Nam Việt Đế Vương

Chương 367: Lại mở ra bí cảnh




"Trần Phong!"

Mọi người đồng thời quay lại, vẻ mặt kích động hướng về phía hắn.

Thanh niên từng bước chậm rãi, tiến vào, vẻ mặt thản nhiên, nhìn một đám người xung quanh, lại hướng về vị Dung Linh cảnh kia hành lễ.

Gã ta nheo mắt nhìn Trần Phong một cái, chênh lệch 3 đại cảnh giới, tự nhiên có thể nhìn ra thực lực Trần Phong.

"Thật khủng bố."

Gã tự nhủ, lúc này Trần Phong tựa như sông lớn cuồn cuộn, Linh lực không thể nào kiểm soát nổi mà thoát ra, tại đỉnh đầu toát ra từng đám Linh quang rực sáng.

"Ngươi hẳn là Trần Phong, ta đã nghe nhiều."

Tên thanh niên lúc nãy bước lên, khí huyết kéo mạnh, Chân Linh cảnh khí tức bộc phát, cười nói:

"Ta là Đặng Vinh, là người của chủ mạch Đặng gia."

"Thanh Long Giang Tông, Trần Phong."

Hắn nhẹ vươn tay ra, hư ấn một cái, Đặng Vinh lập tức cảm giác được áp lực khổng lồ ép tới, không thể nào cản nổi, lập tức thân hình cong xuống, tựa như đang cúi chào Trần Phong!

"Ngươi!" Gã ta vừa sợ vừa giận, thực lực hắn ở Chủ mạch Đặng gia không hề thấp, tuyệt đối xếp được 20 vị trí đầu, nhưng trước mặt Trần Phong ngay cả đứng thẳng cũng không được

"Danh ngạch của ta, do ta tự xử lí, đa tạ các vị đã quan tâm."

Hắn khẽ cười, thu tay lại, lúc này Đặng Vinh mới cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, đang định nổi giận thì vị Dung Linh cảnh kia đã đưa ta cản gã, khẽ nói:

"Thiên tài từ Thanh Long Giang tông, quả thật không tầm thường. Ta tên Đặng Chính, là người dẫn đoàn lần này."

Khí tức hắn mở ra, ép về phía Trần Phong, nhưng lập tức bị xé mở, không khỏi trong lòng nghiêm nghị:

"Thiếu niên này trên Thế cảnh tạo nghệ đã gần như cực hạn, có thể bước lên Ý cảnh!"

"Thiên tài cấp bậc như thế này, chỉ sợ là trọng điểm bồi dưỡng của Thanh Long Giang tông. Ta không thể sơ suất"

Lập tức một cái lệnh bài từ lòng bàn tay hắn bắn xuống, rơi vào lòng bàn tay Trần Phong.

"Lần này là chúng ta không đúng, đã gây phiền toái rồi."

Trần Phong nhìn gã chăm chăm, sau đó liền thu lại lệnh bài, cũng không có được nước làm tới, chỉ khẽ gật đầu đáp lại:

"Không vấn đề gì, ngài quá khách khí rồi."

Không khí tạm thời nhẹ xuống, Đặng Bình chủ trì phân chia nhân sự, lần này không chỉ có Huyễn Linh Chân Linh từ Chủ mạch, không ít con cháu Luyện khí cảnh cũng đến. Trong bí cảnh Minh Dương có rất nhiều truyền thừa yêu cầu giới hạn tu vi, bởi vậy những người như bọn hắn có nhiệm vụ xâm nhập những truyền thừa ấy, tìm lấy Phượng Hoàng niết bàn chân kinh!

"Lê Hoàng tộc, Nguyễn Hoàng tộc, Thanh Long Giang Tông, Trần Hoàng tộc, Thượng Ngàn Thánh Địa. Năm cái đại thế lực này đều phái tới đệ tử thiên tài, còn chưa kể mấy chục cái thế lực Tôn Linh cảnh. Đặng Bình, ngài thật nghĩ có thể đoạt nổi truyền thừa sao?"

Đặng Bình gương mặt nghiêm nghị, đáp:

"Dù khó cũng phải cố một lần. Đế kinh, dù là đương thời ở Nam Việt quốc cũng không có quá mười cuốn. Mỗi bản Đế kinh đều vô giá, có nó, chính là căn cơ quật khởi của các gia tộc."

Trần Phong khẽ gật đầu, Đế Kinh thật sự khác biệt, như hắn bây giờ sở học hỗn tạp, tuy nhiên Công pháp Linh thuật so Đế kinh cũng chỉ có một hai cái, nhưng uy lực so Linh thuật cùng giai đâu chỉ gấp vài lần?

"Lần này Phượng Hoàng trung đô quyết đoạt lại Đế kinh, đã dốc toàn Phượng đô lực lượng, ta nghe đồn, đệ nhất thiên tài của bọn hắn cũng đến."

"Kẻ đó tu vi thực lực không đùa được, tin phong phanh truyền tới đã tu thành Huyền Linh cảnh!"

Chỉ vì có một khả năng Đế kinh xuất hiện ở thành Minh Dương, Phượng Hoàng Trung Đô không tiếc dốc vốn liếng, thiên tài bậc này cũng đưa đến đây tranh đoạt, có thể nói bọn hắn tình thế cấp bách.

Phượng Hoàng Trung Đô đã có gần năm trăm năm không ra Vương cấp cường giả, Tôn Linh cảnh cũng ít dần, bọn hắn đã dần xuống dốc, nếu không thể thu được Đế Kinh vào tay, chỉ sợ thêm trăm năm nữa sẽ rơi xuống thế lực hạng ba ở Nam Việt quốc!

Nguyễn Phi Hoàng, Chân Linh đỉnh cao, một đời này thiên tài của Phượng Hoàng Trung Đô.

Hắn thực lực cực kì hùng mạnh, tại Chân Linh cảnh sớm đã tu đến Cực cảnh, sớm muộn có thể đột phá Huyền Linh, tiến vào hàng ngũ thiên tài trẻ tuổi Nam Việt quốc.

Hơn nữa, còn hàng chục thiên tài Chân Linh cảnh khác cũng không hẹn mà đến, mỗi người đều là thiên tài trong thiên tài, để cho những thế lực khác không khỏi dè chừng. Dù bọn hắn có phái ra thiên tài trong tộc, nhưng cũng không đến mức như Phượng Hoàng Trung Đô, đem toàn bộ rót vào cái bí cảnh nho nhỏ này!

Phượng Hoàng niết bàn chân kinh có sức nặng không chỉ với các đại thế gia, đại thế lực, mà các tán tu cũng mười phần hứng thú. Nếu đạt được, tuy rằng tu đến Vương cấp sẽ tương đương khó, nhưng Tôn Linh cảnh là sự tình ván đã đóng thuyền.

Mảnh bí cảnh thành Minh Dương này, chỉ sợ sớm sẽ bị xé ra thành vô số mảnh, để những kẻ này đoạt lấy.

Toàn thể Đặng gia bàn bạc xong xuôi, cùng lúc này Phạm gia cũng phái người tới, hai gia tộc liên hợp, chuẩn bị đón lấy cường giả cấp lão tổ của bọn hắn phủ xuống.

Thành Minh Dương những ngày này càng thêm hỗn loạn tưng bừng, sớm đã vượt qua khống chế. Thất gia, Đông Minh, phủ Thành chủ, hai gia tộc Đặng Phạm chỉ có thể nỗ lực co mình lại, bởi vì?

Có Tôn Linh cảnh cường giả giáng xuống rồi.

Toàn thành đồng thời ngơ ngác nhìn lên, chỉ thấy bầu trời thành Minh Dương vốn mây mù che chở lúc này cực kì quang đãng, một cỗ hỏa nhiệt từ trời cao bộc phát, hóa thành Hỏa Phượng, xé tan tầng mây, lao thẳng xuống thành Minh Dương.

"Phô trương thật lớn."

Ngọc Linh nhìn lên, chỉ thấy trên lưng Hỏa Phượng, ba mươi tên Linh giả ẩn mình sau đám lửa, mà ở đỉnh đầu, một vị lão giả chắp tay nhìn xuống.

"Hỏa Vân Tôn giả!"

Ầm!

Hỏa Phượng đáp xuống quảng trường, tức thì đem toàn bộ chung quanh nung đến nóng chảy. Kiến trúc nơi đây cơ bản được tạo nơi bởi các loại vật liệu phàm tục, nào chịu nổi Linh Hỏa của Tôn giả? Tức gì cả quảng trường tựa như dung nham một dạng, khiến cho người chung quanh không khỏi một phen sợ hãi.

"Hỏa Vân Tôn giả, lâu ngày không gặp, thật uy phong lẫm liệt nhỉ."

Đột nhiên từ trong thành, một cỗ Tôn giả uy năng bộc phát, vững vàng đón lấy vị Hỏa Vân Tôn giả này, đem Hỏa Phượng của lão đè xuống.

"Nguyễn Hoàng tộc Nguyễn Trục!"

Hỏa Vân Tôn giả hừ lạnh, Phượng Hoàng Trung Đô cùng với Nguyễn Hoàng tộc từ lâu không hợp, sớm đã tranh đấu, nhưng Phượng Hoàng Trung Đô vì không phải là chính thống truyền thừa của Đại Đế, còn Nguyễn Hoàng tộc lại là chân chính trực hệ, bởi vậy Nguyễn Hoàng tộc vẫn ép bọn hắn một đầu.

Hỏa Phượng bạo khiếu một tiếng, hóa thành Hỏa Vân, chậm rãi đáp xuống. Mà phía sau ba mươi thanh niên cũng theo đó mà bước tới, trên người bọn hắn Hỏa diễm chi lực bùng cháy, khí thế ngút trời!

Quyết mang Đế kinh trở về!

Tiếp theo mấy ngày, lại có các thế lực khác hàng lâm đến, Đặng Phạm hai nhà cũng phái tới hai vị trưởng lão Tông Linh cảnh.

Thành Minh Dương trở nên nhộn nhịp hơn rất nhiều, vô số cường giả tụ tập, để nơi đây đủ loại sự tình kì dị phát sinh.

Có nửa đêm, người ta thấy có một bàn tay vươn lên bầu trời, đem chung quanh hàng dặm Linh khí xem như dải lụa kéo về.

Lại có cường giả chế tạo Tụ Linh trận, đem phương viên trăm dặm Linh khí tụ tập, khiến bầu trời thành Minh Dương luôn luôn ngập tràn Linh khí.

Quái sự nhiều không kể hết.

Tòa thành này vốn phàm nhân chiếm đa số, võ giả cùng Linh giả gần như chỉ có số ít người biết đến, nhưng giờ đây, những cái này phàm nhân đều được một phen mở màn tầm mắt.

Đây chính là một cái thế giới khác.

Mấy ngày sau ngẫu nhiên có chiến đấu xảy ra, Linh giả ngay tại trong thành bộc phát Linh thuật, để thủ vệ thành khóc không ra tiếng.

Bọn hắn cơ bản là Luyện khí, Ngoại Cương cảnh cao thủ, lúc trước ở thành Minh Dương còn miễn cưỡng xem được, giờ thì hoàn toàn không thể làm gì.

Một ngày nọ, Hỏa phượng ngập trời, một đôi bàn tay khổng lồ từ thành Minh Dương vươn lên, nhẹ nhàng nắm vào khoảng không.

Ầm ầm!

Minh Dương bí cảnh, bị vị này Tôn giả dùng đại pháp lực xé mở, ngay tại xuất hiện!

Lại có mấy vị Tôn giả dùng đại pháp lực định trụ không gian, để cho đệ tử thế lực mình từng cái phi thân lên, tiến vào bí cảnh Minh Dương.

"Chúng ta đi!"

Trần Phong nhìn sang Thành, lại nhìn Linh Nhi, Ánh Nguyệt, Ngọc Linh, một đám người, sau đó dưới chân hóa Kim Long, chở đám người tiến vào.

Ngẫu nhiên trên đường vào bí cảnh hắn nghe được tiếng kêu thảm, có kẻ ngu ngốc muốn trộn lẫn vào kiếm miếng cơm, kết quả không có lệnh bài, bị Phượng Hoàng Trung Đô Tôn giả Linh thuật đốt thành tro tàn.

Hắn lại nhìn thấy mấy cái thiên tài, dẫn theo thế lực của bản thân phóng tới. Lúc thấy Trần Phong thì đều lộ vẻ nghiêm nghị, vởi bọn hắn đã từ thế lực của mình nhận được tin tức Trần Phong trở thành đệ nhất nhân trong Huyễn Linh cảnh.

Màn sáng của bí cảnh đem bọn hắn nuốt vào, rất nhanh đã rơi vào một mảnh rừng rậm nguyên sinh, cây cao đến tận trời xanh.

"Đây là vùng phía Nam của bí cảnh!"

Trần Phong cùng đám người hạ xuống, Linh thức mở ra, hùng hồn Linh lực hóa thành Linh thức kéo dãn ra bốn phía, rất nhanh đã đem không ít dị chủng sinh vật trong đây thức tinh nhao nhao công tới!

"Để ta."

Thành thản nhiên nói, một chân dẫm mạnh, đem một đám dị chủng sinh vật chấn vỡ. Đa phần chúng chỉ là Luyện khí cảnh, so ra đã bước vào Linh cảnh như bọn hắn thật không đủ nhét kẽ răng.

Đột nhiên rừng rậm lay động, hàng chục thần cây theo đó mà biến ảo, từng cánh cây như thô to bàn tay hướng bọn hắn quấy tới.

"Linh Nhi, Ánh Nguyệt, các nàng tới."

Trần Phong thản nhiên nói, một ngón tay chỉ ra, tức thì một màn sáng bao phủ mấy tên đệ tử dưới Linh cảnh.

"Con quái vật này tu vi tầm thường, chỉ là Huyễn Linh tam tinh. Mọi người rèn luyện chút trước khi chúng ta tiến vào sâu hơn."

Từng nhánh từng nhánh cây đánh tới, chỉ thấy màn sáng như cũ có khả năng phòng ngự dễ dàng, hóa giải hết thảy đòn tấn công

Hết chương.