Nam Việt Đế Vương

Chương 194: Thành và Thanh Hoa




Một chuyến rèn luyện này của Trần Phong, kéo dài sáu tháng.

Trong lúc đó, ở phía cực Tây Phủ Nghệ An, sát với Phủ Thanh.

Thành và Thanh Hoa đã được đưa đến một ngọn núi vô cùng khổng lồ. Ngọn núi này chính là ngọn núi lớn nhất trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây, từ nó thậm chí có thể thấy được Nam Việt biên quan - nơi đóng quân của quân đội Nam Việt quốc.

Trên ngọn núi này có tới cả ngàn người, chia nhau sinh sống từ chân núi đến đỉnh núi. Lúc này Thành, Thành Hoa cùng những người mới khác đều tập trung dưới chân núi, đang nghỉ ngơi trong các căn nhà sàn. Nhà nơi đây mang đậm nét miền núi, nhà sàn có sáu cây cột lớn chống đỡ, trên trần lợp cỏ tranh hoặc gỗ.

"Em ở quen không?" Thành hỏi, với hắn thì việc sống ở một nơi như thế này quá quen thuộc rồi, nhưng Thanh Hoa vốn là người dưới xuôi, lần đầu lên đây có lẽ sẽ không quen. Nhưng không ngờ cô nàng chỉ uốn nhẹ người, để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, cười đáp:

"Không được quen lắm, nhưng em rất nhanh sẽ thích nghi được thôi."

Thành nghe vậy cũng vui lòng, bước ra ngoài sân. Nơi đây đa phần là người dân tộc thiểu số như hắn, và hầu hết đều là thanh thiếu niên tuổi dưới hai mươi. Tuy nhiên thực lực mỗi người đều không kém, đa phần là Tụ khí đỉnh, có một nhóm là Nội cương, và Ngoại Cương thì có hai người.

"Tất cả mọi người nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, chúng ta chuẩn bị tiến lên thắp hương cho Tam Thánh Mẫu!"

Một giọng nói nghiêm nghị từ căn nhà rông phát ra, theo đó những người nơi đây lục tục đi ra khỏi nhà. Một số thì chọn tắm ngay tại nhà, bởi mỗi nhà đều chứa một cái chum đựng nước khá lớn. Một số thì lại chọn ra suối, bởi nước suối rất trong, hơn nữa lại còn được tắm thoải mái.

"Em đi cùng mấy cô ấy đi, con gái tắm nơi khác, còn con trai bọn anh tắm nơi khác."

Thành chỉ tay về phía mấy cô gái gần đó, mà Thanh Hoa cũng hiểu ý, chào hắn một tiếng rồi chạy lại bắt chuyện với những người kia. Rất nhanh cô nàng đã hòa nhập cùng với bọn họ, tiếng cười thanh thúy chốc chốc lại vang lên, nghe qua liền khiến người ta tâm thần thoải mái.

"Ơ, có phải là Thành đấy không?"

Thành quay người lại nhìn, trong mắt lộ ra sự vui sướng, lập tức chạy lại ôm chầm người nọ, cười ha ha:

"Muôn đấy sao, lâu lắm mới gặp."

"Ừ, Thành đi lâu vậy, sao không báo cho Muôn một tiếng, Muôn không ưng cái bụng đâu."

Cậu ta đấm nhẹ lên vai Thành một chút, mà anh ta cũng cười xấu hổ. Cậu ta là Lô Văn Muôn, người bạn thân nhất của hắn khi còn ở học viện. Sau khi hắn quyết định về xuôi lập nghiệp thì sự liên lạc giữa hai bên cũng ít đi nhiều. Hai người tính ra đã hơn một năm không gặp nhau rồi.

"Sao Muôn vào được đây?"

"Là do có mấy người đến học viện chúng ta, nói là chúng ta có tư chất tốt, bởi vậy muốn đem chúng ta đi gia nhập vào Thánh Địa. Vốn nghe đồn trong rừng núi chúng ta có một ngôi đền chuyên thờ phụng Mẫu Thượng Ngàn, bây giờ quả nhiên là thật."

Cậu ta nghỉ một chút, rồi nói tiếp:

"Lúc đó cứ mong Thành ở lại lắm, cứ nghĩ sẽ không được gặp lại Thành nữa rồi. Còn Thành thì sao, ở dưới kia thế nào? Nghe nói Thành bắt được một cô vợ đẹp về phải không?"

Nói đến đây Thành cũng cười hắc hắc, gật nhẹ đầu:

"Cũng tính là bắt về, nhưng không biết cô ấy có đồng ý không?"

"Thành sợ gì, cứ đem về ăn chung một bếp, ngủ chung một giường, thế là thành vợ chồng thôi!"

Muôn cười to, kể lể:

"Này, để Muôn nói cho Thành biết nhé, Muôn cũng bắt được vợ rồi, cũng đẹp lắm, tiếc là bây giờ phải vào đây ở thôi. Muôn đã có, cậu mà không có thì xấu lắm, biết không? Mà gái miền xuôi nghe đồn gian lắm, không biết Thành có xử lí được không? Nếu không có thể chọn mấy cô ở kia kìa. Họ đều hâm mộ Thành lắm đấy!"

"Thật?" Thành kinh ngạc hỏi.

"Chứ sao nữa, này nhé, khi nghe nói Thành được ngài ấy xem trọng, hơn nữa đã đạt đến Ngoại Cương, không ít cô nhờ ta đến hỏi dùm đấy. Sướng thế mà."

Thành khóe mắt có chút giật giật, cảm thấy có chút.....không ổn.

Rào rạt

Đột nhiên có tiếng sóng nước vỗ vào nhau, sau đó là tiếng kêu chói tai của những cô gái.

"...mà trong những người hâm mộ Thành, có một cô nàng, tên là Lò Thị Nụ ở huyện bên, cậu nhớ không?"

"Cô ta?"

Thành trán toát ra mồ hôi hột, theo một cách không thể hãm hơn, lúc nhỏ cha của bọn hắn đã từng có đính ước, hẹn lớn lên sẽ lấy nhau. Lúc nhỏ Thành có qua chơi nhà đó ít lần, và lần nào cũng bị cô ta đánh cho kêu oa oa!

Khu vực tắm của các thiếu nữ.

Lúc này nơi đây loạn lên một mảnh. Một cô gái mặc bộ quần áo dân tộc, tay cầm một cái khung cửi cùng một cuộn chỉ, Cương khí trên vô cùng hùng hồn, ánh mắt lạnh băng. Một cô gái khác tóc thả ngang eo, tay trần, áo vì bị dính nước nên dính sát lên cơ thể của cô nàng, để lộ ra dáng người tuyệt đẹp.

"Mày là đứa con gái hay đi cùng Thành?" Thiếu nữ mặc quần áo dân tộc cười mà không cười, trong tay cây kim khẽ động.

"Đúng vậy, không biết cô là ai?"

Thanh Hoa nhíu mày. Cô không hiểu tại sao cô gái này bỗng nhiên ra tay với mình, mà cô gái này thực lực cũng không hề kèm, bởi vậy suýt nữa là bị thương rồi.

"Là vợ của Thành!"

Cô gái nói xong liền xông lên, cuộn chỉ bay ra, hóa thành một cái mạng nhện bao trùm cả mấy mét. Thanh Hoa lùi lại, lấy từ trong Nhẫn không gian ra một thanh kiếm, Cương khí truyền vào sau đó vung kiếm chém.

"Không đứt!"

Cô nàng rất nhanh đã phát hiện ra điều này, nhanh chân lùi lại. Còn Nu vẫn tiếp tục tiến công, cái khung cửi trong tay nện xuống!

Hung mãnh!

Lúc này cũng có không ít người chạy tới, thấy công kích khủng bố như vậy không khỏi than thở. Dù rất nhiều đàn ông còn trai cũng không được như vậy đấy.

Thanh Hoa trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, Cương khí bùng phát, vận dụng Kiếm kỹ!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Những sợi chỉ liên tục bị chém đứt, rơi lả tả xuống mặt đất. Nu thấy vậy lập tức thu cuộn chỉ lại, chỉ dùng khung cửi để đánh cận chiến. Mỗi chiêu đánh tới là bàn tay của Thanh Hoa rung lên, cảm giác đau đớn chạy dọc theo bàn tay đến bả vai.

"Cô gái này luyện thể, hơn nữa còn cấp bậc rất cao. Cần phải dùng toàn lực rồi."

Thành Hoa lùi thêm mấy bước, vung mạnh kiếm, hóa thành từng đạo kiếm ảnh, tổng cộng có bốn kiếm ảnh, chém về phía Nu. Cô gái kia tuy công kích mạnh, nhưng lại không tinh diệu, bởi vậy một chiêu này khiến cô nàng không kịp trở tay, ống tay áo, ống quần đều bị cắt ra mấy vết kiếm.

Nhưng Nu đâu phải là một cô gái yếu đuối, lập tức đem cuộn chỉ ra bao phủ cơ thể, tựa như một bộ giáp, nhất thời kiếm ảnh của Thanh Hoa cũng không làm được gì, mà cô nàng cũng không dám tiến công. Cả hai lâm vào giằng co, không ai làm gì được ai.

"Dừng lại!"

Lúc này Thành cũng chạy đến, mắt cắt không còn hột máu.

"Xin hai người, dừng lại đi."

Hai cô gái không thèm nhìn hắn, vẫn tiếp tục công phạt lẫn nhau, đòn tấn công thậm chí còn hung mãnh hơn lúc nãy không ít. Thành thấy vậy càng hoảng hốt, giọng nói gấp gáp:

"Làm ơn, dừng lại đi mà. Là tôi sai, được chưa!"

Hai cô gái vẫn không ngừng lại.

Lô Văn Muôn thấy vậy thở dài, vỗ vai Thành, nói:

"Với phụ nữ lúc này nhỏ nhẹ không ăn thua đâu, họ đang bực mình, đành chịu thôi."

"Nhỏ nhẹ không ăn thua ư? Vậy thì dùng bạo lực!"

Thành trừng hai mắt, cơ thể phút chốc bành trướng lên, từng thớ cơ chạy dọc ngang tựa như có hàng trăm ngàn con Giao Long. Trong lồng ngực hắn vang lên những thanh âm trầm đục, sau đó hắn mở miệng, rống to:

"Dừng lại!"

Tiếng rống tựa như tiếng hổ gầm, vang vọng núi rừng. Một ít thiếu nữ nghe âm thanh này lập tức sắc mặt tái nhợt, ngã quỵ xuống. Nhiều thanh niên cũng đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy như mình đang đứng trước chúa tể sơn lâm vậy, không dám phản kháng!

Hai cô gái cũng bị chấn động, thân thể ngả nghiêng không dứt, lập tức ngã xuống dòng suối.

"Thành đã mạnh đến như thế nào?" Lô Muôn ở bên cạnh Thành lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ, lẩm bẩm:

"Dù là Giàng A Páo, hay là Nguyễn Thanh Bình cũng chưa hẳn mạnh hơn Thành đâu nhỉ?"

Hai người mà Muôn nói đến chính là những nhân tài hàng đầu đợt tuyển chọn này, thực lực đều đạt đến Ngoại Cương cảnh!

Vị Linh giả phụ trách nơi đây từ xa nhìn xuống, thấy Thành làm vậy cũng kinh ngạc, nói với người bạn ngồi một bên:

"Này ông bạn, xem ra ông thu hoạch được hạt giống tốt đấy!"

Người còn lại cười đắc chí, đáp:

"Chứ sao, có thể ở nơi đó tu thành Long Tượng Hổ bá thể đến cảnh giới Tám Hổ thì không phải chuyện vừa. Ngoài việc là Linh thể ra thì hình như trong cơ thể cậu ta có một loại huyết mạch thì phải, nói không chừng là huyết mạch của Giàng."

"Làm sao có thể?"

"Cũng chưa biết đâu, cứ đợi đi. Còn chuyện dưới đó thì để nó tự giải quyết. Lớn rồi, một hai cô vợ đâu là gì?" Vị Linh giả này lấy ra một điếu thuốc lào, châm lên hút, sau đó cười khà khà.

Thành lúc này cũng đã trở về nguyên trạng, đi về phía dòng suối, thấy hai thiếu nữ ngâm mình trong nước. Nu thì dáng vẻ bực bội, nhìn hắn đầy u oán. Còn Thanh Hoa thì lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh ghim thẳng vào trán hắn.

"Ít nhất là bọn họ không đánh nhau nữa! Trần Phong, chú em thật giỏi, nhiều cô gái vây quanh như vậy nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra!"

Sau đó Thành thở dài, đưa hai tay về phía hai người, nở nụ cười hiền hậu. Nhưng họ đều quay ngoắt đi, đồng thời nói:

"Chọn một đi!"

Thành hai cánh tay rung rung, trong lòng kêu khổ. Một lúc sau hắn mới bình tĩnh được chút, cười khổ:

"Không thể cả hai sao?"

"Không!"

"Thế thì cả hai!"

Cương khí hắn bay ra, hóa thành hai cái bàn tay to lớn, nhẹ nhàng nâng cả hai ra khỏi dòng suối.

"Xong! Thế là huề cả làng!"

Thành nhún vai, sau đó lập tức chạy trốn đi, nhanh như một con thỏ!

"Đồ chết nhát!"

Ngâm mình trong dòng nước suối mát lạnh khiến Thành thoải mái đi rất nhiều. Cảm giác được về nhà vẫn là số một.

"Tại sao phải lấy vợ sớm? Tại sao không thể đến hơn hai mươi mới lấy vợ? Tại sao?"

Thành thở dài, cảm thấy trên vai mình có một gánh nặng vô cùng khổng lồ. Hắn lên bờ, mặc lại quần áo, sau đó trở về nhà. Trên đường đi hắn cảm nhận được vô số ánh mắt hâm mộ của những thiếu nam thiếu nữ, trong đó không ít cô còn liếc mắt đưa tình. Hắn lúc này mặc một bộ quần áo truyền thống, vải thô, bên trên may lấy một hình voi một hình hổ, trông rất bắt mắt. Thành có thể nói là không đẹp trai, chỉ có thể nói là dễ nhìn. Nhưng khí chất của hắn thì rất khác, có tướng của người đứng đầu.

Mỗi bước đi của hắn thể hiện sự trầm ổn, dù là không tu luyện thì Thành vẫn sử dụng đến Hổ bộ. Hắn làm vậy cốt để rèn luyện bản thân, để cho việc tu luyện không khác gì ăn uống ngủ nghỉ cả.

Hết chương 194.

Mấy chương tiếp theo viết về những người bạn của Trần Phong nhé. Đổi main một chút, dù sao bây giờ Trần Phong cũng đang farm quái để mạnh lên, viết ra cũng nhạt. Với lại ta cũng muốn đi sâu vào những nhân vật này một chút :v