Trước mắt ngoài việc kinh doanh tốt vườn dâu, điều quan trọng nhất là Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô phải chừa đường lui cho mình, nếu Mạnh gia biết được chân tướng không nghĩ buông tha các nàng, các nàng cần thiết có thể toàn thân mà lui.
Thời gian còn lại chỉ có hai tháng, trừ bỏ xử trí vườn dâu thích đáng, các nàng phải cấp thiết an bài chỗ dung thân mới cho mình. Vì thế Mạnh Sơ Hi bất đắc dĩ lại lần nữa viết thư cho Uyển Thanh Nhan, phái người tâm phúc chuyển đi trước khi hồi trấn Thanh Dương.
Trong thư các nàng đem hết thảy sự tình tỉ mỉ báo cho Uyển Thanh Nhan, mong chờ Uyển Thanh Nhan đưa ra kiến nghị cùng trợ giúp khi các nàng cùng đường, nếu thật sự cùng Mạnh gia xé rách mặt, các nàng phải đi nơi nào để tránh tai mắt Mạnh gia.
Về đến nhà Mạnh Sơ Hi giúp đỡ Chu Thanh Ngô cùng nhau xử lý nguyên liệu nấu ăn, nghĩ đến lá thư kia, nàng không khỏi có chút cảm khái: "Lúc trước sợ làm phiền Uyển tỷ tỷ, hiện giờ chính là nhờ tỷ ấy giúp đỡ, thực sự khó xử."
Chu Thanh Ngô đại khái hiểu được tâm tình Mạnh Sơ Hi, nếu không phải bất đắc dĩ, Mạnh Sơ Hi sẽ không thật sự đi phiền toái Uyển Thanh Nhan. Tuy rằng Sơ Hi của nàng là một cô nương phá lệ ôn nhu, nhưng trong xương cốt luôn mang theo ngạo khí, lúc trước nàng ấy lời thề son sắt đối Uyển tỷ tỷ hứa hẹn chiếu cố tốt mình, hiện nay lại bởi vì chuyện trong nhà đi nhờ đối phương trợ giúp, loại tư vị này nàng có thể lý giải.
Vì thế Chu Thanh Ngô không nói chuyện chỉ là giương mắt nhìn nàng, quả nhiên bên kia Mạnh Sơ Hi lại có chút phát sầu nói: "Nàng có phải cảm thấy ta rất vô dụng, không chiếu cố tốt nàng?"
Chu Thanh Ngô nở nụ cười: "Ta đều có thể nói chuyện, cũng không cần chịu đói rét, bị gió thổi mưa phơi, cơm ăn áo mặc đầy đủ, nàng làm sao không chiếu cố tốt cho ta? Lại đang miên man suy nghĩ cái gì đấy?"
Mạnh Sơ Hi nhìn nàng: "Thật rất tốt sao?"
Chu Thanh Ngô chắc chắn gật đầu: "Đặc biệt tốt. Huống hồ đây không phải nàng nhờ Uyển tỷ tỷ, mà là chúng ta. Ta nhớ rõ khi còn nhỏ cha mẹ nói qua, chuyện may mắn nhất nhân sinh chính là đúng thời điểm gặp được phu quân như ý, ở lúc nguy nan gặp được quý nhân. Với ta mà nói, nàng là phu quân, Uyển tỷ tỷ chính là quý nhân. Ta sẽ cả đời quý trọng phu quân của mình, cũng sẽ cả đời cảm kích quý nhân của ta."
Mạnh Sơ Hi nhéo rau xám tro liền chăm chú nhìn nàng, dĩ vãng Chu Thanh Ngô bởi vì vô pháp mở miệng, rất ít khi nói ra những câu thoại dài, càng hiếm khi biểu đạt những lời tình thoại động lòng người như vậy.
Hiện giờ tiểu cô nương rốt cuộc có thể mở miệng thông thuận biểu đạt ý tứ chính mình, tiếng nói mềm ấm, cũng bởi vì thói quen mà sẽ ra dấu. Tiếng nói mang theo tràn đầy cảm xúc, khác với khi nàng dùng cử chỉ, nhưng đều giống nhau rung động lòng người.
Sau một lúc lâu Mạnh Sơ Hi chậm rãi mở miệng: "Có thể trở thành phu quân của nàng, là ta vinh hạnh cả đời."
Hai người nói xong nhìn nhau cười, vừa lúc Chu Niệm An từ thư phòng dẫn theo Ô Ô đi tới, thấy hai nàng đang cười, nhịn không được tâm tình cũng dương lên.
"Sơ Hi tỷ tỷ, chúng ta giữa trưa ăn cái gì, là món này sao?" Chu Niệm An cũng không biết rau xám tro, có chút tò mò nhìn trong sọt, ngồi xuống giúp đỡ cùng nhau rửa sạch, chỉ là mới cầm liền phát hiện trên tay dính một tầng bột phấn.
"Đây là rau xám tro, giữa trưa Sơ Hi tỷ tỷ chưng cơm cho chúng ta ăn, còn có rau trộn đậu tương, đều là món ăn mới mẻ, ta cũng chưa ăn qua." Chu Thanh Ngô cười nói.
Chu Niệm An rất vui vẻ, ở trong nhà hạnh phúc nhất chính là được ăn món do hai tỷ tỷ làm, bất quá nàng nhịn không được cười nói: "Cư nhiên liền Thanh Ngô tỷ tỷ cũng chưa ăn qua, ta thật quá may mắn."
Hai người nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, đều ngăn không được cười.
Mạnh Sơ Hi nghiêm trang nói: "Niệm An không biết rồi, có rất nhiều món Thanh Ngô tỷ tỷ còn chưa ăn qua, ta sẽ từ từ làm cho nàng ấy nếm thử, về sau đã không còn món gì có thể hống nàng ấy."
Chu Niệm An phụt bật cười, tiểu hài nhi ở trước mặt hai người càng ngày càng mở lòng, cũng càng thêm thích cười. Mạnh Sơ Hi nhìn Chu Niệm An đầy mặt ý cười, lại nhìn Chu Thanh Ngô có chút ngượng ngùng, trong lòng hạnh phúc khó có thể miêu tả, đây là điều mà nàng nỗ lực phấn đấu cùng liều mạng bảo hộ cả đời.
Giữa trưa đồ ăn cũng không phải thực phong phú, thiên về mộc mạc thuần tịnh, nhưng thắng ở hương vị cùng cách làm mới mẻ.
Rau xám tro được cắt nhuyễn, để vào dầu muối xào sơ, cho cơm vào mặt trên hấp chín. Sau đó dùng cái sạn lật lên lớp cơm ở đáy nồi, cơm trắng được rau xám tro nhuộm thành màu xanh ngọc bích, mùi hương phác mũi khơi dậy cảm giác thèm ăn.
Đậu tương xử lý cũng đơn giản, chẳng qua Chu Thanh Ngô chưa từng biết cách làm này, không cần bỏ đi lớp vỏ xù xù bên ngoài, sau khi rửa sạch chỉ cần cắt bỏ đầu quả, thêm hương liệu cùng muối nấu chín vớt ra.
Nhìn Mạnh Sơ Hi trực tiếp đem đậu tương chần qua nước lạnh, Chu Thanh Ngô càng sờ không được đầu óc. Sau khi để ráo đậu tương, Mạnh Sơ Hi ngẩng đầu xem một lớn một nhỏ đang nhìn chằm chằm nàng, giải thích nói: "Đây là một đạo rau trộn, ta lại điều chế một loại nước sốt lạnh, thêm dầu và gia vị phối thành chua cay, sẽ rất ngon đấy."
Nhìn Mạnh Sơ Hi đem nước tương dấm cùng tỏi băm để vào tô, sau đó cho vào dầu ăn nóng cùng ớt cay, tiếng dầu chiên tư tư vang lên, mùi thơm của tỏi xông vào mũi.
Bởi vì Chu Niệm An cùng Chu Thanh Ngô đều thích ớt cay, Mạnh Sơ Hi còn làm một phần ớt xanh xào trứng, ớt xanh băm nhuyễn trộn cùng hỗn hợp trứng vàng, sau khi chín màu vàng cùng xanh biếc giao nhau, lại mang theo một chút khô vàng, thoạt nhìn khiến cho người thèm đến không được.
Đối với ba người, hai món ăn không đủ vào bữa trưa, cho nên Mạnh Sơ Hi còn hấp thêm hai quả cà tím đem xé sợi, rưới lên nước chấm, tỏi băm cùng dầu ăn nóng, một đĩa cà tím hấp đơn giản liền thành món khai vị tốt nhất.
Trong khoảng thời gian Mạnh Sơ Hi bị thương, mọi việc trong nhà đều do Chu Thanh Ngô xử lý, cho nên hôm nay Mạnh Sơ Hi xuống bếp đều không cần Chu Thanh Ngô hỗ trợ.
Hai người ngoan ngoãn ngồi ở kia nhìn Mạnh Sơ Hi bưng đồ ăn lên bàn, sau đó Chu Niệm An chạy nhanh giúp đỡ cầm bát đũa thịnh cơm.
Nhìn trong bát cơm hấp cùng rau xám tro, Chu Niệm An thấy hai tỷ tỷ động đũa, liền bắt đầu gắp một ngụm tinh tế nhấm nuốt, sau đó mở to mắt: "Thơm quá a, ăn rất ngon."
Chu Thanh Ngô cũng nếm ngụm cơm, trong rau xám tro bỏ thêm dầu muối gia vị, liên quan cơm cũng có chút tư vị. Mạnh Sơ Hi chọn rau xám tro đều là đọt non, ăn lên hương vị tươi ngon, vị thập phần non mềm, xứng với cơm hấp, không cần ăn đồ ăn cũng có thể ăn mấy ngụm.
Thấy hai người đều thích, Mạnh Sơ Hi cười nói: "Chú ý, không thể ăn quá nhiều rau xám tro, ăn xong không được phơi nắng, bằng không làn da sẽ đau đớn sưng đỏ."
Hai người đang ăn vui vẻ tức khắc dừng đũa, ngậm một miệng cơm nhìn Mạnh Sơ Hi, mà Ô Ô đang ăn uống thỏa thích dưới bàn cũng ngẩng đầu dựng lỗ tai nhìn lên, tình cảnh đột nhiên đình trệ mà an tĩnh.
Mạnh Sơ Hi xem xét các nàng lại nhìn Ô Ô, thoáng bật cười, vội vàng xua tay nói: "Nhìn các ngươi khẩn trương, chẳng lẽ ta đành lòng hạ độc các ngươi sao? Không sao cả, chỉ cần không bạo phơi sẽ không có việc gì, chỉ là thói quen nhắc nhở các ngươi, cũng không nên bởi vì ăn ngon liền tham ăn."
Chu Thanh Ngô gương mặt đỏ lên, giận liếc nàng một cái. Mạnh Sơ Hi lại gắp mấy trái đậu tương cho Chu Thanh Ngô, Chu Niệm An ở một bên tự hiểu, không đợi Mạnh Sơ Hi động thủ chính mình liền gắp vào bát.
Đậu tương hương vị chua mặn ngon miệng, được thêm vào ớt cay, nước súp trong vỏ thập phần vừa miệng. Bên trong hạt đậu vẫn là màu xanh non, thủy nộn nhiều nước, cắt khai quả đậu nước canh cũng đều ngon miệng, trong chua mặn mang theo ngọt thanh, càng ăn càng thích.
Hai người trước nay không hưởng qua tức khắc ăn nghiện rồi, thật sự không nghĩ tới đậu nành non sẽ ngon như vậy, so với quả đậu chín càng có phong vị.
"Hương vị không tệ, mùa hè ăn một mâm rau trộn đậu tương, chua cay khai vị, không thể tốt hơn."
Chu Thanh Ngô gật đầu, ánh mắt nhìn Mạnh Sơ Hi đều mang theo một chút ánh sáng nhạt, từ lúc Mạnh Sơ Hi bị thương, các nàng hồi lâu không ăn đến những sắc thái mới lạ này, hiện tại như vậy phảng phất về tới ngày tháng trước khi biến cố phát sinh, bình đạm ấm áp.
Tuy rằng đều cần chính mình tự tay làm lấy, nhưng tựa như lúc trước các nàng nói, vì đối phương giặt quần áo nấu cơm đều là hạnh phúc.
Giữa trưa đồ ăn một chút đều không dư lại, ớt xanh trứng gà quả thực tuyệt phối, toàn gia ăn phá lệ thỏa mãn.
Mấy sào ớt cay ngoài ruộng mọc rất tươi tốt, trước đó Mạnh Sơ Hi cũng không nhiều xử lý. Lúc này phát hiện nhiều cây ra hoa muộn, kết trái thưa thớt, năng suất kém hơn nhiều so với ớt cay hiện đại, cho nên liền phái người đi bón thúc tỉa cành.
Nên cắt bỏ những chiếc lá mọc quá dày nằm dưới hoa, để cây thông thoáng hơn, ớt cay kết trái sẽ càng nhiều.
Người làm ở vườn dâu chưa từng gặp qua ớt cay, càng chưa thấy qua loại phương thức xử lý thô bạo này, liền theo kinh nghiệm của bọn họ, cắt đi nhiều lá tươi tốt như vậy chẳng phải là hủy hoại sức sống của cây sao? Nhưng bởi vì gia chủ yêu cầu, bọn họ chỉ có thể làm theo.
Một người vừa tỉa lá vừa cảm khái nói: "Gia chủ cũng không phải người không phân biệt được ngũ cốc, như thế nào sẽ nghĩ ra loại biện pháp này, cây sẽ chết mất. Hơn nữa các ngươi nói xem, loại trái cây màu xanh thon dài này có thể ăn thế nào?"
"Chúng ta hỏi nhiều như vậy làm gì, cứ theo lệnh gia chủ. Gia chủ gọi đây là ớt cay, phía trước có người trộm nếm một ngụm, nói đặc biệt khó ăn, vừa cay vừa đắng, cũng không biết gia chủ trồng làm gì."
"Suy nghĩ của người có tiền, chúng ta đoán không ra. Bất quá gia chủ không ngốc, nói không chừng có mặt khác diệu dụng."
Bọn họ vừa làm vừa nói, đột nhiên vài người chạy nhanh đứng lên, đồng thời kêu lên: "Gia chủ hảo, tiểu thư hảo!"
Mấy hán tử vừa mới thuận miệng nhàn thoại da mặt phơi đến ngăm đen đều đỏ lên, kêu một tiếng gia chủ đều có chút khẩn trương, vừa rồi bọn họ nói những lời kia không biết gia chủ có nghe được hay không.
Mạnh Sơ Hi nhìn bọn họ khẽ cười nói: "Các ngươi cũng chưa ăn qua ớt cay sao?"
Nhóm người vội vàng lắc đầu, trong đó một người có chút sợ hãi nói: "Gia chủ thứ lỗi, tiểu nhân chỉ là thuận miệng nói, không có ý khác, tiểu nhân ngày thường cẩn thận xử lý tuyệt không làm hư mấy thứ này."
Mạnh Sơ Hi vẫy vẫy tay: "Không cần khẩn trương, cùng nhau làm việc thực vất vả, hàn huyên một chút giúp thời gian trôi nhanh, các ngươi cũng không có nói bậy, ta sẽ không trách các ngươi. Bất quá nhiều ớt cay như vậy, các ngươi cũng chưa ăn qua, là ta sơ suất. Nửa mẫu ớt bên kia đã kết trái khá nhiều, hôm nay tan việc các ngươi mang một ít về nhà, bảo người nhà làm nếm thử. Đồ ăn có thể xứng với ớt cay tương đối ít, nhưng có thể làm ớt xanh da hổ, rau xào ớt, ớt chưng trứng gà...."
Nàng ở nơi đó nói tỉ mỉ cách nấu ăn, nhóm người làm nguyên bản căng thẳng đều bị hấp dẫn lại đây, nghe gia chủ bọn họ hướng dẫn ớt cay này nên ăn thế nào.
Dứt lời có chút người liền xấu hổ: "Chúng ta làm việc nhận tiền công, còn được gia chủ tặng cho nhiều đồ vật hiếm lạ thế này, thật sự là không tốt, đa tạ gia chủ hảo ý, chúng ta không dám nhận."
Mạnh Sơ Hi lắc đầu: "Không có việc gì, liền một ít không quan trọng. Hơn nữa ta cũng có yêu cầu, các ngươi có thể chia sẻ cùng người nhà, hoặc tặng cho hàng xóm láng giềng, đây cũng là giúp ta bận việc."
Mạnh Sơ Hi trồng rất nhiều ớt cay, không có người sẽ ghét bỏ phúc lợi, nàng muốn đem ớt cay loại nguyên liệu nấu ăn mới mẻ này quảng bá, về sau lại bán. Có câu rằng, người đầu tiên ăn ớt là người dũng cảm, nàng muốn để người trong trấn Thanh Dương quen thuộc với ớt cay, dần thích loại nguyên liệu này, như vậy chính là một sản nghiệp có tiềm năng.
Để bọn họ trước nếm thử chỉ là bước đầu tiên, rốt cuộc những người làm công này gia cảnh đều không tốt, quen biết cũng là những nông hộ nghèo khổ, bởi vậy chỉ vì truyền lại một tin tức, này ớt cay chẳng những có thể ăn, hơn nữa ăn rất ngon.
Sau khi thu hoạch ớt cay, nàng còn tặng cho Chung thúc cùng Nghiêm gia một ít, đơn giản nói qua cách làm để bọn họ chính mình đi nếm thử, tức khắc bọn họ đều kinh vi thiên nhân, Nghiêm Khiêm thẳng nói Mạnh Sơ Hi thật là đánh tốt bàn tính, nàng suy nghĩ gì hắn đều rõ ràng, ớt cay này vẫn là hắn đưa cho Mạnh Sơ Hi.
Đường triều đang ở thời kỳ cường thịnh nhất, trong đó con đường tơ lụa cùng quan hệ ẩm thực đều phát triển nhanh chóng, mọi người càng ngày càng chú trọng phương diện ăn mặc tinh xảo mới lạ, tửu lầu cũng tốn không ít tâm tư đón ý nói hùa quan khách.
Cho nên Mạnh Sơ Hi còn tìm hiểu các tửu lầu lớn ở huyện Giang Âm, trong đó việc làm ăn tốt nhất phải nói đến Gác Mái.
Mạnh Sơ Hi là khách quen tại tửu lầu Gác Mái, lúc có thời gian nàng đều mang Chu Thanh Ngô đến nếm thử món mới, nhưng càng nhiều bởi vì việc làm ăn yêu cầu, đi Gác Mái dự yến hội cũng không ít, cho nên chưởng quầy cùng tiểu nhị nơi đây đều nhận thức nàng.
Bởi vậy lúc Mạnh Sơ Hi đưa ra đề nghị hợp tác, chưởng quầy phá lệ giật mình.
"Nếu ta nhớ không lầm, Mạnh lão bản là kinh doanh tơ tằm, tuy nói cũng đưa đến tửu lầu chúng ta không ít rượu dâu tằm, nhưng ta cũng không biết ngài còn cung cấp một loại nguyên liệu nấu ăn đặc biệt?"
Mạnh Sơ Hi nhìn hắn, cười khẽ lên: "Thật đúng là tìm được một loại nguyên liệu đặc biệt. Gác Mái ở Giang Âm danh khí số một số hai, mỗi món ăn đều phong vị độc đáo, dẫn tới không ít người ở phủ Giang Ninh không ngại cực khổ đến đây nếm thử, ta nghĩ chưởng quầy nhất định sẽ không cự tuyệt một loại nguyên liệu có thể cải tiến màu sắc và hương vị món ăn tốt thế này."
Chu Thanh Ngô bồi bên người nàng nghe vậy cúi đầu bật cười, quả thật Sơ Hi nhà nàng làm việc luôn có phong cách riêng.
Chưởng quầy tự nhiên biết Mạnh Sơ Hi là nhân tài mới xuất hiện tại trấn Thanh Dương, nữ tử này tuổi còn trẻ đã dựng lên nghiệp lớn từ hai bàn tay trắng, có mối quan hệ làm ăn thân thiết với Nghiêm gia, tuyệt không phải người ba hoa ngông cuồng, bởi vậy kinh ngạc qua đi, hắn rất có hứng thú nói: "Không biết là thứ tốt gì, có thể phiền Mạnh lão bản tự mình tiến đến."
Mạnh Sơ Hi còn chưa động tác, Chu Thanh Ngô đã đem túi ớt cay đặt lên bàn, không chỉ có ớt xanh mới hái, còn có một hủ ớt băm cùng tương ớt.
Nghiêm gia có thể được tới ớt cay đó chính là cơ duyên xảo hợp, hiện tại Đường triều còn chưa có loại trái này, bởi vậy chưởng quầy lập tức có chút ngây người: "Đây là vật gì?"
Mạnh Sơ Hi cầm một trái, đem bẻ ra: "Ta kêu nó ớt cay, thịt chất giòn nộn, hương vị cay độc, lúc đầu xanh biếc, khi chín sẽ màu đỏ diễm lệ thế này, chưa nói hương vị, về mặt trang trí hẳn là có thể lọt vào mắt xanh của chưởng quầy."
Đây là tự nhiên, tác dụng ban đầu của ớt cay chính là dùng để trang trí, màu sắc xinh đẹp tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Chưởng quầy gật đầu: "Nhưng nguyên liệu nấu ăn trừ bỏ nhan sắc, quan trọng nhất hương vị, không biết loại trái cay độc này có thể vào miệng?" Chưởng quầy hồ nghi mà ngửi ngửi, cắn thử liền lập tức nhíu mày táp đầu lưỡi.
"Còn thỉnh mượn phòng bếp dùng một chút, mời chưởng quầy phẩm vị món mới." Mạnh Sơ Hi lập tức nói.
Chu Thanh Ngô ở một bên cùng chưởng quầy sững sờ, hồi tưởng nàng lời thề son sắt nói tuyệt đối phải thương lượng thành công, tức khắc có chút bật cười. Nàng thế nhưng tự mình tới cửa nấu ăn cho chưởng quầy tửu lầu Gác Mái, này ai có thể tưởng được.