Nam Việt Đế Vương

Chương 254




Còn về các điều cần chú ý, đó là quái vật ở nơi đây. Trong đây có rất nhiều chủng loại quái vật, trong đó đáng kể đến nhất là Ma hồn, Quỷ vật, Ma Quái, cùng với...Thi Yêu. Thi Yêu là thứ nguy hiểm nhất, bởi chúng là do những xác chết lâu ngày sinh ra Thi biến, có một chút ý thức. Chiến lực của chúng trong các quái vật là kinh khủng nhất, nghe đồn ở sâu trong Ma Thành có hai Thi Yêu ngang với cường giả Tôn Linh cảnh!

Mà nơi đây nguy hiểm, còn vì một điều khác. Do quá gần Thủy Ma Vực, bởi vậy thỉnh thoảng có Hải Yêu Thủy Quái từ dưới đó mò lên. Những con dám tiến vào đều là những con cực kì cường đại, thấp nhất cũng là ngang với Huyễn Linh cảnh Linh giả.

Nhưng đáng sợ nhất phải kể đến đó là ma tính nơi đây quá nặng, nếu không cẩn thận sẽ bị chúng ăn mòn tâm trí.

"Nói chung chúng ta phải lập thành tổ đội, bảo đảm an toàn tối đa."

Trần Phong sau khi phổ biến kiến thức về Ma Thành cho mọi người thì bắt đầu đề ra kế hoạch:

"Hà My, Nguyễn Thị Đào, Đỗ Tuyết Lan. Ba người là Ma Pháp sư viễn chiến, bởi vậy đứng gần cuối đội hình để hỗ trợ.

Phạm Việt, cậu Kiếm khí sắc bén, cùng với Lê Bá Long hộ công.

Ngọc Linh, cô bọc hậu, lúc cần thì đánh ra các chiêu trí mạng!

Ánh Nguyệt, cậu quan sát toàn cảnh, lúc cần thiết mới được hỗ trợ, rõ chưa?

Còn Linh Nhi, em hãy giúp đỡ chị Ánh Nguyệt. Tinh thần lực công kích của em sẽ có hiệu quả rất lớn trong việc quét dọn ma quái."

Mọi người nghe thấy cũng hợp lí bèn chấp nhận, đồng thời đưa ra một ít kiến nghị. Trần Phong chọn lọc, sau đó bàn luận với mọi người rồi đi đến kết luận.

"Khi có ai có dấu hiệu Ma hóa, lập tức đánh ngất, trói lại trấn áp! Thậm chí đánh trọng thương cũng không sao, đừng chết là được!"

Mọi việc xong xuôi, ai về phòng nấy. Trần Phong giờ đây ngồi xếp thành bàn trón với Lê Long, Phạm Việt, ngồi nói chuyện phiếm.

"Hê hê, hai người có cảm giác không, nơi đây ma tính, ảnh hưởng rất nhiều mặt." Lê Long cười hắc hắc, xoa tay liên tục.

"Ví như là....?" Trần Phong dò hỏi.

"Cái đơn giản nhất, đó là tính ham chiến! Trần Phong, có đúng hay không?"

Trần Phong gật đầu, đáp:

"Không sai, nếu thường ngày bọn hắn khiêu khích thế tôi sẽ để ngoài tai, nhưng hôm nay lại kích động, thậm chí còn có xúc động muốn giết bọn hắn!"

"Đúng thế! Nhưng còn một thứ nữa, đó là dâm tính, đúng không, Phạm Việt?"

Nói đến đây khuôn mặt Phạm Việt cũng không khỏi đỏ lên, tay nắm chặt thanh kiếm.

"Đó là điều nguy hiểm."

Lê Bá Long đột nhiên ngồi thẳng, khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm túc:

"Thế ngươi nghĩ những người ở đây hàng năm hàng tháng thì sẽ thế nào?"

"Ý của ngươi....con người mới là cái đáng sợ nhất?"

"Đúng vậy."

Lê Bá Long trầm giọng nói. Tên này trông vẻ ngoài thô kệch, ăn nói cũng lung tung nhưng kì thực nội tâm cực kì cẩn thận, phân tích trước sau rõ ràng.

"Vậy thì chuẩn bị thôi, đêm nay sẽ có việc cần làm đấy."

Đêm hôm đó, trời đã rất khuya.

Trên cao vì Ma khí nên ánh trăng vốn mờ nay càng thêm ảo, tản ra sự ma mị khó thấy. Theo đó bốn bóng người lướt dưới ánh trăng, hướng về phòng của Ánh Nguyệt, Ngọc Linh.

"Lúc sáng dám từ chối bọn ta ư? Giờ xem ta chơi các ngươi thế nào!"

Một tên thì thầm, cười gian xảo, lấy ra một bình ngọc, hút ra một đám khí đen rồi thổi vào căn phòng. Mãi một lúc sau bọn hắn mới nhẹ nhàng đẩy cửa sổ mà tiến vào. Bọn hắn thấy ba cái chăn, theo đó dáng người lồi lõm hiện ra khiến chúng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

"Nhìn mấy đứa này tuyệt đối là con cháu đại thế gia, liệu...có ổn hay không?" Một tên hơi sợ, hỏi dò.

"Sợ cái gì? Ngươi đã bao giờ được thịt mĩ nhân như thế hay chưa? Ta nói cho ngươi nghe, cái con dáng người ma mị kia tên là Vũ Ngọc Linh, là tiểu thư Vũ gia! Ha ha, chơi tiểu thư như vậy thì còn gì đã bằng."

Một tên cười dâm đãng, vừa nâng một cái chăn lên thì thấy Lê Bá Long ở dưới mỉm cười, một tay che mặt.

"Chàng hư quá đi, ai lại đem hôm đến phòng người ta."

Tên kia biến sắc, định lùi lại thì thấy Lê Bá Long đã đánh ra một quyền, phá vỡ phòng ngự hắn, đánh cho lồng ngực hắn lõm xuống, xương sườn gãy sạch!

Mà ba tên đồng đội của hắn thì hai tên cũng bị Trần Phong cùng Phạm Việt một chiêu đánh trọng thương, chỉ còn lại một tên.

"Nguy, bị gài bẫy..."

Hắn vừa nghĩ đến đây thì thanh âm Ánh Nguyệt cùng Tuyết Lan đã vang lên:

"Cứu với, có kẻ xấu đột nhập!"

Nghe câu này thì tất cả mọi người ở phòng xung quanh bừng tỉnh, nhao nhao xông ra.

"Trốn!"

Tên còn lại không dám ở lại dù chỉ một giây, mặc kệ ba đồng bạn nằm trên sàn mà chạy trốn. Nhưng hắn vừa lao ra khỏi cửa sổ thì một đạo kiếm tơ quét qua, đem chân hắn cắt làm đôi, hai đoạn chân nhanh chóng rơi xuống mặt đất.

"Có chuyện gì vậy?"

Một vị Linh giả cảnh vệ lập tức xuất hiện, thấy cảnh này thì tím mặt, quát lớn:

"Dám đột nhập vào khu của người mới, lại còn giữa đêm hôm khuya khoắt!"

Nói rồi gã hóa Linh lực thành roi, đem bốn tên kia trói lại, quay về phía bọn Trần Phong:

"Xin lỗi, là do chúng ta quản giáo không nghiêm. Ngày mai sẽ có đền bù, mong mấy đứa hiểu cho."

Xong xuôi gã lập tức bay đi, còn lẩm bẩm mấy từ, cái gì mà lũ khốn....sao lại chọn đúng ngày hắn trực, bla bla....

"May mà chuẩn bị trước."

Trần Phong cười lớn, lại vỗ vai Lê Bá Long:

"Trông ngu ngu thế này mà cũng tỉnh táo phết!"

"Chứ sao?"

Lê Bá Long ưỡn ngực, vỗ vai, nói với Nguyễn Thị Đào:

"Em thấy không, nếu không có anh chỉ sợ bốn tên khốn kia đã thành công rồi! Nghĩ đến bốn cái sinh vật hôi hám tiếp cận em thì anh thật chịu không nổi!"

Thiếu nữ nghe hắn nói vậy thì cực kì cảm động, chạy lại ôm chầm lấy gã, giọng nói đầy xúc động:

"Cảm ơn anh nhiều lắm."

"Tán gái đại tông sư!"

Trần Phong giơ ngón tay cái, dù là Phạm Việt lúc này cũng gật gật đầu, cảm thán:

"Giỏi!"

Sáng hôm sau.

Tin bốn tên kia đột nhập khu dành cho người mới bị truyền ra, cũng vì thế chúng bị xử phạt cực nặng, bắt lao động khổ sai một năm.

Còn nhóm Trần Phong được mấy vị Linh giả đến hỏi thăm động viên, bồi thường cho bọn hắn một chút, gọi là lời xin lỗi.

Xong xuôi mọi việc thì bọn hắn tập trung ở quảng trường để nghe các vị Thống Linh đọc một số điều chú ý, sau đó theo thứ tự mà đi ra khỏi quân doanh.

Điều đặc biệt là ở trước cửa quân doanh có hai cái thân ảnh, một người mặc áo cà sa, ngồi trên đài sen, quanh thân tản mát ra Phật Quang trang nghiêm. Một người thì tay cầm sách, tay cầm Thánh Ấn, Thánh quang thần thánh chiếu rọi bốn phương. Hai người bọn họ thân thể to lớn khổng lồ, cao đến cả mấy chục mét, trông như thần nhân.

"Đó là hai vị Đại Phật cùng Thánh Cha đến từ Phật Môn cùng Thiên Thánh Giáo. Giờ bọn hắn mà Ma khí trong Ma Thành không thể bùng phát ra."

Vị Thống Linh kia giới thiệu xong liền khom người vái một cái rồi nói:

"Hai vị, có thể giúp những đứa nhỏ này rồi."

Hai người kia đồng thời gật đầu, theo đó vị Đại Phật kia Phật Quang ngưng tụ, hóa thành từng chuỗi tràng hạt rơi vào tay mỗi người. Còn vị Thiên Thánh Giáo kia thì khẽ vẩy tay, từng giọt nước thành rơi lên người mỗi người.

"Có hai người bọn họ làm phép, sự ảnh Ma tính Ma khí sẽ ít đi rất nhiều.!

Trần Phong nhận lấy tràng hạt liền đem đeo vào cổ tay, chỉ thấy cơ thể tỉnh táo kì lạ, Ma khí cũng khó lòng ảnh hưởng đến tâm trí hắn.

Khi giọt nước thánh rơi vào người hắn lại thấy bản thân như được thêm một lớp chắn, Ma khí xung quanh hoàn toàn bị chặn đứng, không thể xâm nhập dù chỉ một tí chút!

"Hai người này thực lực cao thâm, có lẽ sánh ngang với Tông Linh cảnh cường giả rồi."

Hắn vừa bước đi dưới thánh quang Phật quang, cảm thấy tinh thần dễ chịu, lại càng tặc lưỡi, nói:

"Có tồn tại bực này trấn giữ, sao vẫn có người bị ma hóa? Chẳng lẽ ma tính nơi đây khủng bố như vậy?"

Nhóm Trần Phong rất nhanh rời khỏi quân doanh, bắt đầy tiến vào địa phận của Ma Thành. Tính ra nơi đây chia làm hai phần, một là vùng đất lõm xuống tạo thành dấu ấn hình bàn tay, hai là vùng đất bán kính mấy chục cây số xung quanh. Vùng đất xung quanh ma tính còn xa mới sánh được khu vực hình bàn tay kia, tuy nhiên cũng không phải dạng vừa.

"Ma khí thật nồng đậm!"

Lê Bá Long hoảng hốt kêu lên, khẽ vung tay ra, chỉ thấy nơi đây Ma khí ngưng tụ thành sương mù, thậm chí còn hóa thành từng đợt gió lốc, hóa thành Ma Phong, thổi một cái thì Linh giả cũng bị thổi chết, trơ lại xương khô!

"Lập đội hình, sẵn sàng chiến đấu!"

Trần Phong quát nhẹ, theo đó mọi người ổn định đội hình như kế hoạch, chậm rãi tiến vào sâu hơn.

"Có Ma Hồn!"

Linh Nhi vì có Tinh thần lực cường đại nên rất nhanh đã phát hiện ra một đầu Ma Hồn. Đó là một Ma Hồn ngang với Chuyển Linh ngũ chuyển, Ma khí ngưng tụ ra hai thanh đao dài, chém đứt Bảo khí cấp bốn cũng không nói chơi!

"Để ta."

Phạm Việt ôm kiếm bước lên, đột nhiên nhắm mắt lại, sau đó Kiếm quang chói lóa, mà đầu Ma hồn kia đã bị chém chết từ lúc nào!

"Phạm Việt cũng đã ngộ ra Thế, Kiếm Thế, đã thế còn được sư phụ tặng cho một đạo Kiếm ý kia, chỉ sợ Kiếm Thế của cậu ta đã đạt đến cảnh giới cực cao, thậm chí còn hơn ta!"

Phạm Việt thu kiếm, nhìn Trần Phong mà nói:

"Thế nào?"

"Rất tốt!"

Tên kia nghe vậy thì thỏa mãn, lại lui về phía sau.

Bọn hắn lại đi vào sâu hơn, thỉnh thoảng lại thấy từng đội ngũ cũng đang đi diệt trừ Ma Hồn, bộ dáng cực kì gấp gáp. Trong đó có đủ loại người, từ đệ tử các đại thế lực cho đến các tiểu thế lực, cho đến cả các tán tu. Mà chủng tộc cũng đa dạng, có lúc thấy từng người da trắng mặc giáp trụ sáng ngời, đi cùng từng người da đen thân thể trần truồng, từng thớ cơ bắp chạy dọc ngang, chỉ di chuyển thôi cũng khiến mặt đất rung chuyển không thôi.

Khoai thấy những người này thì cực kì hưng phấn, nói:

"Thấy không? Đám người Nam Phương Luyện thẻ đại lục đấy. Bọn hắn tu luyện kì lạ lắm, không cần Khí, không cần Hồn, đem tất cả dung nhập vào trong cơ bắp! Cộng với huyết mạch lực cường đại khiến thân thể chúng cứng chắc như Linh bảo, uy lực bộc phát thì còn mạnh hơn xả Linh giả cùng giai!"

"Cũng may đám này thiếu cơ động, Ma pháp sư dùng một ít phép khống chế Hồn phách ý thức là thoải mái xử lí bọn chúng. Còn Đông Phương ta cũng có thể chiến đấu từ xa, tiêu hao thể lực bọn hắn."

Trần Phong nhớ lại hồi ở thành Minh Dương có gặp qua một số người này, tuy nhiên họ cảnh giới thấp nên sự cường đại chưa bộc lộ ra. Nhưng đến bây giờ thì khác, thân thể bọn họ quả thật là một cỗ máy chiến đấu, nếu không cẩn thận có thể bị xé ra làm mấy mảnh.

Hết chương 254