Hai tụi nó cứ đứng im như thế, bốn mắt nhìn nhau trong căn phòng tràn ngập sự thẹn thùng ấy. Rồi cái bọn này có định tỏ tình không vậy? Nhỏ Tiên nôn nóng lên tiếng :
" Cái lùm mía, thằng này nó quên hết lời hôm qua tao soạn rồi hay sao í, đứng như bị xịt keo vậy trời. "
Nào là hôm qua Tiên nó phải dành cả buổi để soạn hẵn cho thằng bạn ' yêu mến ' một bài văn mẫu để tỏ tình sao cho thật xúc động và tình cảm, cứ tưởng rằng mọi thứ sẽ đâu và đó, ừm thì thì cũng cảm đó, cảm lạnh. Từ nãy đến giờ chỉ toàn nhìn nhau ròi ngại ngùng chứ có nói cái gì đâu.
" Chắc nó quên bài rồi mày ạ. Bình tĩnh đi, để yên xem tiếp theo nó làm như nào. "
Lúc này Hoàng Quân mới chủ động tiến gần lại phía Anh Thi thêm vài bước, con bé có hơi bất ngờ, ngẩng khuôn mặt lên nhìn người bạn của mình trước mắt. Cố lên Quân ơi, anh em tin mày làm được. Ai mà ngờ nó mở mồm nói câu nào là vấp câu đó, đã thế còn ấp úng mãi không chịu nói.
" Tao...tao.."
" Mày muốn nói chuyện gì? Nói đi tao nghe đây. "
" Tao..." Thật thì bọn tôi rất hiếm khi thấy sự ngượng ngùng này của thằng bạn thân, nhìn buồn cười kinh khủng. Con Phương Tiên nó mà không bịt mồm lại kịp thời thì chắc cười phá mất.
" Không có gì thì thôi, tao về. " Thi có vẻ mất kiên nhẫn, chắc nó mỏi chân giống bọn tôi, đứng mà cứ nhìn người ta hoài không chịu nói cũng bực chứ bộ. Quân nó nhanh nhẹn cầm lấy tay của Anh Thi kéo lại, không để cho con bé đi về.
" Tao thích mày. " Không để Thi trả lời, nó vội nói tiếp.
" Tao biết mình chẳng hoàn hảo được như mấy anh bên Hàn Quốc của Thi đâu..nhưng Thi cho tao cơ hội nhá? Tao sẽ yêu Thi mỗi ngày, luôn bảo vệ Thi, yêu em như cái cách anh yêu bản thân mình, có khi còn hơn cả thế nữa, nên là... "
Chưa kịp nói hết, con nhóc cao đến cằm của thằng Quân nhón chân lên, thơm nhẹ vào má nó một cái. Được thơm nên là cái mặt của thằng bạn tôi đỏ hết cả lên. Những lời nói khi nãy hoàn toàn chẳng có trong những gì mà Tiên chỉ cho nó đâu, hình như cuống quá nên nó quên mất bài rồi.
Rõ là bọn tôi đã kiểm trai bài nó rất kĩ càng luôn, mọi thứ rất tốt. Quân nó đọc không vấp một chút nào, thế mà đứng trước bé Anh Thi lại quên chữ trước, thiếu chữ sau. Tôi và con bạn đứng ở ngoài nhìn vào cũng bất lực.
" Thơm tao tính phí đấy nhé. " Quân nó cười nhẹ xoa đầu con bé trước mặt.
" Phí gì cơ? " Nhỏ bạn tôi không hiểu nên ngơ ngác hỏi lại lần nữa.
" Thơm thêm cái nữa. "
Dứt câu, cánh tay tôi bị Phương Tiên kéo vào, Minh Vũ đứng phía sau lưng tôi từ nãy đến giờ, không nói tiếng nào chỉ cầm nhẹ phần tay áo khoác của tôi thôi. Thấy tôi bị bạn kéo nên Vũ cũng lẽo đẽo đi theo phía sau vào trong.
" Ố ồhh, anh tổng tài bá đạo và cô học sinh ngây thơ. "
" Đm, chúng mày còn ở đây à? " Hoàng Quân không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy cả ba bọn tôi, còn có Minh Vũ nữa.
" Chứ mày nghĩ dễ gì bọn tao về. " Tôi cười cười chọc nó.
" Á à thế chuyện này có kế hoạch sẵn hết rồi ấy hả? " Thi nó vẫn còn ngượng ngùng nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay ai đó không buông nhé.
" Đúng rồi, thế là từ nay chỉ còn mỗi tao với Tiên là cô đơn thôi à, eo chán thế. " Tôi thở dài, nghĩ đến cảnh hai bọn kia đi chơi rồi tình tứ, phát cả đống cơm tró, thôi thôi thà ở nhà đắp chăn đi ngủ còn sướng cái thân hơn.
" Vũ, mày cũng chưa về luôn à? "
" Ừm, tao đợi Ngọc Hân về chung. "
" Kìa, về đi để người ta chờ. " Tiên nó huých khuỷu tay tôi.
" Thế tao với Vũ về trước nhé. " Tôi đưa tay vẫy chào tạm biệt rồi ra xe để Vũ đưa tôi về.
Xe của tôi thì cho nhỏ Tiên mượn rồi, xe nó hư chưa kịp sửa nên tôi phải cho nó mượn. Ngồi sau xe mãi một lúc lâu Minh Vũ nó mới bắt chuyện.
" Ngọc Hân, bình thường khi tỏ tình con gái thường sẽ thích được tỏ tình như nào? "
Tôi có chút bất ngờ vì câu hỏi của nó, suy nghĩ tầm vài phút thì tôi đáp lại :
" Nếu là tao thì tao thích không gian riêng tư một chút, có mỗi hai người thì càng tốt. Không cần phải quá sang trọng hay cầu kì đâu. Chỉ cần một bó hoa nhỏ thôi là hạnh phúc lắm rồi. "
Từ đâu một con chó xông thẳng ra ngoài đường khiến Minh Vũ phải thắng gấp, tôi theo phản xạ ôm lấy Vũ. Tôi mong là thằng Vũ sẽ không quay ra đằng sau, nếu quay lại chắc nó sẽ thấy được khuôn mặt đỏ hơn trái cà chua của tôi mất.
" Hân không sao chứ? T-tao xin lỗi, do con chó từ đâu chạy ra nên tao phải thắng lại. "
" À à không sao. " Nghe thế Vũ yên tâm tiếp tục chạy tiếp, ngước lên thấy mặt thằng Vũ nó cũng có chút ửng hồng, nó ngại á? Hay là do trời nắng nên mặt đỏ nhờ?