Nam Việt Đế Vương

Chương 85: Rời khỏi Minh Dương học viện




Không biết từ khi nào mà trong học viện lại lan truyền tin đồn Trần Phong là kẻ giết người. Ban đầu chỉ đơn giản là chuyện phiếm giữa một số kẻ ghét hắn, nhưng thời gian dần trôi qua thì tin đồn ngày càng lan rộng. Mỗi lúc hắn đi ra khỏi phòng là có hàng chục cặp mắt chú ý đến hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ cùng sự khinh bỉ.

"Trần Phong, có chuyện này....không biết có nên nói hay không?"

Sau khi kết thúc tiết học, Trần Phong đột nhiên được cô Mai gọi lại, xem ra có chuyện không bình thường.

Trần Phong mấy hôm nay nghe tin đồn đủ nhiều, đương nhiên hắn dự đoán được một số chuyện, căn bản là không muốn nói ra mà thôi.

" Chắc em biết, trong học viện giờ đang lưu truyền tin đồn về em đúng không?"

"Em biết"

Trần Phong gật gật đầu, trong lòng có chút nặng nề. Không tự nhiên mà cô Mai lại gọi hắn ở lại để nói chuyện riêng, chắc hẳn sự việc còn tệ hơn hắn nghĩ rất nhiều

"Nếu em đã biết, thì cô cũng nói thẳng luôn. Thật sự cô cũng không tin em lại là một con người như vậy, nhưng bây giờ tin đồn đang lan ra rất rộng. Em biết đấy, Minh Dương thành dù sao là thành phố trực thuộc quốc gia, dù là tu luyện giả cũng phải chịu quản thúc. Những việc nghiêm trọng như giết người sẽ bị nghiêm trị....Ý cô không phải như em nghĩ đâu, nhưng..... cấp trên đã yêu cầu cô thông báo cho em, có lẽ..... em phải tạm nghỉ học một thời gian."

Trần Phong hai tay nắm chặt, nhất thời khí thế tỏa ra cực kì khủng bố dọa người. Hắn bây giờ như ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.

" cô, cô, không....., em, em đừng..đừng..."

Cô Mai không tránh được sợ hãi, mồ hôi lạnh toát, giọng nói run lẩy bẩy, khuôn mặt có chút đáng thương, xem chừng muốn khóc rồi.

Đột nhiên khí thế hắn hạ xuống cực điểm, vẻ mặt cũng bình tĩnh trở lại. Hắn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó gượng cười:

" Không sao cô ạ, em hiểu mà. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, mong học viện sớm ngày tìm ra thủ phạm, minh oan cho em."

Thái độ của hắn như vậy khiến cô... nhất thời ngẩn ra, không biết trả lời thế nào. Rốt cục thì cô mới ổn định trở lại, nhưng giọng nói vẫn có chút run run:

"Ừ, ừ, em hiểu, hiểu vậy là tốt lắm rồi. Em đừng lo, thủ phạm sẽ sớm tìm ra."

Trần Phong cười nhạt một tiếng, sau đó chào cô giáo rồi ra về.

" Trần Phong, mong em đừng làm việc gì quá mức...."Cô Mai nhìn lên tay nắm cửa đã bị Trần Phong bóp nát bét mà không khỏi sợ hãi nói

" Quả nhiên là con cháu các đại tộc, không cầ trực tiếp ra tay cũng có thể khiến ta chết dần. Quả nhiên là giết người không thấy máu mà."

Trần Phong thở dài, mỗi bước đi đều nặng nề lên vô cùng. Trên đường đi về hắn lại thấy vô số ánh mắt nhìn hắn với sự sợ hãi, khinh bỉ, lo ngại,.... đủ loại cảm xúc ngổn ngang. Xem ra tin hắn phải nghỉ học cũng đã được lan truyền đi, công nhận đám người Triệu Hảo làm việc tốt thật.

Hắn vừa trở về phòng thì Linh Nhi đột nhiên lao ra ôm chầm lấy hắn, nói:

" Trần Phong, anh đừng lo lắng quá nhé. Em tin mọi chuyện sẽ trở lại bình thường rất nhanh thôi."

Hắn thở dài một lần, rồi vuốt ve mái tóc con bé, cười nói:

"Đừng lo, anh ổn. Có lẽ chúng ta phải quay về nhà rồi."

Nhà của hắn nói ở đây chỉ căn nhà mua được gần MInh Dương học viện, nhưng vì sự việc lần trước mà phá tan tành, phải thuê người sửa mãi mới xong. Nhưng vì hắn thấy sống trong Minh Dương học viện này cũng tốt, bởi vậy cũng không có quay trở về. Lần này thì xong rồi, hắn bắt buộc phải về nơi đó.

Hai anh em đồ đạc cũng không nhiều, bởi vậy bọn hắn cũng không có thu dọn gì nhiều, nhanh chóng rời đi. Vốn bọn hắn chỉ muốn rời đi trong im lặng, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vẫn có kẻ cố tình đến tìm bọn hắn để gây sự.

" Ái chà, Trần Phong không biết ngươi đi đâu vậy?"

Đám người Lê Nghĩa chặn đường bọn hắn, liên tục cười mỉa mai, xem ra lại muốn đến gây sự.

Trần Phong ngay cả nhìn hắn nhiều thêm một lần cũng không có, chỉ lắc lắc đầu, đáp:

" Mời tránh đường cho."

"Nếu tao nói không đây???"

Lê Nghĩa trợn mắt, khóe miệng khẽ nhếch, bước lên một bước ngáng trước mặt Trần Phong, bàn tay vỗ thật mạnh lên vai hắn. Lực đạo không hề yếu chút nào, nói rõ hắn không hề muốn buông tha cho Trần Phong

" Một lần nữa thôi, tránh đường không?" Lòng kiên nhẫn của Trần Phong cũng có hạn, hắn gằn giọng, quát.

Lê Nghĩa không trả lời, bàn tay vẫn đè xuống, ép thân thể Trần Phong khụy xuống.

"Cút! "

Trần Phong quát lên, Tinh thần lực tuôn ra, như mũi dùi mà đâm về phía mi tâm Lê Nghĩa.

A A A

Lê Nghĩa bị tấn công bất ngờ nên không kịp phản ứng, chỉ kêu gào thảm thiết, ôm đầu mà ngã quỵ xuống. Qua mấy ngày liền tập luyện, Tinh thần lực của Trần Phong đã có thể công kích trực tiếp vào tinh thần hải của đối thủ, chỉ cần đối thủ chưa đạt đến Nội cương cảnh thì chỉ có một kết cục mà thôi: Ôm đầu mà ngã khụy xuống.

Trần Phong cười lạnh, một cước đạp lên người Lê Nghĩa, quát lớn:

"Chó ngoan không cản đường! Kẻ nào muốn bị như hắn thì cứ lên tiếng, ta chiều!"

Nói rồi ánh mắt hắn quét sang mấy tên còn lại. Bị ánh mắt Trần Phong quét tới khiến bọn chúng lạnh gáy, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ biết cúi đầu câm nín mà thôi. Đến khi hắn rời khỏi Minh Dương học viện thì bọn hắn mới tỉnh lại, nhanh chân chạy đến đỡ Lê Nghĩa đứng dậy.

"Anh(Ngươi) không sao chứ?"

Bọn hắn năm miệng một lời, ái ngại nhìn Lê Nghĩa. Gã đang ôm đầu kêu rên rỉ, hai mắt thẫn thờ, cơ thể co giật như đỉa phải vôi, trông rất ghê rợn.

"Bắt, bắt hắn...."

Lê Nghĩa chỉ kịp nói một câu như vậy, sau đó liền ngất lịm, không cựa quậy gì nữa. Hắn cũng không biết rằng, hành động này đã giết chết tương lai của hắn, khiến hắn hoàn toàn đi vào ngõ cụt!

Hai anh em Trần Phong trở về nhà, quét dọn lại một chút liền xong. Nhìn căn nhà có hơi quá rộng cho hai anh em, Trần Phong bèn nghĩ:

" Ta thì còn nhiều việc để làm, nhưng Linh Nhi thì không. Có lẽ nên mời thêm người đến để ở cùng, tránh cho cuộc sống quá mức tẻ nhạt." Nghĩ đến đây hắn lại nhớ đến bà Lan. Bà ấy nuôi nấng hai anh em hắn từ trước đến nay, bởi vậy tình cảm giữa ba người rất khăng khít, không kém gì người thân ruột thịt. Hắn cũng mong bà đến ở cùng hắn, nhưng bà vẫn không chịu, đương nhiên bởi vì chú Luân mà thôi.

Lúc bọn họ mới ổn định được đồ đạc một lúc thì đột nhiên có người đến tìm. Đó là nhóm người anh Thành, Ánh Nguyệt,..... xem ra họ cũng nhận được tin tức đo rồi

" Anh xin lỗi, anh không giúp gì được."

Thành nghiến răng, mặt cúi gằm, giọng hắn mười phần tức giận. Nhưng Trần Phong cũng chỉ cười xòa, đáp:

" Không sao anh ạ, dù sao bọn chúng cũng muốn hãm hại em rồi. Đây căn bản chỉ là một cái cớ mà thôi. Chúng ta thấp cổ bé họng, so với con cháu của những đại gia tộc như thế thì quả thật là lấy trứng chọi đá. Anh lên tiếng giúp đỡ cũng là tốt lắm rồi."

Thành nghe hắn nói vậy nhưng trong lòng vẫn không hết áy náy, vẻ mặt tràn đầy buồn bã.

Triệu Minh đột nhiên lên tiếng:

" Trần Phong, cậu đừng lo, tôi sẽ giúp cậu hết sức. Đám Thanh hà hội tôi vốn ghét sẵn rồi, bây giờ xem như là lời tuyên chiến đi. Tôi thì chỉ là một cái Luyện khí sơ kì nho nhỏ, nhưng sẽ cố hết sức để giúp. Có lẽ tôi không thể đánh gục bọn hắn, nhưng những tin đồn kia thì có thể khiến chúng biến mất được."

" Vậy thì cảm ơn cậu nhiều."

" Em cũng có thể giúp anh."

"Tôi cũng vậy."

Ánh Nguyệt, Hà My đồng loạt lên tiếng, hai người bọn họ nhìn Trần Phong mà thở dài:

" Cũng thật xui xẻo, cậu lại chọc ai không chọc, lại chọc đến Triệu Hảo. Tên này từ lâu đã nổi tiếng xấu bụng, khó tính, lại hay chấp vặt. Sau lưng hắn lại có thế lực lớn, quả thật...."

Nói đến đây Ánh Nguyệt ngập ngừng, nhưng ai cũng có thể nghe hiểu cô nàng muốn nói gì.

Tất cả mọi người trong lòng đều nặng trĩu, bởi vì cái tên Triệu Hảo, Triệu gia nó quá lớn. Triệu Hảo riêng bản thân hắn đã là thiên tài rồi, cộng thêm cha hắn cũng là một cao thủ không tầm thường, Triệu gia càng là đại gia tộc trong Minh Dương thành, lực ảnh hưởng kinh khủng đến mức khó có thể hình dung. Bây giờ hắn ở Minh Dương học viện lại có Thanh Hà hội, bởi vậy lực ảnh hưởng còn muốn kinh khủng hơn không biết bao nhiêu lần, có thể nói là không ai là địch, bởi vậy Đặng, Phạm thiên tài đã phải cùng Trần Văn Lâm thiên tài ma pháp viện liên thủ mới miễn cưỡng chống đỡ cùng Triệu Hảo.

Thanh Hoa thở dài, nói:

"Triệu Hảo, hắn thật sự rất nguy hiểm, em hãy cẩn thận đấy Trần Phong à. Quyền lực mà hắn đạt được hiện nay không chỉ dựa vào thiên phú thôi đâu."

Rốt cục thì Trần Phong đột nhiên cười vang, phá vỡ sự trầm lặng từ nãy đến giờ:

" Mọi người đừng quá lo, tôi đã có kế sách. Một cái Triệu Hảo này chưa làm khó được."

Mọi người vẻ mặt giãn ra, Thành nghi hoặc hỏi:

" Kế sách thế nào?"

" Bí mật."

Hắn cười cười, lộ ra vẻ thần thần bí bí, khiến mọi người vừa có chút nghi ngờ lại vừa có chút tin tưởng, không biết là thằng này lại nghĩ ra cái gì?

" Thôi mọi người đừng lo lắng nữa, có lẽ chúng ta lại ăn một bữa ha? Ăn uống luôn khiến người ta cảm thấy vui vẻ mà, đúng không?"

Bữa ăn qua đi, mọi người cũng chậm rãi ra về. Trần Phong vừa nở nụ cười tiễn mọi người về xong lập tức ánh mắt trầm trọng, đôi lông mày nhíu chặt, lắc đầu cảm thán:

" Còn có phương pháp, kế sách nào nữa đây? Triệu Hảo, thật là một khúc xương khó nhai !"

Hắn chậm rãi trở về phòng, lẳng lặng ngồi xuống, chậm rãi chữa trị vết thương còn sót lại. Các đường kinh mạch hắn đã khôi phục không ít, vài ngày nữa có thể khỏi hoàn toàn. Lúc đó hắn sẽ tiếp tục tu luyện được, chỉ có tiếp tục tu luyện, tiếp tục tăng lên thực lực của mình thì mới có tiếng nói, thì mới được kẻ khác tôn trọng. Dù là thế giới của tu giả hay là thế giới phàm nhân đều không thể tránh thoát được quy luật này. Nếu bình thường ngươi là một người ăn mày thì ánh mắt của những người xung quanh như thế nào? Thương cảm, khinh bỉ, thương tiếc,....đủ loại cảm xúc khiến người bị nhìn không còn mặt mũi nào nữa. Ngươi học hành kém cỏi và bị mọi người xem thường, chê bai? Đừng than vãn bởi ngươi không có thực lực, không có tài năng, nếu ngươi cố gắng để trở nên mạnh mẽ thì đâu xảy ra những vấn đề như vậy?

Hắn ngày càng thấm nhuần những ý nghĩa này. Bởi thế giới của tu giả rất tàn khốc, rất máu me, vượt xa phàm nhân biết được.

"Thực lực, ta cần thực lực thật cường đại, thật mạnh mẽ, thật to lớn!"

Lần này xem như là một lần thúc đẩy nữa, là động lực cho Trần Phong tiếp tục bước đi trên con đường của mình.

Mấy ngày sau....

Oanh oanh oanh

"Vết thương, hết thảy đều khỏi rồi!"

Hắn thét lên một tiếng sung sướng, Chân khí trong cơ thể chảy cuồn cuộn, hết thảy đều thông suốt, khiến hắn có cảm giác như vừa được tái sinh.

Long trảo thủ!

Hắn cười vang, một trảo đánh ra, chiêu này cũng chỉ dùng đến bảy thành Chân khí nhưng vẫn nghe tiếng gió vù vù. Bàn tay hắn đánh lên bờ tường, lập tức một vết bàn tay xuất hiện, sâu hoắm.

"Chính là cảm giác này, cảm giác mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, mọi chuyện đều khống chế được."

Hắn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ kích động. Cả tuần nay hắn không thể vận dụng Chân khí, khiến hắn có một loại cảm giác bó tay bó chân, muốn làm gì cũng không được. Giờ thì ổn rồi, nếu kẻ khác đên gây sự thì ít nhất hắn cũng có thể chống đỡ được, không giống như trước chỉ có thể hù dọa hoặc dựa vào người khác để đảm bảo mình.

Hết chương 85