Nam Việt Đế Vương

Chương 291: Thiên Tài So Đấu




"Giới hạn của tôi ở đây rồi." Văn Kiên, Hữu Trọng đồng thời cười khổ, sau đó thân thể run run rồi ngã khỏi con đường ánh sáng, nhưng đương nhiên vẫn có một vị Linh Giả đến tiếp bọn hắn, chứa trị vết thương.

Ánh Nguyệt cũng chỉ bước ra một bước nữa thì ngã phịch xuống, vừa thở vừa nói:

"Chúc cậu có thể tiến đến xa nhất. Trần Phong."

Nói rồi cô nàng cùng Lý Tuyết Tâm ngã khỏi con đường này. Tư chất của bọn họ vốn không thể đi đến đây, tuy ý chí mạnh đến mấy cũng khó lòng xoay chuyển tình thế, đành phải dừng lại.

"Chỉ còn bốn chúng ta nhỉ?"

Nguyễn Lâm cười nói, trên trán cũng chi chít mồ hôi, hơi thở hơi chút tán loạn.

"Điều không ngờ là mấy thiếu niên trẻ tuổi mới lần đầu tham gia đã có thể đi đến đây, thật sự khiến người ta khâm phục. Chẳng bù cho ta, tham gia lần thứ hai rồi cũng không hơn được các ngươi." Trần Quân thở dài, cơ thể cũng hơi run run, nói rõ hắn cũng đang rất cố gắng.

Trần Phong nghe vậy thì lắc đầu cười nói:

"Nếu nói là khâm phục, anh nên khâm phục người kia kìa." Nói rồi hắn chỉ đến nơi xa xa, chỉ thấy Nguyễn Đức Hải cùng bốn người nữa đứng ngang tầm với bọn hắn. Trong khi bốn người còn lại lộ ra dáng vẻ mệt mỏi thì Nguyễn Đức Hải vẫn rất hung mãnh, trông không có chút gì mệt mỏi.

"Nguyễn Đức Hải, tên yêu nghiệt này..." Ngọc Linh hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra vẻ u buồn, nói nhỏ:

"Sinh cùng thời với hắn, lại cùng trong một tông phái, ta khó thể vươn lên đứng đầu rồi."

Trần Phong ngạc nhiên hỏi lại:

"Hắn mạnh như vậy?"

"Mạnh, rất mạnh. Cùng cảnh giới, mạnh hơn ta bốn phần, mạnh hơn Nguyễn Lâm ba phần."

Cùng cảnh giới, mạnh hơn Ngọc Linh bốn phần?

Hắn lúc này cũng cảm thấy áp lực khổng lồ. Chiến lực cùng cảnh giới của hắn bây giờ đã vượt qua Ngọc Linh, tuy nhiên chỉ hơn một vài phầnmà thôi. Nhưng tên kia lại mạnh hơn tận bốn phần, chiến lực như vậy thật sự kinh thế hãi hùng.

Tên này là con cháu của Thế Gia số một trong Thanh Long Giang Tông, Nguyễn Hữu Thế gia, từ nhỏ đã phát hiện có Thiên phú rất cao, khi tu luyện lại lộ ra ngộ tính hơn người, đặc biệt khả năng vận dụng Đao pháp xuất thần nhập hóa, Đao Thế còn vượt trên Lôi thế của Nguyễn Lâm!

"Dù rất không muốn, nhưng ta thừa nhận hắn mạnh hơn ta không ít. Nhưng chỉ cần sau lần Tế Linh này thì ta sẽ có thể chiến được một trận với hắn!" Nguyễn Lâm siết chặt hai tay, Lôi Thế theo đó bùng phát, khiến Trần Phong không thể không bộc lộ Giao Long Thế chống đỡ. Trần Quân thấy vậy thì thở dài, Thanh Giao Thế của hắn cũng hiện ra, đỡ lấy hai loại Thế kia.

"Mấy người các ngươi đúng là não toàn cơ, chỉ biết đánh với đấm." Ngọc Linh thở dài, Kiếm Thế quét ra.

Thiên tài cỡ như bọn họ, biết đến Thế là chuyện rất bình thường, quan trọng là tu luyện đến đâu. Ở đây, nếu nói về độ thâm sâu thì Trần Quân đứng đầu, bởi hắn tu luyện dài hơn ba người Trần Phong. Tuy nhiên nếu nói về sức chiến đấu, Lôi Thế của Nguyễn Lâm mới là số một. Lôi Thế của hắn có thể tạo ra ảo ảnh Lôi Long, so với Giao Long Thế của Trần Phong còn trên một bậc. Nhưng nếu nói về độ biến ảo, độ tinh diệu, Kiếm Thế của Ngọc Linh lại xưng bá.

"Còn lại năm mươi bước là đến bước thứ bảy trăm, các vị, mời!" Trần Phong cười lớn, một ải này đã yêu cầu những thiên tài bọn hắn phải biết vận dụng Thế, hơn nữa còn phải là Thế ở đẳng cấp cao, gần với Ý!

Bên kia năm người Nguyễn Đức Hải cũng đồng thời bộc phát ra Thế của mình, khiến cho những Linh Giả đang xem chiến phải trầm trồ!

"Trời ạ, Nguyễn Đức Hải, tên này..."

" Hắn đã gần như đạt đến đỉnh cao của Đao Thế rồi!"

Đao Thế của Nguyễn Đức Hải cực kì khủng khiếp, khiến người ta cảm giác như một thanh Thần Đao, chỉ cần có kẻ nào dám xâm phạm sẽ lập tức chém xuống, một đao trảm phá hết thảy kẻ địch.

"Thanh Long Giang tông ta, có tương lai! Trước có Nguyễn Hà Long, nay có nhóm thiếu niên này. Chỉ cần năm sáu mươi năm, chúng sẽ trưởng thành đến mức có thể trở thành trụ cột của Tông ta."

Từng vị Nguyên Lão mừng rỡ, bởi bọn hắn biết những thiên tài như thế này có ý nghĩa gì. Nhìn từ ngoài vào thì Thanh Long Giang tông là thần tông đại phái không gì rung chuyển được, nhưng chỉ bọn hắn mới biết tông môn đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm như thế nào.

Khoảng ba mươi năm trở lại đây, thiên tài của Thanh Long Giang tông cực kì ít, số người đi đến bước thứ sáu trăm gần như không có, còn lại chỉ đạt đến năm trăm, thậm chí là bốn trăm bước. Thiên phú cao nhất cũng chỉ là Tứ tinh Linh thể, ngộ tính không tính là quá mức xuất sắc. Bởi vậy giờ đây đã xảy ra đoạn tầng truyền thừa, những Linh công Linh thuật cấp cao không người có thể học nổi, mà cảnh giới tăng lên quá chậm, cao lắm chỉ là Chân Linh cảnh đỉnh cao, tương lai chỉ sợ họ cao lắm cũng đến Tông Linh cảnh là tốt lắm rồi.

Tông Linh cảnh, với các tông môn khác là cường giả đỉnh cấp, chỉ có được vài ba người, tuy nhiên với Thanh Long Giang tông, cường giả cỡ này, nói nhiều cũng không phải, nhưng không hề ít. Và với thực lực như vậy thì không thể nào bảo trụ Thanh Long Giang tông đứng vững trong Thập đại thế lực của Nam Việt quốc, thậm chí còn không bảo trụ được tầm ảnh hưởng đến khu vực.

Nhưng nhóm Trần Phong này lại là hi vọng. Bọn hắn đi đến bước sáu trăm, tức là đã có tư chất của Tôn Giả, tương lai có khả năng đột phá đến cảnh giới này là rất cao. Mà Nguyễn Hà Long lại càng đi đến bước bảy trăm, nói rõ hắn có thể trở thành tân Vương của Thanh Long Giang tông!

Bước thứ sáu trăm bảy mươi.

"Ha ha, thật xấu hổ." Trần Quân cười khổ, sau đó trước mắt tồi sầm, ngã khỏi con đường ánh sáng này.

Ngọc Linh lúc này cắn chặt môi, cố gắng tiến thêm bước nữa, nhưng cơ thể cô nàng đã không nghe lời nữa, ý chí tinh thần đã đi tới giới hạn.

"Tại sao? Tại sao.?" Hai mắt thiếu nữ đỏ hồng cả lên, hai ngón tay siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

"Ta thật sự kém hơn bọn họ sao? Ta thật sự kém hơn sao?"

Trần Phong thấy cô nàng như vậy thì vô cùng ái ngại, im lặng không nói. Hắn đã quen biết Ngọc Linh được hơn nửa năm, nói biết nhiều cũng không phải, nhưng cũng biết không ít. Ngọc Linh trông bề ngoài có vẻ tinh nghịch pha chút yêu mị, tuy nhiên sâu trong tâm khảm thì cô nàng lại rất cứng cỏi, không chấp nhận mình kém hơn người khác. Điều này hiện rõ khi nàng bị Trần Phong đánh bại thì không phục, và lập tức truy đuổi theo hắn hòng có thể chứng minh rằng, Vũ Ngọc Linh không hề kém hơn.

Cô nàng muốn chứng tỏ rằng, nữ nhân cũng có những người mạnh mẽ, không kém so với nam nhân một chút nào, thậm chí có thể vượt lên! Điều đó thúc dục cô nàng tu luyện, tạo động lực để cô nàng tiếp tục tiến bước.

Trần Phong suy nghĩ một chút liền ngồi xuống bên cạnh cô nàng, nghiêm túc nói:

"Ngọc Linh, cô không hề kém hơn ai ở đây."

"Cậu không cần phải khuyên bảo, sự thật bày ra đó."

"Thật sao? Thế cô xem lại đi, sở trường của cô là gì?"

"Sở trường của ta?"

Ngọc Linh ngước đầu nhìn lên trời cao, lẩm bẩm:

"Đúng rồi, sở trường của ta..."

"Sở trường của cô, là Linh thuật, là sự tinh diệu của Linh thuật, là chiến đấu thực tiễn."

Hắn vỗ nhẹ lên mái tóc của Ngọc Linh, cười nói:

"Ở trên đây cô thật sự kém hơn tôi, cũng kém hơn bọn hắn, nhưng nếu chiến đấu thật sự, hương chết về tay ai còn chưa biết. Thậm chí bọn tôi có thể đều thua ở trong tay cô cũng nên."

Nghe đến đây cô nàng cười khanh khách, nắm lấy tay hắn mà nói:

"Miệng lưỡi ngọt như vậy, thảo nào cô nàng nào cũng đổ cậu. Được rồi"

"Cố lên nhé." Cô nàng vỗ vỗ lên mu bàn tay Trần Phong, sau đó chậm rãi rời khỏi con đường ánh sáng.

"Tế Linh chiến, gặp lại!" Cô nàng vẫy vẫy tay, nở một nụ cười dịu dàng, tựa như một đóa hoa nở rộ giữa trời xuân.

Nguyễn Lâm nhìn thấy cảnh này thì thở dài, hai bàn tay siết chặt.

Giờ đây đã là bước thứ bảy trăm, và chỉ còn lại ba người còn đứng vững trên con đường ánh sáng này. Trước mặt bọn hắn chính là Tế Linh Điện, tòa đại điện này tỏa ra ánh sáng thần thánh, khí tức trầm trọng như núi, tựa như là một món Thần binh trấn áp vạn cổ.

"Tế Linh Điện, là một món Vương cấp Linh Bảo. Năm đó Lão tổ của tông ta đúc luyện nên nó cũng vì những hậu bối như chúng ta. Hắn muốn có một nơi để khảo nghiệm, để rèn luyện cho con cháu, để tông ta không bao giờ bị đoạn tầng truyền thừa."

"Hai người, có cảm nghĩ gì không?" Nguyễn Đức Hải chắp tay sau lưng, Đao Thế khủng bố đến cực hạn, ép cho Trần Phong và Nguyễn Lâm phải phối hợp để chống đỡ.

Nguyễn Lâm nhún vai, đáp:

"Cảm giác ư? Ta chỉ càm thấy sắp đánh bại được ngươi mà thôi!"

Nguyễn Đức Hải nghe hắn nói như vậy thì cười nhẹ, lại quay sang Trần Phong, hỏi:

"Còn cậu là Trần Phong? Chúng ta có thể làm quen không?"

"Hiển nhiên là có rồi!" Trần Phong cười vang, đột nhiên bùng nổ Giang Thế, Giao Long cùng Thanh Giang cuồn cuộn mà ra, nhất thời đè ép hai người Nguyễn Đức Hải, Nguyễn Lâm!

"Ngươi cũng ngộ ra hai loại Thế? Thật đúng làm đối thủ của ta!" Nguyễn Đức Hải lộ ra chiến ý, hai mắt sáng rực lên, theo đó Long Thế từ trong cơ thể hắn bùng nổ ra. Long thế hắn ngộ ra được là Thanh Long Thế, hiển nhiên tên này đã từng gặp qua Thanh Long thật sự, hơn nữa còn được tìm hiểu rất sâu.

"Hai người các ngươi..." Nguyễn Lâm cười lạnh, đột nhiên quát lên:

"Xem thường ta sao? Lôi Long Thế, ra!"

Ầm ầm

xẹt xẹt

Sáu loại Thế hòa quyện với nhau, lập tức khiến cho con đường ánh sáng này biến đổi, từng cái từng cái cột sáng hiện ra, chiếu rọi lên cơ thể bọn họ, để cho lĩnh ngộ của họ với mỗi loại Thế thêm phần sâu sắc, thêm phần mạnh mẽ. Đây chính là sự ban thưởng của tiền bối, là sự tán thưởng đối với những thiếu niên thiên tài!

Hết chương 291