" Khoan đã, Hân nói gì? Tối qua? Hình như có hiểu lầm, Hân nghe tao..."
" Thôi đủ rồi Minh Vũ, tao nghĩ mình không nên có mối quan hệ gì thì hơn. Đừng kéo tao vào mấy cái trò chơi ngớ ngẩn của mày, tao không như những đứa con gái khác đâu. " Tôi ngắt lời của Minh Vũ, không có tâm trạng đâu mà đứng nghe nó giải thích.
Cứ thế tôi xoay gót bước đi không nói thêm câu gì nữa, nó vẫn đứng đấy nhưng người như bị xịt keo cứng ngắt, chẳng thèm quan tâm nữa cứ vậy tôi đi về nhà.
Nghĩ ngợi một lúc thì bản thân tôi thấy có chút hối hận, mới nãy tôi có hơi lớn tiếng với Vũ. Nó có buồn tôi không? À bỏ đi dù gì cũng chấm dứt rồi xem như tôi với nó chưa có gì đi. Cứ sống như lúc trước là được mà.
Sang ngày hôm sau tôi để ý giờ ra chơi là Vũ nó cứ nằm dài úp mặt xuống bàn, nó bệnh sao? Định đưa tay khèo nó hỏi thăm nhưng chợt nhận ra bây giờ tôi với nó chả là gì với nhau nữa, bàn tay hơi khựng vài giây rồi rút lại.
Đi lại bàn của tụi bạn thân, vừa thấy tôi chúng nó nhốn nháo hết cả lên. Tiên nó nhích qua chừa chỗ cho tôi ngồi xuống. Vừa đặt mông xuống ghế chưa ấm mông thì bọn nó đã bu lại hỏi đủ thứ trên trời dưới đất.
" Hôm qua Vũ nó có đánh mày không? " Con nhỏ bên cạnh nhìn tôi với gương mặt rất nôn nóng đợi câu trả lời.
" Không có đánh."
" Nó nói gì? " Hoàng Quân đang ăn bim bim với Anh Thi thì quay đầu lại nhìn tôi hỏi.
" Vũ bảo chuyện tối hôm trước là hiểu lầm, nó định giải thích thì tao nhảy vào nói kết thúc rồi đi luôn. Hết rồi. "
" Vãi, thế là hết rồi à? " Thi miệng vừa nhai bánh vừa nói, tôi gật đầu.
" Hai chúng mày cứ như cặp đôi yêu nhau xong chia tay ấy. "
Nhờ câu nói đó nên Phương Tiên được tôi tặng cho một ánh mắt không thể nào thái độ hơn, cả buổi học ngày hôm đó tôi không hề nói chuyện với Minh Vũ một câu. Nó cũng thế, vài lần trong tiết tôi để ý nó hay lén lúc liếc qua nhìn tôi nhưng rồi lại đánh mắt về phía bảng xem như chưa có gì.
Nay tôi không đi xe mà đi bộ, chỉ là ngẫu hứng muốn đi vòng quanh cho tâm trạng tốt hơn thôi. Gia Khải ngỏ lời muốn đưa tôi về nhưng tôi ngượng ngùng từ chối. Tan học đi bộ về nhà, sải bước trên những con đường đông đúc xe, phố xá tấp nập. Đầu tôi vẫn nhớ về chuyện đó của Minh Vũ, tôi bị gì thế này? Cứ để tâm đến mấy thứ đó làm gì không biết.
Nói thật thì không trò chuyện cùng với Vũ nữa tôi cảm thấy trong lòng có chút gì khó chịu, kiểu muốn bắt chuyện nhưng lại không thể ấy.
Chân cứ thế bước đi rồi bỗng dừng lại vì phải chạm mặt với người quen, đứng phía sau lưng anh ta là một vài bạn con trai nữa trông khá lạ mặt tôi chưa từng gặp qua bao giờ, tuy không quen những bạn phía sau nhưng người đối diện thì trái lại. Tôi biết hắn, thậm chí là rất rõ.
Từ ngày anh Tuấn bị mọi người vạch ra bộ mặt bắt cá hai tay của anh thì ai ai cũng quay lưng không muốn làm quen với anh nữa. Sức hút và sự chú ý cũng giảm xuống đáng kể, lời nói bảo anh bắt cá hai tay, có người yêu rồi còn chơi đùa với người khác được lan truyền khắp trường nhanh hơn tôi tưởng.
Gương mặt người con trai đối diện trông rất tiều tuỵ, nhìn bộ dạng thảm hại của anh ta trước mắt tôi còn không nghĩ đây là người có thành tích học tập đứng đầu khối đấy. Bây giờ so với trước kia khác một trời một vực, phải gọi là thảm hại hết sức. Chắc thiếu hơi gái nên như thế nhỉ?
Đi đến đoạn đường này khá vắng vẻ lại còn gặp tên này tôi biết chắc sắp xảy ra chuyện không hay rồi nên tôi có chút cảnh giác, đề phòng lùi lại một bước. Gương mặt đểu cáng nở một nụ cười, đây không phải nụ cười đơn giản hay xã giao mà nó chứa một ẩn ý gì đó khiến tôi chẳng nhìn ra.
" Tình cờ quá, gặp ngay Ngọc Hân ở đây. Dạo này em trông xinh hơn hẵn nhờ? Xinh hơn cái hôm em vạch mặt anh trước đám đông luôn đó. " Giọng nói của anh Tuấn có phần cợt nhã đôi mắt vẫn dán thẳng vào thân hình tôi.
Biết ngay là tên này không đơn giản như vậy, cứ tưởng chuyện kết thúc từ hôm đánh nhau rồi ai ngờ gặp lại được anh ta trong trường hợp này đâu, anh Tuấn tiến đến gần hơn, tôi định bỏ chạy thì bị hắn nắm chặt cổ tay. Nắm như này thì chỉ có cánh mới giúp Ngọc Hân tôi mới thoát được khỏi tên đáng ghét này.
" Em định đi đâu? Anh chưa nói chuyện với bé mà, về sớm làm gì? " Anh ta vương tay ra đằng sau lấy lọn tóc nhỏ của tôi thoải mái đưa lên hít hà lấy hương thơm còn vương trên mái tóc , hành động của hắn khiến gương mặt tôi nhăn lại hất mạnh đôi bàn tay kia ra khỏi tóc mình.
" Anh muốn gì? " Tôi tức giận ra mặt nhìn người nhìn người trước mắt.
" Lâu rồi không gặp người đẹp, anh nói chuyện chút thôi bé cọc thế? "
BÉ, what the fvck? Tôi phải nuốt nước bọt liên tục, sợ rằng chỉ cần mở mồm ra mình sẽ nôn một bãi tại đây mất.