

Ông lão nhìn nó hồi lâu, trong mắt lộ ra vẻ không đành lòng, thấp giọng nói:

"Có lẽ diệt tộc cả rồi. Mấy lão kia khác cũng bị trấn áp, người thì chết, kẻ thì chạy trốn."

Trần Phong cũng nghe bọn hắn nói chuyện, không nhịn được hỏi:

"Xin hỏi, ngài là ai? Không biết nơi đây là đâu? Và tôi có thể giúp gì được cho ngài?"

Ông lão quay về phía hắn, bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên vai, đáp:

"Ta là Long thần của Thanh Long Giang này, là do Long mạch sinh ra. Chỗ ngươi đang đứng là Thanh Long thành của ta, cả vạn bức tượng ngoài kia là con cháu của ta."

"Theo cách nào đó, ta cũng có thể xem là lão tổ tông của các ngươi, bởi ta chính là anh em kết nghĩa của Lạc Long Quân, tổ phụ của các ngươi."

"Trên đường đến đây chắc hẳn ngươi thấy nhiều điều, cũng có nhiều suy đoán. Ta cũng không giải thích, cũng không nói cho ngươi. Những bí ẩn này cần ngươi tới giải đáp, cần ngươi tới tìm hiểu. Thiếu niên, con đường phía trước của ngươi sẽ cực kì gian nan, mất mạng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ người thân xung quanh ngươi, chủng tộc của ngươi, đất nước của ngươi, cũng vì đó mà bị hủy diệt. Ngươi dám hay không."

Trần Phong nhìn lão, đột nhiên nhắm hai mắt lại, hít thở sâu mấy lần liền, sau đó bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực, hào hùng nói:

"Vì đất nước, vì chủng tộc, có gì mà không dám? Con, Trần Phong, nguyện nghe sai bảo của lão tổ!"

"Tốt! Tốt! Tốt!"

Lão Thanh Long hốc mắt thoáng chốc đầy nước, nhưng bị lão dùng Long lực thổi bay đi. Lão nhìn Trần Phong hồi lâu, đột nhiên nôn ra một viên ngọc màu xanh biếc, tản mát ra năng lượng nhè nhẹ.

"Lão Thanh...." Khoai kinh hô, định cản hắn nhưng Lão Thanh Long đã lắc đầu, nói:

"Ngươi không cần nói nữa, ta tự có chủ ý của mình. Phải có ai đó hi sinh để vị thần mới của Âu Lạc thần tộc được sinh ra, để đem chủng tộc của chúng ta cứu khỏi cuộc sống nô lệ, để các con dân có thể có cuộc sống ấm no hạnh phúc."

Thân thể ông lão chậm rãi hóa thành Long hình, giọng nói cũng dần trở nên ồm ồm:

"Truyền thừa của Tiên tộc cùng Long tộc, có lẽ phiền ngươi đến dạy hắn. Ngươi tuy không có tài dạy học như lão Kim Quy kia, cũng không có thể tạo ra một Kiếm thánh như lão Thuận Thiên kia,....nhưng ngươi có trong mình khí thế của Xích quỷ Cổ quốc, Văn lang Cổ quốc, Âu Lạc Cổ quốc, mang trong mình......."

"......Cái hồn của người Việt!"

Ầm ầm!

Lão ta đột nhiên há miệng ra, từng luồng sáng hóa thành dòng sông trút tới, cuốn qua thân thể Trần Phong. Máu huyết của hắn cũng bắt đầu bị rút đi ra khỏi cơ thể, không những thế cả thân thể, Tinh thần hải,....cũng bị kéo đi!

"Chiến thần của tộc ta, đã đến lúc tỉnh lại. Hai vạn năm chờ đợi, đã đến lúc rồi!!!"

Lão gầm lên, rút mười mấy con sông kia về, tất cả trút vào miệng lão. Mà theo đó thân thể lão cũng bành trướng lên, mấy trăm cái xiềng xích quanh thân nhanh chóng bị giật đứt, năm mươi cột trụ bị rút ra, bầu trời cao cũng bị xé mở, mặt đất bị chôn vùi!

"Vì Nam Việt quốc!"

"Vì Đại Việt Đế quốc!"

"Vì Đại Ngu quốc!"

"Vì Đại Cồ Việt quốc!"

...

Cả vạn vị Linh giả phía dưới cũng gầm lên, thân thể hóa thành vô số luồng sáng dung nhập vào thân thể Lão Long này, khiến nó càng trở nên chói mắt, càng trở nên cuồng bạo! Bọn họ vốn là những con người thuộc các triều đại khác nhau, thậm chí có những triều đại là kẻ thù của nhau. Nhưng dù là bạn hay thù thì bọn họ vẫn chiến đấu vì một lí tưởng duy nhất:

Bảo vệ chủng tộc, bảo vệ tổ quốc

Rắc rắc rắc

Lão Thanh Long xé rách tòa tế đàn, Long khí cuồn cuộn quấn quanh thân thể hắn, hóa thành hàng trăm con giao long khác, phun mưa gọi sét, trông rất uy vũ khí thế.

Hết chương 159