Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 826




Người đội trưởng này họ Trần, tên chỉ có một chữ Tự, đến từ Đại học Quốc gia.

Thân cao 1m8, mặc quân phục huấn luyện mà vẫn có thể nhìn thấy đường cong trên từng cơ bắp, vai rộng eo thon, dũng mãnh có lực, vốn nên đi theo dáng vẻ “đàn ông cao to” thì lại thường xuyên bày ra dáng vẻ hung dữ, khiến cho bản thân có hình tượng chẳng khác nào “tội phạm”, nhìn tương đối dọa người.

Giờ phút này, cậu ta đang trừng mắt giận dữ với Hứa Trạch.

Lý Khuê nghe thấy thế thì âm thầm nhướng mi một cái, dường như đoán ra được gì nên dò hỏi: “Em không phục cái gì?”

“Báo cáo huấn luyện viên! Em nghi ngờ đội bảy chơi ăn gian!”

“Ô? Nói rõ ra xem nào?” Trên mặt Lý Khuê hiện lên vẻ mất tự nhiên nhưng sau đó nhanh chóng che giấu đi.

Bị mắc mưu chẳng phải là thể nghiệm gì đáng để khoe khoang. Nếu có thể, anh ta hy vọng vĩnh viễn không có ai nói ra.

Giờ Trần Tự lại nói huỵch toẹt ra trước mặt bao nhiêu người, Lý Khuê muốn giả ngu cũng không được.

Haizz, toàn là bọn nhãi ranh làm người ta không bớt lo, chỉ thích sinh sự...

“Đội bảy về sớm hơn bọn em hơn một tiếng, khả năng chưa đi hết đường thì đã quay xe trốn về; tiếp theo, mọi người đều ít nhiều gặp phải phiền toái, chỉ có đội bảy ai nấy đều còn rất lành lặn. Tóm lại, em có lý do để nghi ngờ đội bảy, mong huấn luyện viên xem xét và quyết định!” Trần Tự nói ra lời nào cũng vô cùng chính nghĩa, quả thực là nói có sách mách có chứng.

Trong lòng Lý Khuê âm thầm thở dài nhưng trên mặt vẫn không tỏ thái độ gì, “Hứa Trạch, em nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Người nào đó bị điểm danh bước ra khỏi hàng, mặt mày lạnh băng, nghiêm nghị đáp...

“Toàn con mẹ nó đánh rắm chó!”

Ồn ào!

Toàn trường cười ồ lên.

“Đội trưởng đội bảy trâu bò thật đấy!”

“Lời này quá đàn ông, cậu nhìn mặt đối phương xanh mét rồi kia kìa...”

“Nhưng Trần Tự nói cũng không phải không có lý, đội bảy đúng là quá lành lặn, ngay cả quần áo cũng chẳng bẩn một chút nào.”

“Đội ba tranh cãi với đội bảy, dù sao chẳng liên quan gì tới chúng ta, cứ xem diễn là được rồi.”

“Cũng đúng, chúng ta không nên xen vào, cứ đứng nhìn xem thôi.”

Gương mặt đang căng thẳng của Lý Khuế không khỏi co giật nhẹ, lạnh lùng cảnh cáo: “Hứa Trạch! Chú ý lời nói của em!”

“Ăn ngay nói thật thôi mà, mọi người đâu cần phản ứng lớn như thế, quen rồi thì sẽ ổn thôi.”

Phụt...

Lời này nói ra như thể... trong tương lai, Trần Tự sẽ còn thả ra rất nhiều thứ giống “rắn” này vậy.

“Cậu đang đánh trống lảng, căn bản không trả lời thẳng vào nghi vấn của tôi!” Rõ ràng đã tức đến bốc khói đầy đầu nhưng Trần Tự vẫn cố gắng khắc chế ngôn ngữ, trong tình huống này mà còn có thể giữ được bình tĩnh trước sự khiêu khích của Hứa Trạch, quả nhiên không thể coi thường.

Đàm Hi không khỏi phải nhìn cậu ta một cái.

Cũng phải thừa nhận, tứ chi phát triển không có nghĩa là đầu óc cũng ngu si.

Hứa Trạch muốn dùng từ ngữ nhục nhã để làm cho Trần Tự biết khó mà lui, đáng tiếc đối phương lại chẳng cắn câu.

Từ Dương đang chuẩn bị lên tiếng thì bị Đàm Hi dùng ánh mắt lạnh lùng cản lại, đành phải ngoan ngoãn đứng yên như một cô vợ bị khinh bỉ.

Cũng không phải cô cố ý nhắm vào ai, chỉ là miệng của cái tên Từ Dương này quá rộng, chửi bới ăn vạ thì còn được, nhưng nếu chính thức nói lý thì chỉ một giây thôi cũng bị người ta vả mặt cho đến mẹ đẻ cũng không nhận ra.

Thế nên lúc này Đàm Hi mới ngăn cản cậu ta đừng gây thêm phiền phức.

“... Cậu là đội trưởng đội bảy, có quyền chỉ huy với mọi hành động của đội viên, tương ứng mà nói, cũng cần thiết phải gánh trách nhiệm. Cậu... hẳn là sẽ không bỉ ổi tới mức dùng đội viên của mình làm kẻ chết thay đấy chứ?”

“Trần Tự, con mẹ nhà cậu giữ miệng sạch sẽ chút cho tôi!” Hứa Trạch tức giận quát.

“Không có ý gì cả, chỉ cảnh tỉnh chút mà thôi. Nhìn cậu tức giận như thế, chẳng lẽ... bị tôi nói trúng rồi à?”

Ánh mắt Đàm Hi lạnh lùng, rõ ràng tên này cố ý!

Cố ý chọc giận Hứa Trạch.

“Đội trưởng, không bằng để tớ trả lời giúp cậu đi?” Đàm Hi đè nắm tay siết chặt lại của Hứa Trạch, vội vàng lên tiếng, ánh mắt trong trẻo, sắc mặt lạnh lùng.

Giống như một chậu nước lạnh dập tắt toàn bộ lửa giận trong đầu cậu ta.

“Phép khích tướng vụng về mà thôi, cậu hà tất chấp nhặt với cậu ta làm gì?” Đàm Hi lạnh nhạt buông một câu.

Hứa Trạch bừng tỉnh, tiện đã hiểu ra: “Được, giao cho cậu.”

Trần Tự thu hồi ánh mắt nuối tiếc, đáng tiếc thật...

Mà Lục Chinh hoàn toàn nhìn thấy hết một màn này. Khi nhìn tay Đàm Hi đang đè tay Hứa Trạch lại, ánh mắt anh liền tối sầm xuống.

Thời Cảnh chỉ thấy sau gáy lạnh toát, không khỏi rùng mình, tự nhiên có gió lạnh ở đâu thế này?

Trần Tự nhìn Đàm Hi: “Cô muốn giải thích thay cậu ta à?”

“Sai! Từ đầu tới cuối, bọn tôi không cần phải giải thích gì hết, bởi vì... về sớm hơn các cậu chính là về sớm hơn các cậu; cả người sạch sẽ hơn các cậu chính là sạch sẽ hơn các cậu. Không phục ư? Cố mà nhịn đi!”

Trần Tự nhíu mày, Đàm Hi vừa mở miệng là cậu ta đã cảm nhận được uy áp vô hình phủ lấy rồi.

Người này tuyệt đối không đơn giản!

Không cho đối phương có quá nhiều cơ hội phản ứng và tổ chức ngôn ngữ, Đàm Hi lại nói tiếp: “Ngược lại, đội bảy còn muốn đội ba cho chúng tôi một câu giải thích hợp lý đấy.”

Trần Tự nhìn chằm chằm vào cổ như nhìn một con quái vật.

Người này không có bệnh đấy chứ?

Đàm Hi khẽ cười, từ từ nói ra: “Đầu tiên, những lời nói trước đó của cậu, dưới tiền để không có chứng cớ gì, tuy rằng chỉ là nghi ngờ phỏng đoán bên ngoài nhưng thực tế chính là xúc phạm. Tiếp theo, căn cứ theo lời của cậu vừa nói, tôi có thể giải thích rằng... trở về sớm có nghĩa là chạy trốn, quần áo không bẩn chẳng khác nào không gặp gỡ phiền toái đúng không?”

“...” Không ai đáp lại.

Ánh mắt Đàm Hi đột nhiên trở nên sắc bén: “Trả lời!”

Cả người Trần Tự chấn động: “Cô...”

“Phải, hoặc không phải?!”

“... Phải!” Trần Tự cắn răng, nhưng cậu ta cũng chẳng phải kẻ ăn chay, lập tức nói tiếp: “Nhưng chuyện này chứng tỏ đội của các cô chắc chắn có vấn đề, không phải sao?”

“Nếu biểu hiện hơn người cũng là vấn đề, vậy thì cứ coi là thế đi.” Đàm Hi nói.

Trần Tự bị sự không biết xấu hổ của cô làm cho choáng váng: “Các cô ư? Biểu hiện hơn người? Nực cười!”

“Trở về sớm hơn các cậu, người sạch sẽ hơn các cậu, sự thật chứng minh rằng đội bảy ưu tú hơn đội ba rồi.”

“Ai biết có dùng âm mưu quỷ kế gì không?”

Đàm Hi cười lạnh, “Xem ra phí tổn xúc phạm quá thấp nên cậu nói thành nghiện rồi đúng không?”

Trần Tự tức giận nhìn thẳng: “Cô nói tôi xúc phạm, được, vậy cô hãy nói xem dọc đường đi, các cô làm thế nào để khắc phục hết thảy khó khăn, còn về sớm hơn chúng tôi gần hai tiếng như được buff máu ấy, cả người còn vô cùng sạch sẽ nữa. Hôm nay, nếu không nói ra rõ ràng thì chứng tỏ trong lòng cô có quỷ!”

“Giải thích?” Đàm Hi cười lạnh: “Cậu là cái thá gì? Tại sao tôi phải giải thích với cậu?”

Trần Tự vừa xấu hổ vừa buồn bực.

Đàm Hi đột nhiên xoay người, đi tới trước đài cao, tầm mắt đảo qua hết các huấn luyện viên, ngừng thêm 0.1 giây trên người Lục Chinh, cuối cùng dừng lại ở Lý Khuê: “Cho dù phải giải thích thì tôi đây cũng chỉ giải thích với huấn luyện viên mà thôi.” Hơi dừng một chút, lại tiếp tục trào phúng: “Đám chó mèo nào đó thì khỏi cần phải nói nhiều.”

Trần Tự siết chặt nắm đấm, trong đáy mắt xẹt qua sự độc ác.

“Thế nên, các vị huấn luyện viên, các thầy có muốn nghe không?” Thiếu nữ cười khẽ, vẻ mặt đầy ẩn ý thâm sâu.

Cô không ngại nói thẳng hết mọi chuyện, chẳng qua nếu thế thì mặt mũi của Phó Kiêu... không giữ nổi nữa.

Dù sao, đường đường là huấn luyện viên, trên người còn có công huân, vậy mà lại thua trong tay một đám tay mơ, nói ra thì quả thực rất mất mặt.

Lý Khuê âm thầm thở phào, chỉ cần Đàm Hi giữ bí mật...

Nhưng không ngờ, đối phương đã giơ cao đánh khẽ, quần mình lại đột nhiên phá đám... “Nói.”

Là Phó Kiêu.

Ánh mắt Lý Khuê căng thẳng, khẽ nhắc: “Lão Phó!”

Giơ tay ra ngăn cản, người đàn ông lạnh lùng nhìn thẳng vào Đàm Hi: “Em nói đi.”

“Chắc không ạ?” Giọng Đàm Hi cũng đã trầm xuống. Cô thật sự muốn giữ mặt mũi cho Phó Kiêu, đáng tiếc, người này không muốn nhận, vậy... bỏ đi!

Nói thì nói.

“Sau khi xuất phát, xe của chúng tôi vẫn luôn theo sát xe của huấn luyện viên...”

m thanh của thiếu nữ mát lạnh, không hề nhấn nhá, vô cùng bình tĩnh như một người ngoài cuộc đứng nhìn.

Không hề thêm mắm dặm muối, cũng không giấu giếm bất cứ điều gì, càng không mang theo bất kỳ chữ nhân tình nào, chỉ đang trần thuật sự thật.

“... Sau khi chúng tôi lấy được xe thì lại quay về theo đường cũ, quá trình là như vậy đấy.”

Trần Tự sửng sốt, mọi người ngây ra.

Mãi lâu sau vẫn không có tiếng động nào.

Đến tận khi Lý Khuê ho khẽ một tiếng thì suy nghĩ của mọi người mới coi như được kéo về.

Nháy mắt lập tức nổ tung...

“Vãi! Xe của huấn luyện viên mà cũng dám cướp ư? Gan lớn thật đấy!”

“Quan trọng là con thành công, thật sự không phải ngang ngược bình thường đâu!”

“Có phải thổ phỉ không thế?”

“Tại sao không ai nói cho tớ biết là có thể chơi trò đó? Sớm biết thế tớ cũng cướp...”

“Dựa vào cậu á? Thôi đi ạ!”

“Cách đi không tầm thường, cái này có tính là vi phạm không?”

“Không biết, phải xem huấn luyện viên nói thế nào mới được.”

Trần Tự nhíu chặt mày, nếp nhăn hình thành có thể kẹp chết cả muỗi, thảo nào người của đội bảy lại sạch sẽ như thế, ầm ĩ cả nửa ngày mới biết thì ra người ta hoàn toàn không rơi vào cái bẫy nào!

Cậu ta đột nhiên cảm thấy mình đúng là thật ngu ngốc!

Người ta cướp được xe, đó là bản lĩnh của người ta. Huấn luyện viên còn chưa nói gì, cậu ta có lập trường gì mà nhảy nhót chứ?

“Còn cần tôi phải giải thích cái gì nữa không?”

Trần Tự nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, nhất thời cứng họng khi nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của thiếu nữ.

Đàm Hi than khẽ: “Thắng chính là thắng, thua chính là thua, thay vì bới móc lỗi lầm của người khác thì tốt nhất nên xem lại bản thân mình. Con người ấy mà, ai mà chẳng biết nói đạo lý chứ, đúng không?”

Trần Tự mím môi, sau một lúc lâu mới phun ra một câu, “Xin học hỏi.”

“Không có gì.”

“...” Gặp nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ tới mức này.

Quả thực là đã được học hỏi rồi.

“Huấn luyện viên, đội bảy dùng phương pháp này không bị tính là phạm quy hay sao ạ? Vậy sau này ai cũng có thể đi lối tắt hay sao?” Có người đứng ra nghi vấn.

Đàm Hi nhìn thoáng qua, là đội trưởng đội sáu.

Quả nhiên...

Người sợ nổi tiếng, heo sợ béo, người ghen ghét cũng không chỉ có mình Trần Tự.

Nhưng nghĩ lại mới thấy, không bị người ta đố kỵ thì chỉ là người bình thường, thế nên cô cũng chẳng để ý nữa.

Cô đảo mắt nhìn về phía đài cao, Phó Kiêu sẽ nói gì đây?