Nam Việt Đế Vương

Chương 309: Tiến Về Lạc Long Thành




Phía trước thỉnh thoảng có vài ba tên Hải Yêu chặn đường nhưng liền bị Trần Phong loại bỏ. Bọn chúng chỉ ngang bằng với Chuyển Linh cảnh tam tứ chuyển, ngay cả một kích Trần Phong cũng đỡ không nổi, lập tức trọng thương mà bay đi.

Một lúc sau Lạc Huyên cũng đã phá vây mà tới, ba người bọn hắn một đường lao xuống đáy vực, thỉnh thoảng lại thấy từng tên Hải Yêu từ hai bên vách núi tràn ra, trong mắt lộ ra sự tham lam vô cùng.

Với những kẻ ngang đường này bọn hắn cũng không lưu tình gì, rất nhanh một mùi máu tanh tưởi đã bao trùm cả khu vực.

" Lạc Huyên, chuyện này là sao?" Trần Phong trầm giọng hỏi.

Thiếu nữ Long tộc lắc đầu đáp lại:

"Cũng không rõ. Mọi lần đến đây tôi chưa từng gặp cảnh này bao giờ."

"Xem ra là có kẻ giật dây, cố ý điều khiến đám người này truy sát chúng ta."

"Nhưng đừng lo, tôi đã thông báo cho tiền bối trong tộc, chỉ tầm chục phút nữa họ sẽ tới đây ngay." Vừa nói xong câu này, Lạc Huyên liền nâng kiếm chỉ về phía một căn nhà. Bọn hắn đồng loạt tiến vào đây, định dựa vào nơi hiểm yếu để cố thủ.

Trần Phong tế ra Kim Đỉnh, tay cầm Long Thương, lẳng lặng không nói gì.

Rầm rầm rầm!

Một đám Hải Yêu khác từ trong các căn nhà xung quanh ùa ra như ong vỡ tổ, phút chốc đã vây căn nhà bọn hắn chật như nêm cối. Những tên này rất khác những tên Hải Yêu trước, bọn hắn da dẻ hồng hào, khí huyết thịnh vượng, hiển nhiên là các Hải Yêu được trải qua tu luyện bài bản, chiến lực không hề tầm thường.

"Quả nhiên là vẫn có phục kích!"

Lạc Huyên trầm giọng nói, lập tức rút kiếm, mái tóc trắng bạc tung bay.

"Trần Phong, phiền cậu bảo vệ Hoa Mân!"

Lạc Huyên chỉ kịp nói như vậy rồi liền lao về phía trước, quanh thân hiện ra từng đầu từng từng Lạc Long, mỗi con đều ngưng tụ thành thực chất, so với Giao Long của Trần Phong còn muốn thật hơn!

Hoa Mân lúc này có chút biến sắc, nhưng hai tay siết chặt lại, đồng thời lấy ra Chuyển Long Binh của bản thân. Đó là hai thanh kiếm một dài một ngắn, bên trên khắc lấy từng đạo văn tự kì dị sáng lập lòe.

Tiếng kêu thảm thiết từ nơi xa xa truyền đến, tiếp đó là mùi máu tanh tưởi truyền đến.

"Lùi lại!"

Trần Phong quát lớn, Kim đỉnh bay về phía trước.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm nhau chát chúa, tiếp đó là từng tên nhân tộc lao đến như điên, Linh lực ầm ầm nổ tới.

"Nhân loại?"

Trần Phong kinh ngạc hô lên, năm ngón tay xoay tròn, hóa thành năm đạo Kiếm khí chém nát Linh thuật vừa đánh tới, lại đánh ra một chưởng đẩy lui gã.

Lúc này hắn mới kịp nhìn kĩ, những tên nhân tộc này cổ đeo xiềng xích, phía sau là một tên Hải Yêu nắm đầu sợi.

"A a a a."

Những tên nhân tộc kia kêu rên không dứt, ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ, cố gắng dãy dụa. Bọn hắn mở miệng ra, chỉ thấy trong đó chỉ còn sót lại vài ba cái răng, lưỡi đã bị cắt mất.

"Cúu..."

Một người rên lên, muốn chạy về phía Trần Phong thì tên Hải Yêu nọ đã rút ra một cây roi, bên trên gắn đầy gai nhọn, quất liên tiếp lên thân mấy người này.

"Mẹ nó..."

Trần Phong nghiến răng, Long thương trong tay siết chặt.

Tên Hải Yêu nọ đánh đập chán chê xong liền liếc nhìn Trần Phong, lẩm bẩm cái gì đó.

Vút vút vút.

Trần Phong cảm thấy sau lưng nguy hiểm, lập tức cúi đầu xuống, theo đó mấy viên Thủy đạn xé gió vút qua, xuyên thủng lồng ngực một tên Nhân tộc.

"Hoa Mân, vào trong phòng, mau!"

Trần Phong quát lên, bản thân cũng lập tức lui trở về phòng, chốt tất cả các cửa lại.

Bịch bịch.

Tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong hành lang hiu quạnh, kèm theo đó là tiếng thở phì phò của đám Hải Yêu.

"Liều một phen vậy."

Trần Phong đẩy Lạc Hoa Mân đến góc phòng, sau đó hai tay chụm lại, toàn bộ Linh lực phi tốc chuyển đổi thành Ma Pháp lực, theo đó một viên Phong cầu cực đại bị ngưng tụ thành, tiếp đó nữa là một viên Lôi cầu to chẳng kém cũng xuất hiện.

"Anh nên nhớ, các hệ nguyên tố trong Ma Pháp thuật có quan hệ rất chặt chẽ. Nếu anh kết hợp Lôi cùng Hỏa, thành công sẽ tạo ra Hỏa Lôi Bạo kích, còn thất bại sẽ tạo thành vụ nổ uy lực chẳng kém gì một kích của Huyễn Linh bát tinh!"

Trần Phong nhớ lại từng lời dạy của Hà My, khóe miệng khẽ nhếch:

"Xin lỗi em, Hà My, anh không giỏi vụ hợp nhất các phép, chỉ đành để nó bạo tạc."

Rắc rắc, từ cánh cửa truyền đến âm thanh nứt vỡ, tiếp đó một cây đinh ba nhọn hoắt xuyên qua, cắt xẹt qua mái tóc của Trần Phong.

"Liều một phen!"

Trần Phong đẩy tay ra, đồng thời nhảy vọt về phía Lạc Hoa Mân, che chắn cho cô nàng.

Oành!

Một vụ nổ kinh thiên động địa vang lên, để cho màng nhĩ của cả hai bọn họ đều ong ong cả lên, thân thể cũng rung lên bần bật, sóng xung kích tàn phá bừa bãi theo bốn phương tám hướng.

Đến tận khi khói bụi tản bớt đi Trần Phong mới xách thương tiến lên, Linh lực cuộn tròn hóa thành từng đầu Giao Long dữ tợn, giương vuốt thò ra ngoài cửa sổ xé xác một tên Hải Yêu vừa thò đầu vào.

"Nguy hiểm thật."

Trần Phong vuốt mồ hôi hột, nhìn cây đinh ba đã bị nung chảy trên mặt đất mà có chút sợ. Đó là hắn đã chủ động tránh xa trung tâm của vụ nổ, nếu không cũng sẽ bị trọng thương. Hắn lại đi ra ngoài phòng, chỉ thấy hai tên Hải Yêu đã biến mất, chỉ còn vài tên Nhân loại nằm rên rỉ trên mặt đất. Trần Phong nhìn lấy bọn họ, ánh mắt lộ ra sự không đành lòng.

"Giết...ta..."

Một người trong đó còn tương đối tỉnh táo, cố gắng dùng Linh thức truyền đạt ý niệm cho Trần Phong.

"Được."

Dù không muốn nhưng hắn vẫn ra tay, tế lên Kim Long thương, một kích đánh xuyên lồng ngực của gã.

"Cảm....tạ."

Người nọ nở nụ cười, sau đó khí tuyệt bỏ mình.

"Thật không ngờ nhân tộc ta cũng có lúc trở thành thế này."

Hắn thở dài, nâng mũi thương về phía trước. Mấy tên Hải Yêu thân người đầu cá lúc này đang chậm rãi đi đến, bộ dáng mười phần cẩn trọng.

"Lên một lượt đi."

Trần Phong quát lớn, Linh lực tựa như suối triều phun trào, tựa như sông lớn mùa lũ, ầm ầm sóng dậy, một chiêu Thủy Lãng bị hắn phát huy đến mức viên mãn, thậm chí còn đạt đến Thế cảnh!

Ầm ầm ầm.

Hải Yêu vốn sống trong biển khơi, vốn quen với sóng nước, bởi vậy liền lao lên. Nhưng ai ngờ sóng nước này quá khủng khiếp, chỉ vỗ một lần thôi cũng khiến da thịt bọn hắn nứt vỡ, máu tươi phun trào.

"A.a.a.a.a.."

Chúng kêu lên thảm thiết, nhưng chỉ thấy một thanh niên tay cầm Long thương, xuyên thủng từng tên một.

Trần Phong giờ đây đã quyết đại khai sát giới, toàn lực bộc phát chiến lực, bởi vậy một đường nghiền ép đi qua. Mặc cho Huyễn Long cảnh Hải Yêu hay là Chuyển Long cảnh Hải Yêu đều bị hắn đánh giết, thân thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

"Hoa Mân, tôi đi tìm Lạc Huyên, cô chú ý một chút!"

Hắn nhún người nhảy ra khỏi căn phòng, tức thì áp lực từ sóng nước đè ép xuống, cộng thêm dòng nước lưu chuyển hỗn loạn khiến Trần Phong có chút không kịp thích ứng, thân thể xoay tròn như con quay.

Nơi xa xa lại có mấy tên Hải Yêu vẫy đuôi lao tới, tựa như những mũi tên xé làn nước mà đi. Ở trên cạn chiến lực của chúng chỉ xấp xỉ nhân loại, nhưng ở dưới mặt nước này mà nói, chúng mạnh gấp năm lần nhân loại!

"Không thể dùng Linh lực! Ma Pháp lực, Thủy Kích!"

Trước lồng ngực hắn ngưng tụ thành một viên cầu thật lớn, theo đó từng đám Thủy tiễn ngưng tụ mà thành, bắn đi bốn phương tám hướng. Hắn chưa thể ổn định thân hình, bởi vậy cần phải đảm bảo kẻ địch không đến gần được.

Ma pháp sư vốn là những người giỏi lợi dụng điều kiện xung quanh để chiến đấu, mà quanh đây giờ toàn Thủy nguyên tố, bởi vậy một chiêu này uy lực tương đương khủng khiếp, khiến đám hải yêu kia cũng không dám lại gần.

"Được rồi!"

Phải mất một lúc hắn mới có thể định hướng trở lại, nhìn một đám Hải Yêu đông nghịt đang vây quanh mình thì không khỏi đổ mồ hôi hột, cười khan.

"Có lẽ nên lùi lại thì hơn..."

Trần Phong nghĩ vậy, đột nhiên từ đâu vang lên tiếng gào thét, theo đó đám Hải Yêu liền quay đầu bỏ đi, không tên nào đánh chủ ý vào bọn hắn nữa.

Trần Phong ngơ ngác không hiểu chuyện gì, lại thấy Lạc Huyên lúc này đã tiến lại mới hỏi:

"Sao bọn chúng lại bỏ đi?"

Lạc Huyên ho khan một hồi, khóe miệng có vết máu rỉ ra, chậm rãi đáp;

"Cường giả Long tộc ta đến rồi."

Một cái Long Thủ từ trên trời cao hạ xuống, tản ra Long uy trùng điệp, nặng tựa thái sơn, một kích liền diệt sát đi phân nửa đám Hải Yêu thế giới tầng dưới chót này, khí lãng tỏa ra tạo thành từng đợt sóng chân vỡ sạch sành sanh nhà cửa xung quanh, kèm theo đó là một âm thanh rống giận vang lên:

"To gan lớn mật, dám tấn công Long tộc chúng ta, các ngươi chán sống rồi!"

Vị cường giả Long tộc này tu vi hiển nhiên cực kì hùng hồn, Long lực sâu dày, căn cứ vào âm thanh cùng tiếng vọng thì có lẽ hắn chỉ đang ở trên miệng vực, nhưng một kích lại đánh xuống tận đáy vực sâu!

Ba người bọn hắn tận dụng cơ hội này để rời đi, bám theo Long trảo khổng lồ của vị cường giả Long tộc này, một đường đi lên. Tận khi lên mặt nước bọn hắn mới thấy được đó là một người đàn ông tuổi tứ tuần, Long trảo hóa ra chỉ do Long lực ông ta ngưng tụ mà thành.

"Lạc Huyên, cháu có sao không?" Ông ta lập tức tiến tới hỏi thăm, thấy bọn hắn vẫn bình thường liền thở phào nhẹ nhõm, lại thi triển một đạo Long thuật, hóa thành hàng chục cái Long trảo nho nhỏ vươn xuống phía dưới, phút chốc đã lôi lên mười mấy hai mươi tên Hải Yêu.

"Nói, ai lệnh các ngươi làm việc." VỊ Long tộc này gầm lên, túm cổ một tên Hải Yêu nâng lên cao khiến gã ta không thể thở nổi, mắt long sòng sọc.

"A a a." Gã ta khoa chân múa tay, đột nhiên miệng sùi bọt mép, khí tuyệt mà chết.

"Là tự sát sao." Ông ta phát hiện ra vấn đề thì đã muộn, mười mấy tên Hải Yêu đồng loạt tự sát, hiển nhiên kẻ đứng sau lưng không để bọn hắn có cơ hội được sống.

"Nghĩ tự sát là xong sao? Sưu hồn tác phách!" Bàn tay vị Long tộc này vươn ra, chộp thẳng vào mi tâm một tên, không ngờ lại đem Linh Hồn gã từ trong thân thể kéo đi ra! Linh hồn tên này cực kì hoảng sợ, rồi bùm một tiếng, Linh hồn vỡ nát, hóa thành một đám Linh quang tiêu tán.

Nhanh như cắt, ông ta hóa ra mấy chục cái Long trảo, kéo hết thảy Linh hồn của những tên kia ra ngoài, chỉ thấy chúng liền vỡ thành từng đám Linh quang mờ mờ ảo ảo. Điều này không khỏi khiến ông ta giận dữ, nhưng bằng khả năng của mình thì ông ta vẫn giữ lại được từng mảnh từng mảnh kí ức.

"Lạc Vũ Dũng, mời ngài đến Phủ Thành Chủ làm khách." Từ phía xa xa, ba tên Hải Yêu nhanh chóng bay tới, nở một nụ cười đầy thiện cảm.

Lạc Vũ Dũng nghe vậy liền đáp:

"Con cháu tộc ta bị truy sát, không thể không điều tra."

"Điều đó chúng ta hiểu rõ. Lạc Vũ Dũng, mời ngài đến chỗ chúng ta làm khách. Còn điều tra, để chủ nhà như chúng ta lo là được rồi." Dẫn đầu là một tên Sa tộc, gã cười híp mắt, uy thế từ trong cơ thể chậm rãi tuôn ra, khiến vị Long tộc nọ không khỏi trầm xuống. Ba kẻ này, tên nào cũng có thực lực tương đương hắn! Nếu hắn tiếp tục từ chối, chỉ sợ là sẽ vạch mặt với bọn chúng, lúc đó một cuộc đại chiến là không thể tránh khỏi.

"Được, ta đi." Lạc Vũ Dũng cười ha hả, đem Linh quang trong tay chuyển cho tên Sa tộc nọ rồi nói:

"Mong các vị truy án công tâm, sớm ngày cho chúng ta lời giải thích."

"Nhất định, nhất định."Tên Sa tộc tủm tỉm cười.

Hết chương