Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 349




“Chị, bây giờ phải làm sao? Cảnh sát giao thông đã chặn ở bên đó rồi.”

“Cậu hỏi tôi hả?” Mím môi cười.

Dương Tự gật đầu, mặt mông lung.

Nụ cười chợt chìm xuống, Đàm Hi liền hét lại vào mặt cậu: “Vậy tôi hỏi ai hả?!”

“Chị, chị quay đầu làm gì vậy?”

“Chạy chứ sao! Không lẽ tự đưa đầu vào cho cảnh sát tóm hả?”

“Ê, chị thấy chết không cứu!”

“Em trai yêu quái, em đề cao chị quá rồi đấy, muốn cứu cũng phải có bản lĩnh chứ. Chị chỉ là dân đen thôi, tuân thủ pháp luật mới là con dân tốt.”

“...” Dương Tự đen mặt, trong lòng chỉ có ba chữ~~ hahaha!

Lúc Đàm Hi chuyển hướng, chuẩn bị quay đầu lại, Dương Tự đột nhiên mở miệng: “Chị, đường này không cho quay đầu.”

Ngẩng đầu nhìn, ký hiệu buộc đi thẳng to đùng, trong lòng Đàm Hi rối như tơ vò.

“Vì vậy chị, chị phải chạy tiếp thôi.”

“...”

Hai phút sau, Đàm Hi giảm tốc, cách đó 200 mét có một chiếc xe Bentley đang dừng, đã bị hai người cảnh sát vây lấy.

“Vượt tốc độ, còn không chịu hợp tác, đem về đồn cảnh sát ngay!” Người đàn ông có giọng nói trầm, vừa nghe đã biết không phải kẻ dễ chơi.

Đột nhiên, vài người cảnh sát mặt đồng phục xông lên, Đàm Hi mau chóng đạp thắng, cơ thể giật về đằng trước.

Dương Tự chưa thắt chặt dây an toàn, đầu đập thẳng vào bảng điều khiển, đau đến nghiến răng.

“Xuống xe!”

“Các vị cảnh sát đây có chuyện gì không ạ?” Đàm Hi mở mắt, cười yêu kiều.

Quả nhiên, hai chàng thanh niên không ra vẻ được nữa, âm điệu cũng tự nhiên nhẹ nhàng hơn: “Đằng trước xảy ra chút chuyện, phiền các cô cậu hợp tác chút.”

“Xảy ra chuyện? Nghiêm trọng vậy sao?”

“Chạy xe vượt tốc độ, còn không nhận sai, gây chuyện với chúng tôi.”

“Có làm thương ai không?”

“Cái này thì không?”

“Ohm, vậy tốt, thấy các anh làm lớn chuyện vậy, tôi còn tưởng có người bị thương nữa.”

Hai vị cảnh sát nhìn nhau, người nọ nhìn người kia, cuối cùng thì thầm với nhau: “Sếp chúng ta có phải nóng tính quá rồi không? Vốn dĩ chỉ cần đưa thẻ phạt là được rồi, cần gì phải bắt lên cục chứ?”

“Ông ấy không ưa thái độ của hai tên công tử kia.”

“Ê, anh nói xem người có tiền có phải đều thích tìm chỗ chết không? Ngồi chiếc xe Bently đi muôn nơi, thế mà có tờ giấy phạt thôi cũng không chịu nộp, không biết trong đầu đang nghĩ gì nữa.”

“Tụi này đứa nào đứa nấy đều con nhà có thế, không dây vào đuợc đâu...”

“Hay chúng ta khuyên sếp đi? Có cố hơn nữa cũng chả giải quyết được gì, lỡ xe đằng sau bị kẹt, lại xảy ra tai nạn, đến lúc đấy sẽ to chuyện đó.”

“Được, vậy chúng ta đi khuyên đi?”

“Tôi đi cho, cậu kêu cô gái này xuất trình bằng lái, thấy không có vấn đề gì thì cho đi, đông đến rồi cứ ở bên sông lạnh chết.”

Đàm Hi dựng tai lên nghe đại khái, nháy mắt với Dương Tự.

“Chị, chị làm gì vậy?”

“Có đem bằng lái không?”

Dương Tự gật đầu, “Trong thùng đằng sau.”

“Cậu ngồi qua đây.”

“Hả?”

“Mau lên, đừng nhiều lời!”

“...Oh.”

Hai người cảnh sát thương lượng xong, quay sang thấy Đàm Hi xuống xe, nhưng là phía cánh cửa phía ghế phụ.

“Ủa, sao cô xuống xe?”

“Hóng gió thôi.”

Dương Tự tí nữa cười ra tiếng, trong lòng nghĩ, xe mui trần mà còn không đủ mát, cô gạt ai chứ!

“Cô gái, chúng tôi phải kiểm tra bằng lái của cô.”

Đàm Hi nhìn về hướng Dương Tự hất cằm: “Ngơ ra chi vậy, mau đưa bằng lái cho hai anh cảnh sát kìa.”

Dương Tự tìm, đưa qua, “Xem đi.”

“Đây là bằng lái của cậu, chúng tôi cần của cô gái này.”

“Cô ấy hả...” Ánh mắt Dương Tự lóe lên.

Đàm Hi rất bình tĩnh, “Tôi không có.”

“Cô không có?!” Giọng điệu tự nhiên vút cao.

“Đồng chí cảnh sát, thật ra...” Đang muốn nói lại thôi, dường như không hay lắm.

Ánh mắt nghi ngờ nhìn cô: “Cô có gì muốn nói.”

“Thật ra, ba tháng trước tôi mới báo danh lớp học lấy bằng, thi xong mục 1 và 2 rồi, nhưng thực hành thì không đủ điểm, đã lần thứ 3 rồi, trong lòng gấp lắm! Vì vậy mới kêu em tôi đưa tới đường Tân Giang tập chạy, với lại chúng tôi chọn đoạn đường vắng xe, tốc dộ cũng chỉ có 30, 40 mét trên giây. Tôi biết làm vậy không đúng, lần sau bảo đảm không phạm sai lầm nữa, anh xem có thể châm chước cho không?”

“Việc này...”

“Tôi biết các anh cũng không dễ dàng gì, quản lý giao thông cũng là việc rất mệt, nhưng tài xế cũng không dễ gì, nhất là nữ tài xế, gì mà đảo đầu xe vào nhà xe không được, thi thực hành N lần không qua, tôi cũng không muốn mà! Đồng chí cảnh sát, tôi đã ý thức sâu sắc sai lầm của bản thân, anh... có thể nương tay tha cho tôi một lần không?”

“Việc này không đúng lắm!”

“Pháp luật nằm ngoài tình người, nhờ anh đó.”

“... Được rồi, lần sau nhất định không được như vậy! Tuy là đường Tân Giang buổi tối vắng người đi lại, nhưng vẫn nguy hiểm, cô phải chịu trách nhiệm với tính mạng của bản thân và người khác.”

Đàm Hi gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

“Được rồi, đi đi.” Giơ tay vẫy, cho đi.

Dương Tự ngơ ra cả buổi, “Chị, thì ra chị chưa có bằng... uhm...”

“Im miệng!”

Dương Tự mím môi, làm hành động kéo khóa lại, Đàm Hi mới buông tay.

“Chị, gan chị cũng không phải dạng to thường đâu.”

Đàm Hi bĩu môi, thật ra cô luôn thấy không phải mình không có bằng, bởi Đàm Hi có, đến khi cảnh sát chặn xe, cô mới ý thức được Viêm Hề có, không có nghĩa là Đàm Hi có.

“Đóng mui xe lại.” Gió sông thổi đến cô đau đầu.

“Dạ, bây giờ làm gì?”

“Đi chứ sao! Người ta thả chúng ta rồi, sao không đi?”

“Chị định mặc kệ bên anh Dịch thật sao?”

“Chạy xe đi, đừng nhiều lời!”

Với thân phận của Tống Bạch và Chu Dịch, cho dù bị bắt thì cũng sẽ có người cứu ra, cô lo gì chứ?

Dương Tự nổ máy, vốn định lặng lẽ phóng qua, không ngờ Chu Dịch trong môi trường tối om thế này mà vẫn nhìn thấy, đột nhiên kêu lên: “Đàm Hi, cô nhẫn tâm bỏ lại tôi với cậu Ba ở lại đây sao?”

Đàm Hi cắn răng, Dương Tự thằng ngốc này đã dừng xe lại.

Một người đàn ông cao lớn thô kệch đi đến gõ cửa xe. Dương Tự nhìn Đàm Hi một cái, khuôn mặt vô cảm của chị đáng sợ quá.

Dương Tự chỉ còn cách hạ cửa sổ xuống, cười miễn cưỡng: “Đồng chí cảnh sát...”

“Các người quen biết sao?!”

Sắc mặt anh cảnh sát giao thông trầm xuống: “A gì mà a, nói!”

Tiếng hét này, khiến Dương Tự khai ra hết, kết quả: “Đưa về đồn cảnh sát hết, tạm giam!”

Nửa tiếng sau, sở cảnh sát Thành Đông.

“... Nhị Gia, chúng tôi cũng hết cách, người do Đại tá Ngô bắt, tôi cũng hết cách, vì vậy ngài xem?”

Người đàn ông đứng trước bàn làm việc, áo khoác đen làm nổi bật thân hình cao ráo của anh, nhìn từ phía sau lưng thì như thanh niên ôn nhu, trên thực tế mặt mày sắc bén, là một sát thần đích thực!

Chủ nhiệm lau mồ hôi, sao việc cực nhọc này lại rơi vào đầu ông ta chứ?

Thật là xui ba đời tám kiếp mà!

“Đại tá Ngô? Ngô Uyên?”

“Vâng, là anh ta!”

Lục Chinh cau mày, nói tới Ngô Uyên, người đó cũng từng là mãnh tướng trong hàng ngũ dự bị của đội đặc chủng. Mặc dù, trong lần tuyển chọn cuối cùng không may bị rớt, nhưng anh ta đến trại bộ đội địa phương, với thực lực và làm việc của anh, đã lập được nhiều công tích, năm anh rời khỏi bộ đội, thì người này được điều về Kinh Đô.

Dạo gần đây nghe Thời Cảnh nói, mới biết anh ta đã được lên cấp bậc Đại tá.

“Người đâu?”

“Trong phòng thẩm vấn, 3 nam 1 nữ.”

Lục Chinh mặt tối sầm lại. Vẻ mặt lạnh lùng.

Chủ nhiệm vừa lau xong mồ hôi lúc này lại ướt sũng, “Nhị Gia à, tôi cũng muốn thả người lắm chứ, vốn dĩ việc này cho tờ giấy phạt là xong, nhưng lần này rơi vào tay Đại tá Ngô, trước lúc anh ta rời khỏi còn đặc biệt dặn dò, tôi... không dám làm bừa!”

“Thả người trước, tôi sẽ đích thân gọi điện cho anh ta.”

“Phù...” Chủ nhiệm Trương thở phào, “Vậy thì dễ rồi, có mâu thuẫn gì mọi người nói với nhau sau, sở cảnh sát nhỏ của chúng tôi không nhúng tay vào là được.”

Đầu cúi trên bàn, Đàm Hi biết, cô tiêu rồi.

Lần trước vào đồn có An An là Bồ tát cứu thế, không có gì ghê gớm thì còn có thể cầu cứu Tống Bạch, Chu Dịch quen biết rộng còn dễ, giờ hay rồi, những người cầu cứu được đều vào đây cả, An An ở nước ngoài, chờ được vạ thì má đã sưng, chỉ còn kiếm Lục Chinh.

“Ẹc...” Sống không còn gì tiếc nuối nữa.

“Nhóc, cô thở dài gì chứ? Đợi anh Chinh tới thì chúng ta được thả ra ngoài rồi, yên tâm đi.”

“Hơ hơ...” Bà đây chính là sợ anh ta đó, ok?

“Đều tại Dương Tự, thằng ngốc này, rõ ràng là né được rồi, làm gì mà thừa nhận, bị dọa đến ngốc hả?!” Đàm Hi giận sôi một bùng, không nói không được.

Dương Tự ngồi trên ghế dài, rũ đầu xuống, như một đứa trẻ phạm sai lầm vậy: “Anh Dịch không phải cầu cứu chúng ta sao, nên em...”

“Vậy cậu đã cứu anh ta ra được chưa?”

“Em...”

“ Đàm Hi cô đủ rồi, anh em tôi mà cô la được sao?!” Chu Dịch mặt lạnh, vô cùng tức giận.

“Dịch Tử, đủ rồi!” Tống Bạch rầy la, ánh mắt cảnh cáo.

“Cậu Ba à, hôm nay anh bao che kiểu gì đi nữa, tôi cũng phải lật bài làm rõ với cô ta, cô ta là ai chứ? Dựa vào cái gì mà chỉ mũi A Tự la mắng chứ? Tự cho mình là nữ hoàng thật hả? Chẳng phải cũng chỉ theo Lục Chinh, có gì hay ho chứ? Còn chưa phải vợ chính thức, trước mặt anh em chúng ta ra vẻ làm hùm làm hổ, chẳng qua cũng chỉ ngủ mấy đêm...”

Bốp~

Một tiếng bạt tai thanh thúy, không chỉ Tống Bạch và Dương Tự sững sờ ra, ngay đến cả Chu Dịch cũng ngây ra tại chỗ.

Đàm Hi rút tay lại, “Tôi không chỉ chửi Dương Tự, tôi còn đánh cả anh nữa đấy! Được rồi, lật bài phải không?” Cô kéo cái ghế dài qua ngồi, “Hôm nay tôi sẽ lật bài với anh!”

“Anh trách tôi và Dương Tự khoanh tay đứng nhìn, vì vậy cố ý kéo chúng tôi xuống nước, anh cảm thấy như vậy rất hay ho sao?”

“Đáng đời cô!” Chu Dịch một tay bị còng trên cây gỗ ngang, thân thể nghiêng qua nghiêng lại, không có cách nào đánh trả, nhưng ngọn lửa hừng hực trong mắt không phải giả tạo. Đàm Hi không hoài nghi việc này, nếu cô gần anh ta một xíu, e là con người này sẽ đánh trả lại.

“Anh chửi tôi đáng đời, tôi còn muốn nói anh từ làm tự chịu đấy! Thứ nhất, anh vượt tốc độ, cảnh sát không bắt anh thì bắt ai? Anh nói, bắt thì bắt, vậy sao trong lòng còn không phục? Anh giận tôi nhưng lại trút lên người cảnh sát, anh giỏi, sao anh không lên trời luôn đi?”

Dương Tự sững sờ, “Trút giận? Sao anh Dịch phải trút giận chứ?”

Ánh mắt Chu Dịch lóe lên.

“Tại sao?” Đàm Hi cười lạnh lùng, “Không chịu thua, còn tại sao nữa?”

“Không phải chơi thôi sao? Đâu phải thi đâu...” Dương Tự cau mày, mắt mơ màng.

Chu Dịch cắn răng, anh hối hận rồi, cho dù phải nhịn đến chết cũng không nên chọc đến Đàm Hi, người phụ nữ này có thể lột da mặt người ta, sau đó chà đạp dưới chân.

“Có người lần trước thua rồi, trong lòng không phục, muốn đấu lại thôi! Nhưng rất tiếc, Vẫn kỹ thuật không bằng người đó, kết quả bị sự bồng bột nuốt chửng lý trí, liều mạng đạp ga phóng đi!”