Nam Việt Đế Vương

Chương 269




"Tương lai ngươi sẽ gặp hắn, lúc đó ngươi sẽ hiểu tại sao hôm nay ta lại ra tay cứu ngươi. Ta cùng hắn tranh đấu đã mấy ngàn năm, có thắng có thua, nhưng gần đây.....ta dần không chống lại được hắn nữa."

Giọng nói của Nguyên Đạo Đạo Chủ lộ ra vẻ buồn bã, khiến Trần Phong phải lên tiếng:

"Rồi sẽ có những người chống được hắn thôi. Hắn ta đâu phải vô địch, đúng hay không?"

"Chắc vậy..."

Nguyên Đạo Đạo Chủ thở dài, lại nói:

"Ta cùng Tổ Phụ nhà ngươi cũng có không ít quan hệ, thôi thì nhân quả đã kết, làm cho trót vậy."

Nói rồi ảo ảnh gã vỡ tan ra, hóa thành một thanh kiếm lơ lửng giữa không trung, bên trên khắc mấy chữ.

Thuận Thiên.

Thuận Thiên kiếm?

Trần Phong dùng ánh mắt mê mang nhìn thanh kiếm này, một lúc sau lộ ra vẻ kích động vô cùng. Bởi hắn cảm nhận được, ngộ tính của mình dường như bị khuếch đại ra hàng chục lần, một số điều không hiểu nay đều đã tỏ!

"Giữ lấy, đừng cho kẻ khác biết. Nhớ lấy, đừng cho kẻ khác biết!"

Trong thanh kiếm vang lên âm thanh nghiêm nghị cảnh báo hắn, sau đó vút một tiếng thanh kiếm liền bay vào trong mi tâm Trần Phong, cắm thẳng vào trung tâm Tinh thần hải, tản ra Thần quang tranh đấu cùng ảo ảnh Đông Sơn Thần Trống, Linh Quang Kim Quy Thần Nỗ, lại dung hợp với ảo ảnh Thuận Thiên Kiếm sẵn có khiến nó càng thêm sáng chói, trấn áp hai ảo ảnh của hai bảo vật kia.

"Khoai, Khoai, ngươi đâu rồi. Ta có cái này hay lắm, ha ha ha."

Ý thức hắn quấn chặt lấy ảo ảnh Thuận Thiên Kiếm, dáng vẻ cực kì kích động.

"Thuận Thiên Kiếm ý?"

Khoai từ trong đốt tre bay ra, dáng vẻ nghi ngờ hỏi:

"Ai đưa cho ngươi?"

"Nguyên Đạo Đạo Chủ! Người mà ngươi hay kể đấy."

Khoai ừ mấy cái, khẽ chạm lên Thuận Thiên Kiếm ý, lập tức một cỗ năng lượng chạy dọc thân thể nó, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Thật là Thuận Thiên Kiếm ý, nhưng lại là Thuận Thiên Kiếm ý do Nguyên Văn cấu thành! Đúng là Nguyên Đạo Đạo Chủ."

"Thuận Thiên Kiếm ý do Nguyên Văn cấu thành?"

"Đúng vậy!" Khoai thở ra một hơi, đáp:

"Ngươi nên hiểu, Thuận Thiên Kiếm là Tiên Thiên Linh Bảo, là do Thiên Đạo Đạo Văn cấu thành. Còn Thuận Thiên Kiếm Ý này là do Nguyên Đạo Đạo Chủ tìm hiểu mà ra, hắn dùng Nguyên Văn để lí giải Thiên Đạo."

"Nhưng mà Nguyên Đạo Đạo Chủ thật sự thiên tài. Thuận Thiên Kiếm Ý hắn tìm hiểu ra đã không kém Thuận Thiên Kiếm thật sự. Nói rõ lí giải về Thiên đạo của hắn đã cực cao, so với Lạc Long Quân năm đó còn muốn hơn."

Người này lại kinh khủng như vậy?

Trần Phong không tránh khỏi khâm phục vị Nguyên Đạo Đạo Chủ.

"Biết như vậy thôi, giờ ngươi hãy tập trung tu luyện đi, ta cảm giác kẻ địch của ngươi đã tiến đến rất gần rồi."

"Ta hiểu."

Trần Phong gật đầu đáp, ý thức quay lại nhập chủ cơ thể. Lập tức hắn cảm nhận được một cảm giác suy yếu thấy rõ, hơn nữa Linh lực trong cơ thể cực kì hỗn loạn, Ma khí ngập tràn!

"Hai Ma Thi bị hủy diệt ở đây khiến Ma Khí thêm phần khủng bố! Nguy rồi!"

Trên trán hắn chảy ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu. Cơ thể dần dần có dấu hiệu khó khống chế, bởi Ma tính quá dày đặc đã ảnh hưởng đến các bộ phận khác.

"Kim Long đỉnh, trấn áp! Linh Hỏa đi ra."

Hai bút cùng vẽ khiến Trần Phong thoáng chốc ổn định trở lại. Bên trong Kim Long Đỉnh có thêm một đạo Định Thân Thuật, chỉ cần dùng Âu Lạc Thần tộc huyết khí là có thể thúc dục. Cộng thêm uy năng của Kim Long Đỉnh, dù là Chuyển Linh thất bát Chuyển Linh Giả cũng dễ dàng bị trấn trụ!

Linh hỏa chạy dọc cơ thể, đem Ma khí đốt cháy sạch sẽ, trả lại một cơ thể trong sạch cho hắn. Lúc này Trần Phong mới thở phào một hơi, nhìn xung quanh một lượt. Chỉ thấy nơi nơi đều là Ma khí, còn có từng mảnh xương vụn của Ma Thi tản mát ra uy năng cường đại, hóa thành một cái hố đen hút Ma khí xung quanh, ngưng tụ thành một viên trứng.

"Cần phải hủy diệt nơi đây, tránh cho nó hóa thành một Ma khu."

Nghĩ vậy nên hắn lập tức ra tay, Kim Long Đỉnh hóa ra ba con Kim Long, đem từng viên trứng xé tan nát. Hắn lại lấy ra Linh Hỏa đốt trụi từng cái xương cốt, từng khối thịt rữa của Ma Thi để Ma khí không còn nơi ngưng tụ.

Khoai ngồi trên đốt tre, hai tay kết ấn, đem từng đám từng đám Ma khí luyện hóa, biến thành từng đám Hồn ngọc tinh khiết. Hồn ngọc do nó luyện ra còn tinh khiết và tốt hơn Vũ Gia tinh luyện, nếu bán đi chắc chắn sẽ được khối tài nguyên.

"Ồ, vậy mà lại có một cái tàn hồn?"

Khoai vung tay ra bắt lấy một cái ảo ảnh đang lơ lửng trên không trung, khẽ miết một cái. Tàn Hồn nọ đã rách nát không chịu nổi, nào đỡ nổi một chiêu này, bởi vậy liền nổ tung, hóa thành một đám hình ảnh lơ lửng giữa không trung.

"Đây là kí ức của vị Linh Giả này lúc còn sống sao?"

Trần Phong hỏi, ánh mắt nhìn chăm chăm lên những hình ảnh đó. Vị Linh Giả kia đã chết quá lâu, tuy nhiên bản thân lúc còn sống lại là một vị Tông Linh cảnh Linh Giả, bởi vậy có thể bảo toàn một phần Linh Hồn còn lại. Tuy nhiên vì là tàn hồn nên rất nhiều hình ảnh mất đi, chỉ còn lại từng đoạn ngắn.

Đầu tiên là hình ảnh lúc nhỏ, vị Linh Giả này là con cháu của thế gia lớn nhất tòa thành này, Trần Gia.

Tiếp theo là lúc người này đã là một thanh niên trẻ tuổi, thực lực đạt đến Chuyển Linh cảnh, đang so đấu với các thiên tài trong tộc.

Tiếp theo nữa là hình ảnh ông ta đã tuổi trung niên, tu vi càng đạt đến Dung Linh cảnh.

.....

"Khoan đã, kia là gì?"

Trần Phong chợt quát lên, mà Khoai cũng đã phát hiện ra một sự kiện đáng chú ý.

Lúc này ông ta đã tu thành Tông Linh cảnh, trở thành trụ cột của Trần Thế Gia. Ông ta đang cùng mười mấy vị nguyên lão trưởng lão của Trần Thế Gia họp bàn, dáng vẻ cực kì nghiêm trọng.

"Gia Chủ, thông tin kia là thật chứ?"

Trước mặt ông ta là một ông lão tầm bảy mươi tuổi, tóc bạc phơ, khí huyết đã có dấu hiệu khô bại.

"Là thật, đây là tin mà ta lấy được từ Trần Hoàng tộc!"

"Thế thì trời phù hộ Trần Tộc ta!"

Mấy vị trưởng lão xung quanh cười lớn, dáng vẻ cực kì hưng phấn.

Họ Trần...

Ánh mắt Trần Phong hơi chút mờ mịt, tim đập nhanh hơn mấy nhịp, trong đầu nảy ra một ý nghĩ khác thường.

Liệu đây có phải gia tộc của mình không?

Hắn lại nhìn chăm chú vào đoạn kí ức này, không bỏ sót dù chỉ một chút. Hắn thấy được mọi người đang tiến đến một căn phòng nọ, xung quanh canh gác cẩn mật, thậm chí có cả Linh Giả Tông Linh cảnh bay trên cao. Lại có từng tòa Trận pháp tản ra Linh quang sáng chói, vận chuyển không ngừng một phút nào, lại có từng món Linh Bảo trấn áp bốn phương.

Quanh căn nhà nhỏ này tựa như thùng đồng vách sắt, dù là một con ruồi cũng không thể lọt vào, Tôn cấp Linh Giả cũng đừng mơ xông vào!

"Sinh rồi, sinh rồi!"

Men theo tiếng bà đỡ là một tiếng Long ngâm hùng vĩ, chấn vỡ căn nhà nhỏ, để lộ ra một người phụ nữ trẻ tuổi, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn nhưng phảng phất đâu đó sự hạnh phúc. Còn trên tay bà đỡ là một cậu bé mắt sáng như sao, quanh thân Long lân chi chít, sau lưng mọc ra một đôi cánh trắng muốt tựa thiên thần. Đỉnh đầu cậu bé có hai cái sừng rồng nho nhỏ, trồi lên giữa mái tóc đen bồng bềnh.

Cậu bé không khóc, trái lại nhìn thẳng lên trời cao mà cười khanh khách, bất chợt một cỗ Đế Long uy thế phun trào, hóa thành hư ảnh Thần Long vươn thẳng lên trời cao, xé tan màn đêm u tối.

"Thật sự là Đế Long khí vận, thật là Đế Long khí vận!"

Vị Gia chủ Trần Gia kia cười vang, lại thấy trên trời cao vang lên ầm thanh thánh thót, nhìn lại thì một hư ảnh Tiên tộc từ nơi xa xa bay đến, quấn lấy hư ảnh Đế Long, theo đó từng cỗ khí vận, từng cỗ Linh khí được hai bên trao lẫn nhau, cuối cùng rót vào cơ thể đứa bé nọ.

Rắc rắc rắc.

Bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, từng tia chớp vạch phá không gian, để lộ ra hư không đen kịt. Sau đó chín luồng sáng từ trong đó lao ra thật nhanh, nhắm hướng cậu bé nọ mà bay tới.

"Ngươi dám!"

Thanh âm Việt Vương vang vọng trong không gian, theo đó là một cái Long trảo lộ ra, chặn lại một chưởng đen kịt trong hư không. Nhưng quả thật là kiến cắn voi, Long Thủ của Việt Vương vỡ tan tành, mà bàn tay hắc ám kia đã nện xuống, chấn nát chín luồng sáng nọ, lại phá vỡ Đế Long khí vận, ép nó rơi vào cơ thể cậu bé nọ.

"Điều ta muốn làm, không ai có thể cản!"

Một chưởng đánh xuống, lập tức nghiền nát vô số người, từng đám từng đám hóa thành xương cốt trắng hếu, bị ma khí thổi bay máu thịt. Mười mấy vị trưởng lão Trần Thế Gia cũng không ngoại lệ, ngay cả hét lên một tiếng cũng không kịp, Linh Hồn bị nghiền nát, Ma khí xâm nhập thân thể, hóa thành Ma Thi.

Mà cậu bé kia tưởng chừng phải chết thì lúc này hiện ra một thanh thần kiếm, chém thủng một lỗ trên bàn tay hắc ám nọ, đưa cậu bé chạy đi thật xa.

"Bình tĩnh, Trần Phong, bình tĩnh."

Khoai vỗ nhẹ vai Trần Phong, theo đó một luồng năng lượng nhu hòa tràn vào cơ thể hắn, dập tắt ngọn lửa giận đang bùng lên.

"Đó....là ta phải không? Đó là cha mẹ ta phải không? Đó là Gia tộc của ta phải không? Khoai, trả lời đi."

Ánh mắt của hắn lúc này lại lộ ra vẻ bình tĩnh không gì sánh được.

"Không sai. Đó là thân thể của ngươi. Và tên kia chính là kẻ giết hại họ."

Trần Phong hai bàn tay siết chặt, giọng nói hơi khàn khàn, nói:

"Cho ta xem lại. Đoạn ta được sinh ra ấy."

Khoai hiểu ý, một lần nữa chiếu ký ức của vị Linh Giả kia lên không trung.

Trần Phong lúc này không quan tâm thứ gì khác, hắn chỉ nhìn vào hai người.

Cha mẹ hắn.

"Được rồi, ta nhớ rồi."

Hắn thì thào một mình, đem hình ảnh hai người kia khắc sâu vào tâm trí, mỗi cử động, mỗi ánh nhìn, mỗi dáng điệu đều được hắn ghi nhớ rõ ràng.

Hai con mắt hắn đỏ lên, khóe mắt hiện ra từng màn hơi nước nhưng rất nhanh bị hắn dùng Linh lực xóa đi. Hơi thở gấp gáp cũng bình ổn trở lại, tâm tình cũng theo đó mà tĩnh lặng.

"Tâm tính hắn đã tăng lên một cấp độ mới. Thật tốt."

Khoai cười nhẹ, không còn dáng vẻ cợt nhả thường ngày, thay vào đó là sự nghiêm túc đến khó tin. Lúc này nó tựa như một bậc trưởng bối đang dõi theo hậu bối của mình.

Hết chương 270