Nam Việt Đế Vương

Chương 343: Bị phục kích




Cùng lúc đó, ở thành Yên Đô, Tần Thiên hóa thân thành một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, đi tới một quán trọ nọ.

"Hẳn là ở đây." Hắn cười một tiếng, đẩy cửa vào.

Thần Nam lúc này đang ngồi tu luyện, đột nhiên mở mắt, trong mắt hiện ra hai vệt Linh quang, xoẹt một tiếng cắt cánh cửa làm hai nửa.

"Ấy chết, ta không có ác ý."

Hắn nhẹ nhàng cản lại hai luồng Linh quang này, nhìn về phía Thần Nam mà nói:

"Đồ đệ của ta, cần gì phải cẩn trọng như vậy."

Thần Nam ngồi bật dậy, khom lưng chào rồi mới nói:

"Sư phụ đến mà đệ tử lại không biết, mong người thứ tội."

"Không sao, không sao, ha ha."

Tần Thiên hai tay kết ấn, hóa ra một tòa kết giới, bao phủ lấy toàn bộ căn phòng, lúc này mới hỏi:

"Ngươi, Trần Phong, Lạc Phong, cái nào mới là bản thể?"

Nghe điều này thì trong lòng Thần Nam cực kì rung động, nhưng lập tức bình ổn trở lại, chậm rãi đáp:

"Là ta."

Tần Thiên nghe vậy thì chỉ mỉm cười tà mị.

Thần Nam thấy vậy thì thở dài, nói:

"Là Trần Phong."

"Như thế mới đúng chứ. Ta đi ngang qua đây, đột nhiên cảm nhận được một đạo tâm trong sạch đến mức bất thường, xuống kiểm tra thì thật buồn cười, cuối cùng vẫn là đồ đệ ta."

"Cũng tốt thôi, đỡ phải kiểm tra gì nhiều. Thần Nam, ngươi đi theo ta một chuyến."

Thần Nam liền hỏi:

"Thưa sư phụ, chúng ta đi đâu?"

"Tây Phương, Thiên Đạo viện. Còn lại mấy tháng nữa là đến Đại hội rồi, ta cũng muốn đưa ngươi đi làm quen một chút, tiện thể huấn luyện ngươi."

Thần Nam nghe vậy thì lập tức đáp ứng, thu dọn hành lí rồi cùng Tần Thiên lên đường.

Thanh Long Giang tông, Trần Phong lúc này cũng đã nhận được tin tức này, không khỏi dở khóc dở cười.

"Một phần kia của ta cuối cùng lại thay ta đi cái Đại hội gì đó, còn ta lại ở đây. Nghĩ lại hóa ra ta bị chính ta cướp đi vị trí kia sao?"

"Nhưng cũng vừa khéo, ta có thể trở về thành Minh Dương, không cần vướng bận gì nhiều."

Nghĩ vậy hắn cũng nhẹ nhõm đi nhiều, liền tranh thủ đến Dược viện mua một ít đan dược dược liệu, lại đến Khí viện để mua một ít tài liệu luyện bảo, sau đó mới hội quân cùng nhóm Ánh Nguyệt, bắt đầu lên đường trở về.

Ở ngoài thành Nghi An cũng đã có gần tám mươi người của hai nhà Đặng Phạm chờ đợi. Bọn hắn có không ít kẻ quyết định lần này sẽ trở về gia tộc lập nghiệp, bởi vậy dẫn cả gia quyến theo. Trong số tám mươi người này đã có tới hơn một phần ba là trẻ con cùng thiếu niên rồi.

Nhưng cũng rất may mắn, trong đây có tới hai vị Linh Giả nữa, dù chỉ là Huyễn Linh cảnh. Ngoài ra còn có thêm bảy vị Chuyển Linh cảnh nữa, nên lực lượng có thể tạm nói là hùng hậu.

Bọn hắn còn gọi thêm một số ít cao thủ trong Thanh Hà hội, tính ra cũng được gần hai mươi người nữa. Tổng cộng nhân số lên đến quá một trăm, bởi vậy phải thuê một chiếc Phi thuyền, dọc theo Thanh Long Giang tông, ngược về phía Tây.

Chiếc Phi thuyền này tuy khá lớn nhưng tốc độ lại không nhanh, bởi vậy theo dự tính, bọn hắn phải đi mất ngày rưỡi mới đến nơi.

Đứng trên mũi thuyền nhìn xuống, chỉ thấy một màu nước xanh ngắt, thỉnh thoảng có một số Yêu thú vây quanh, nhưng không dám tấn công. Bọn nó đã bị nhân loại dạy dỗ đến cực kì ngoan ngoãn, dù có giết bọn nó cũng không dám phản kháng.

Trên đường đi bọn hắn ghé vào một tòa thành nhỏ để mua dược liệu cùng một số lớn Linh Dược. Dù thời gian gần đây Linh khí ở Tây Phủ đã phục hồi nhiều nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Linh dược vẫn cần thời gian để phát triển.

Bọn hắn đi được chừng một ngày thì neo lại ở thành Yên Đô. Thành Yên Đô là một trong mười hai tòa thành lớn ở Đông Phủ, trong đây cường giả đông như kiến cỏ, Linh giả có thể tùy ý thấy được.

Mà nơi đây cũng là Chủ tộc Đặng gia, có cường giả Tông Linh cảnh trấn thủ! Bởi vậy Đặng Gia ở nơi đây cũng là một trong ba gia tộc mạnh nhất. Bọn hắn dừng lại ở đây là muốn xin cứu viện từ Đặng gia, mong Chủ tộc có thể phái ra một ít cường giả trợ trận.

Đáng tiếc, Đặng gia không thể hỗ trợ, nhiều lắm chỉ có thể cho bọn hắn một ít tài nguyên mà thôi. Bởi lẽ các gia tộc ở Đông Phủ luôn như sói rình mồi, còn Tây Phủ giờ đây tựa như một miếng thịt béo bở, chỉ chờ người xâu xé. Nơi đó trước đây Linh khí suy bại, bởi vậy không có ai thèm muốn cái chốn chó ăn đá gà ăn sỏi ấy, cuối cùng đành vứt cho Sơn Hà phái. Nhưng những năm gần đây Linh khí dần khôi phục, đặc biệt theo những cơn bão Linh khí thổi vào nên ngày càng đậm đặc, đã bằng thời điểm trăm năm trước.

Các gia tộc thế phiệt vì thế lại thèm rỏ dãi, nhưng mà không ai dám tùy tiện cho người đến đó để chiếm đoạt. Bởi Đông Phủ mười hai thành, tính ra có khoảng bốn mươi gia tộc thế lực, cộng với một số tông môn, tính ra có hơn sáu mươi thế lực có Tông Linh cảnh cường giả.

Nếu thế lực nào ngu ngốc đi đầu sẽ bị các thế lực còn lại cộng đồng vây công, lúc đó có trời cũng không cứu nổi! Bởi vậy bọn hắn mới đi đường vòng, phái ra mấy cái tiểu gia tộc, lại thúc đẩy đám tán tu Tây tiến, từ đó đạt được lợi ích riêng.

Đặng thế gia trong các thế lực Tông cấp có thể nói là đứng nhóm đầu, nhưng bọn hắn cũng không dám tùy ý làm càn, nên lần này chỉ có thể âm thầm hỗ trợ tài nguyên, còn về nhân lực thì Đặng gia thành Minh Dương phải tự mình cứu mình mà thôi.

Bọn hắn biết vậy thì đành từ bỏ ý định, nhận lấy một lượng lớn tài nguyên rồi lên đường trở về.

"Trận chiến này, nguy hiểm hơn chúng ta tưởng rất nhiều. Liên lụy đến cả những thế lực lớn Đông Phủ, chúng ta chỉ sợ.."

Phạm Khải thở dài. Lão năm nay đã bảy mươi tuổi, bởi vì tu thành Linh giả muộn cho nên bề ngoài là người đàn ông tuổi ngũ tuần.

Đặng Nam lúc này cũng cực kì đau đầu. Hắn tuy là Linh giả của Thanh Long Giang tông, nhưng chỉ là một kẻ làm việc ở Ngoại môn. Nếu thật sự có mệnh hệ gì thì Thanh Long Giang tông cũng không thể vì hắn mà làm lớn chuyện được.

"Ta chỉ sợ, mấy tên thiên tài này có mệnh hệ gì mà thôi." Hắn quay đầu lại nhìn, thấy Trần Phong đang giảng giải cho mấy tên thiếu niên cách thức tu luyện, còn Ánh Nguyệt cùng Ngọc Linh đứng một bên hỗ trợ, trong lòng càng thêm phần lo lắng.

Đúng lúc này bên mạn sườn tàu vang lên tiếng nổ, tiếp đó từng luồng sáng lập lòe trong sương mù. Bọn hắn khởi hành lúc năm giờ sáng, bởi vậy sương mù vẫn còn. Giờ đây bốn phía sóng nước dập dờn, sương mù giăng lối, dù là Linh giả cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, Linh thức chỉ có thể mở ra trong phạm vi giới hạn mà thôi.

"Lui vào trong tàu!"

Đặng Nam quát lớn, mà Phạm Khải cùng mấy vị Linh giả khác đã lập tức phản ứng, Linh lực hóa thành từng tấm khiên chắn bao phủ lấy con tàu.

Đây là một môn Linh thuật phổ thông trong quân đội, tên gọi là Linh Thuẫn, sức phòng ngự tương đối cao.

Trần Phong đứng sát cánh bên Đặng Nam, nhìn thấy trong sương mù Linh quang lập lòe thì trên tay Linh lực ngưng tụ, hóa thành một mũi Kim tiễn, vụt một tiếng phóng vào trong màn sương dày đặc.

"A!"

Một tiếng thét thảm thiết vang lên, tiếp đó một chùm Linh quang vụt tắt. Trần Phong thấy thế thì thở ra một hơi. Hắn lo ngại kẻ địch không phải là sát thủ tầm thường, mà là do kẻ nào đó ở trong Thanh Long Giang tông ra lệnh. Nhưng có vẻ hắn quá đa nghi rồi, bởi nếu bọn chúng muốn giết hắn, phái ra sẽ là Linh giả chứ không phải là mấy tên Chuyển Linh nhị chuyển thế này.

Thấy không công phá được phòng ngự, kẻ địch liền thay đổi chiến thuật, từng tên bịt mặt từ trong lòng nước nhảy lên thuyền, nhưng vừa đặt chân vào thì đột nhiên ngã bịch xuống.

"Chân...chân của ta!" Một tên kêu lên thảm thiết, không ngờ hai cái cổ chân hắn đã bị cắt lìa! Ở nơi đó chỉ còn lờ mờ thấy được một sợi tơ mỏng dính, bên trên từng giọt giọt máu còn đọng lại, rơi tong tong xuống đất.

Mấy tên khác thấy thế rùng mình, lập tức nhảy lên, nhưng trên trời cũng không phải địa phương cho chúng đi, lập tức có tên bị kiếm tơ cắt cụt tay, máu tươi như mưa phun xuống sàn tàu, một mùi tanh tưởi bốc lên.

"Là Kiếm tơ!"

Phía sau vang lên một giọng nói hùng hồn, tiếp đó là một luồng đao quang vọt tới, chém đứt kiếm tơ, mở đường cho đám người kia xông vào tàu!

"Huyễn Linh cảnh đỉnh cao!"

Ngọc Linh lập tức phán đoán được thực lực đối thủ, tế ra Kiếm tơ, hóa thành Kiếm tơ đại trận, cắt Đao quang thành mảnh vụn.

Mà Phạm Khải cùng với Đặng Nam đồng thời đều bị tấn công, kẻ địch không ngờ đều là cao thủ Chân Linh cảnh đỉnh cao!

Mấy tên Chuyển Linh cảnh dưới sự dẫn dắt của Ánh Nguyệt lui vào trong tàu, lập thành các lớp phòng vệ, bảo vệ những người tu vi thấp.

Oành!

Đột nhiên con tàu rung động dữ dội, nghiêng hẳn sang một bên.

"Có kẻ trốn dưới nước!" Trần Phong biến hóa, trở thành Long tộc, nhảy ầm xuống nước, một lúc sau liền lôi lên hai tên bịt mặt, ném bịch xuống boong tàu.

"Hắn ta là ai, sao lại mạnh như vậy?"

Mấy tên Chuyển Linh cảnh sợ hãi. Hai người lúc nãy là cao thủ Chuyển Linh bát chuyển, trong bọn hắn cũng thuộc những cao thủ đứng đầu, vậy mà chỉ mấy chớp mắt đã chết rồi?

Hai tên Chân Linh cảnh đỉnh cao bên phe địch thấy cảnh này cũng ngạc nhiên cực độ, bọn hắn đâu ngờ thiếu niên này lại cường đại như vậy.

"Tính toán sai rồi, mau rút lui!"

Bọn chúng đến nhanh đi cũng nhanh, lập tức trốn đi, tuy nhiên có mấy tên Khai Huyệt, Chuyển Linh chậm chân, lập tức bị bắt lại.

"Kẻ nào lệnh các ngươi đến đây, nói mau!" Đặng Nam túm lấy một tên, giật khăn bịt mặt của chúng ra. Ẩn dưới lớp mặt nạ ấy là một khuôn mặt đầy sợ hãi, gã chỉ kịp rú lên một tiếng sau đó sùi bọt mép, chết ngay lập tức.

"Bọn chúng uống thuốc tự tử?"

Trần Phong giật mình, điểm ra một chỉ, cố gắng khống chế tên còn sót lại nhưng quá chậm, gã đã chết.