Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 471




Nhiễm Dao trở về trong sự hoan nghênh nhiệt liệt của ba con hàng ở ký túc xá, đặt biệt trong tình huống ai cũng có quà.

Đàm Hi ôm quả chuối lớn trong lòng, đầu đầy vạch đen, “Em yêu, cậu không định giải thích cái gì à?”

“Nó là một cái gối ôm mà~ có gì phải giải thích đâu?” Mắt to chớp chớp, ngây thơ vô tội?

“Quan trọng là tại sao lại có hình quả chuối?”

“Ôm sẽ ngủ ngon giấc hơn.”

“Chậc chậc, mới qua một kỳ nghỉ đông không gặp thôi mà bé ngoan đã trở thành bà già đen tối rồi, thật sự khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.”

Tiểu Công Trúa hếch cằm lên, không những không tức giận mà còn rất khoái chí.

Đàm Hi nội thương.

Cơm chiều được giải quyết ở căng tin, quả thực, lâu không ăn nên cũng thấy hơi nhớ, theo cách nói của Hàn Sóc đó là...

“Chị đây không phải ăn cơm và thức ăn, cái đó gọi là tình cảm!”

Sau khi ăn xong, bốn người cùng nhau đi dạo quanh hồ. Hàn Sóc chẳng đi được bao lâu liền chạy. Hiện tại cô nàng phải giành thời gian luyện tập mỗi ngày, tất cả đều là chương trình học do quản lý của công ty sắp xếp, lớn như luyện thanh, phổ nhạc, nhỏ như hình thể, làm đẹp, trang điểm, tóm lại là vừa phức tạp và vừa vất vả.

Đến bọn họ nhìn thôi cũng thấy mệt, Hàn Sóc không hề oán thán nửa lời, xem ra là đã hạ quyết tâm phải nổi tiếng.

Trở về phòng ký túc, Tiểu Công Trúa bắt đầu làm bài tập, mười bức phác họa mà cô mới chỉ làm được có một nửa.

Đàm Hi ném cho cô nàng một ánh mắt tự cầu nhiều phúc. Công phu “sư tử gầm” của Phạm Trung Dương nổi tiếng ở Đại học T này, người bình thường vốn không thể đỡ nổi.

“Tớ đi chết đây...” Tiểu Công Trúa gục đầu xuống bàn, hình tượng đúng kiểu “chẳng còn thiết sống” nữa.

Câu nói trước khi đi của Tống Tử Văn hồi chiều “Có thời gian sẽ tới” cũng không thể nào chống đỡ được cảm xúc tuyệt vọng lúc này của cô nàng, tâm tình đang tốt đẹp tự nhiên trở thành chán nản.

Đàm Hi lắc đầu, vỗ bả vai cô nàng: “Nếu cậu không tặng tớ quả chuối kia thì có khi tớ còn suy xét giúp cậu vẽ hai bức gì đó.”

Nói xong, chẳng thèm quan tâm tới phản ứng của Nhiễm Dao, cầm điện thoại chuồn đi.

Sau lưng, Tiểu Công Trúa làm động tác giơ tay như của Nhĩ Khang: “Tớ sai rồi, giúp tớ đi mà...”

Đàm Hi đâu có rảnh giúp cô nàng làm bài tập chứ, bút tích của cô ông giáo Phạm đó biết quá rõ, có lòng mà cũng bất lực thôi. Hơn nữa, hôm nay cô còn chưa gọi điện cho người đàn ông của mình nữa đấy!

Tìm một vị trí hẻo lánh trên hành lang, cô tựa người vào lan can, lập tức gọi sang số của Lục Chinh.

“Đại Điềm Điềm thân yêu của em, có nhớ em không hả?”

“...”

“Ê? Đại Điềm Điềm, sao anh không nói gì hả?”

“Nhóc con, xưng hô này của em... he he... làm người ta buồn nôn quá đấy!”

“Thời Cảnh?” Đàm Hi trừng mắt, đáng tiếc đối phương không thể thấy được.

“Ồ, nghe giọng mà đã đoán ra anh đây rồi, xem ra địa vị của tôi trong lòng em cũng không nhẹ đâu nhỉ!”

“Cút đi!”

“Này... Con gái con lứa sao lại mắng thô tục như thế chứ hả? Đừng có bảo là lão Lục cho phép em làm thế nhé.”

“Sao anh lại nghe điện thoại hả? Lục Chinh đâu rồi?”

“Ồ, cậu ta đi tắm rồi.”

Lời này thực quá ái muội.

Đàm Hi híp mắt: “Tôi cảnh cáo anh, Lục Chinh nhà tôi là thẳng đấy, anh đừng có âm mưu với anh ấy!”

Thời Cảnh vừa nghe liền suýt nữa nôn ra máu: “Ông đây cũng thẳng... thẳng nhá...”

“Ồ, thế thì tốt.”

“...”

“Đúng rồi, hai người đang ở đâu thế? Không phải anh ấy đang đi công tác à? Sao lại đi cùng với anh vậy?”

“Người thì bé mà sao lắm vấn đề thế?” Thời Cảnh rất không kiên nhẫn.

Tuy nói thế nhưng anh ta lại thấy rất thích trêu đùa cô nhóc này, thú vị mà đúng không?

“Ai cần anh lo!”

“Được rồi, anh đây không lo nữa, cúp điện thoại đây...”

“Khoan đã!”

Thời Cảnh cợt nhả: “Thế có cần anh đây lo nữa không?”

“... Anh trai à, đừng có như trẻ con ba tuổi thế có được không hả?”

Hừ, đây chẳng phải đang chê anh ấu trĩ còn gì...

“Không thể.”

“...” Mẹ nó! Tức quá đi mất.

“He he, cô có gì cần nói thì cứ nói đi, anh đây chuyển lời giùm cho, không thu tiền, miễn phí luôn.”

Đàm Hi đang định mắng chửi nhưng lại nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh có chắc không?”

“Đương nhiên rồi.”

“Lấy tôn nghiêm quân nhân của anh thề đi, thề với trời đất, với nhân dân, với Đảng!”

“Tôi thề!”

“Rồi, thế anh nghe cho rõ đây, nhất định phải thuật lại không sót một chữ nào.”

“Nói đi!” Thời Cảnh không hề áp lực, nghĩ anh ta được huấn luyện mấy năm liền chỉ là chơi đùa thôi chắc? Tốc ký thôi mà, đơn giản như đan rổ.

Đàm Hi hắng giọng: “Đại Điềm Điềm A Chinh ơi, người ta nhớ anh lắm đó, ăn cơm cũng nhớ, uống nước cũng nhớ, đi tắm cũng nhớ, lúc đi ngủ thì càng muốn...”

Nói một thôi một hồi, vô cùng buồn nôn.

Trong nháy mắt khi cô vừa lên tiếng, Thời Cảnh đã không thể chống đỡ nổi rồi, toàn thân nổi đầy da gà, còn suýt chút nữa nôn hết đồ ăn trong bụng ra. Vì muốn giữ lại tôn nghiêm chẳng có bao nhiêu của mình, Thời Cảnh quyết định... cúp máy!

Đàm Hi hừ hai tiếng, mắng một tiếng “đồ nhát gan“. Gió lạnh ùa vào, cô đứng tại chỗ rùng mình một cái, “Ôi... Hình như nổi da gà mất rồi...”

Lại nói tới đầu bên kia, Thời Cảnh ngồi rúc trên sofa khách sạn, điện thoại của Lục Chinh đã sớm bị anh ta ném lên giường đối diện như sợ bị lây bệnh dịch.

Chua!

Quá chua!

Thật quá con mẹ nó ghê răng!

Thời Cảnh khẳng định, chắc chắn con nhóc Đàm Hi kia muốn chơi mình.

Tưởng yêu đương thì ghê gớm lắm à?

Chưa thấy ai thích ngược chó như thế...

Có tiếng động truyền ra từ phòng tắm, Lục Chinh kéo cửa, bước ra từ trong màn hơi nước, trên người khác một cái áo tắm dài.

“Vừa rồi ai gọi tới thế?”

“... Đàm Hi.”

“Cô ấy nói gì?”

“Không có gì.”

Lục Chinh đi tới bên mép giường, cầm điện thoại lên kiểm tra một hồi, “Thời gian nói chyện ba phút hai mươi sáu giây?”

“Thì tùy tiện tán dóc mấy câu mà.”

Lời còn chưa nói xong đã có tiếng tin nhắn truyền ra. Lục Chinh click mở hòm thư, đọc qua, nhíu mày rồi đưa cho Thời Cảnh nhìn, “Tự đọc đi.”

Anh ta nhận lấy, vừa liếc mắt nhìn liền lập tức mắng Đàm Hi tới máu chó phun đầu.

[Kẹo Thập Cẩm à, nhớ rõ phải nhắc lại từng câu từng chữ cho Đại Điềm Điềm nhà tôi nghe đấy nhé! Đừng quên tôn nghiêm quân nhân của anh, cố lên!]

“Cô ấy bảo cậu nhắn cái gì?” Lục Chinh lại hỏi.

“Không có...”

“Chuyện này liên quan tới tôn nghiêm quân nhân, nghĩ cho cẩn thận.”

“...”

Trong lòng Lục Chinh lại đang buồn bực một chuyện khác, anh có thêm cái biệt danh kia từ lúc nào thế chứ?

Chỉ nhớ là trước đây, cô nhóc kia hết gọi anh là “Oppa” thì lại chuyển sang “A-jeo-ssi”, suýt chút nữa làm cho trái tim già nua của anh cũng tích được ra mật.

*Ajeossi: Phát âm tiếng Hàn của từ “아저씨” có nghĩa là chú hoặc cậu.

Giờ lại thành Đại Điềm Điềm nữa...

Bên kia, Thời Cảnh đã rối rắm xong, cắn răng một cái rồi bất chấp tất cả...

“Đại Điềm Điềm A Chinh ơi, người ta nhớ anh lắm đó, ăn cơm cũng nhớ, uống nước cũng nhớ, đi tắm cũng nhớ, lúc đi ngủ thì càng muốn...”

Vẻ mặt Lục Chinh chẳng khác nào gặp ma.

“... Anh không ở đây, người ta cô đơn kinh lên được, nhanh về nhé, em sẽ ở nhà tắm rửa sạch sẽ chờ anh, moah moah! Thuật lại xong!” Thời Cảnh nói liền một mạch, không rơi rớt bất kỳ một chữ nào.

Lục Chinh: “Điên rồi.”

Thời Cảnh: “Bị cô nàng của cậu làm điên đó.”

Lục Chinh: “Còn lâu cô ấy mới làm cậu.”

Thời Cảnh: “Lão Lục, dù gì thì cậu...”

Lục Chinh: “Vì chướng mắt thôi.”

Thời Cảnh: “Này, làm anh em có cần phải khắc nghiệt như thế với nhau không hả?”

Lục Chinh: “Ngoài ra, có so sánh mới có chênh lệch.”

Thời Cảnh: “Cậu có ý gì hả?”

Lục Chinh: “Ý là, tôi tốt hơn cậu quá nhiều.” Không thể so sánh được.

Thời Cảnh im lặng, xin hãy cho anh ta một miếng đậu phụ để đập đầu chết đi cho xong!

Đàm Hi đứng trên hành lang, gió lành lạnh, chờ đợi mãi, cuối cùng, sau mười lăm phút mới nhận được cuộc gọi lại của Lục Chinh...

“Đại Điềm Điềm! Em nhớ anh chết đi được!”

“Ở ngoài à?” Âm thanh quen thuộc, giờ thì đúng là chính chủ không sai rồi.

“Sao anh biết?”

“Nghe thấy tiếng gió.”

“Oh. Anh tắm xong rồi à?”

“Ừ.”

“Sao Thời Cảnh lại ở chỗ anh thế?”

“Tình cờ gặp nhau.”

“Ồ, thế anh đang ở đâu?”

“Vân Nam.”

“Chuyện công ty à?”

“Ừ.”

“Khi nào anh về thủ đô?”

“Cuối tuần sau.”

“Oh.”

“Học kỳ mới thế nào?”

Đàm Hi mím môi, không nói gì.

Lục Chinh quá hiểu tính cách của cô nên cũng tùy tiện dung túng: “Lại chịu ấm ức gì à?”

“Oh.”

“Ở trường lại có người dám trêu vào em à?”

“Không phải ở trường.”

Lục Chinh nhướng mày: “Vậy là...”

“Anh ấy!”

“Anh á?” Người đàn ông bật cười, “Anh làm gì mà chọc phải em rồi?”

“Hừ! Em hỏi khi nào anh về thủ đô, anh thật sự không định tới Tân Thị thăm em chứ gì? Lục Chinh nha Lục Chinh, anh thật quá vô lương tâm, lúc lăn lộn trên giường thì miệng ngọt như mía lùi, mở miệng là bảo bối nhỏ, kéo quần lên một cái là không quen biết nhau luôn đúng không?”

“Nhóc con, em thật sự cái gì cũng dám nói ra!” Đầu bên kia cắn răng, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài ban công.

Để lại Thời Cảnh ở sau lưng cười ngây ngô.

Ai bảo cậu ngược chó! Mẹ nó, ngượng chết cậu đi!

Đàm Hi không cho là đúng, bĩu môi, lời nói đầy vẻ lưu manh: “Không thích nghe à? Nhưng em nói câu nào cũng thật hết mà.”

“Được rồi, anh đã đặt vé máy bay từ Lệ Giang thẳng tới Tân Thị từ trước rồi.”

Đàm Hi cong môi cười, âm thanh mềm mại hơn hẳn, “Thế thì còn được...”

Hai người nói thêm vài câu yêu đương rồi mới kết thúc trò chuyện.

Lục Chinh đứng trên ban công, một tay cầm điện thoại, một tay day huyệt thái dương.

Thời Cảnh cũng đi ra, đưa cho anh một điếu thuốc lá: “Cậu phải quản cô nàng của cậu đi, quá kiêu ngạo!”

“Lấy bật lửa ra đây.”

“Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy nhé...”