Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 14: Chương 14:




Chương 14: Hòa giải

Công phu quyền cước của Đường Anh theo kiểu tốc chiến tốc thắng, người A Vinh mang tới có trình độ ngang với nàng ta, đều là người hầu thiếp thân của Cửu công chúa, từ lúc Cửu công chúa nhõng nhẽo bám riết, hơn nữa Hoàng quý phi không ngừng thổi gió bên gối bệ hạ, và sau khi Trưởng công chúa nắm giữ bộ Hoàng Tự của Cấm Kỵ Ti bệnh nằm trên giường không dậy nổi, thì nửa năm trước Hoàng đế bệ hạ cuối cùng cũng đồng ý cho Cửu công chúa tiếp nhận bộ Hoàng Tự.

Tiên Hoàng Hậu dũng mãnh hơn người, nhưng Hoàng Hậu đương nhiệm có danh tiểu thư khuê các, đoan trang thục nữ, cũng không có ý nghĩ tiếp quản Cấm Kỵ Ti, cho nên do trưởng công chúa Nguyên Dao – tỷ tỷ của đương kim bệ hạ – chấp quản bộ Hoàng Tự nhiều năm.

Cửu công chúa vừa vào Cấm Kỵ Ti, những người bên cạnh nàng ta cũng như được thơm lây*, rêu rao khắp nơi, vô cùng ương ngạnh.

*Gốc là: Kê khuyển phi thiên: nguyên văn cả câu là “Nhất nhân đắc đạo, kê khuyển phi thiên” tức là một người làm quan cả họ được nhờ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đám thị nữ bên người của Cửu công chúa là những người do Hoàng Quý Phi nương nương tuyển chọn, từ nhỏ không được trang điểm lòe loẹt, chỉ yêu võ nghệ, cũng được mời sư phụ quyền cước chính thống về dạy, đám thị nữ đó luyện võ nhìn cũng rất có trình tự quy tắc, chỉ là hiệu quả thì. . . không thể qua được kiểm tra của Đường Anh.

Đường Anh ngồi trên lưng A Vinh, dưới người nàng ta còn có một đống ba bốn nữ tử chồng lên nhau, đang rên hừ hừ.

A Vinh thua dưới tay Đường Anh, thế mà còn có dũng khí kêu gào: “Ngươi lại dám đánh người của Cấm Kỵ Ti?!”

Đường Anh kém chút cười bể cả bụng, nhưng trên mặt lại làm vẻ đau khổ: “Đánh cũng đã đánh rồi, giờ phải làm sao?”

“Ngươi mau đứng dậy nhận lỗi với ta, nếu không ta cho ngươi đẹp mặt!”

“Ta đã đủ xinh đẹp rồi, không cần xinh đẹp hơn nữa.” Đường Anh xoa nhẹ trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta: “Hơn nữa còn phải nhận lỗi với bại tướng dưới tay mình, ta còn chưa từng nghe nói.”

A Vinh cũng sắp bị nàng làm cho tức khóc: “Ngươi cái đồ tiểu tiện nhân!”



“Mở miệng chính từ ngữ dơ bẩn, miệng ngươi bẩn như thế thì làm người làm gì.” Đường Anh tiện tay ngắt một nắm cỏ dại từ dưới đất lên nhét vào trong miệng A Vinh: “Ta cảm thấy ngươi làm gia súc là tốt nhất.”

A Vinh “phi phi” vài tiếng, phun cỏ trong miệng ra, bị nàng làm cho tức khóc, muốn tiếp tục mắng nữa, thế nhưng lại sợ sự điên cuồng của Đường Anh, nàng ta đã lĩnh giáo dáng vẻ không sợ quyền uy của nữ tử ở trước mắt này, sợ lại bị nàng nhét đầy miệng cỏ, chỉ có thể chảy nước mắt hung hăng trừng nàng.

“Ngoan, trừng nữa thì con ngươi cũng rơi ra mất. Chờ trở về luyện võ cho giỏi rồi lại tới tìm ta tính sổ.” Đường Anh cười xoa nhẹ trên đầu nàng ta, một trận đánh hội đồng chỉ là giúp nàng hoạt động gân cốt một chút, trả thù mà với cái trình độ này thì nàng chỉ cảm thấy buồn cười, cuối cùng cũng chỉ là một đám nữ tử ngang ngược càn rỡ nuốt không trôi cục tức này mà thôi, đối mặt với sinh tử thì cuộc đánh nhau này đều là trò đùa.

Nàng đứng dậy đi lên phía trước, sau lưng truyền đến giọng nói A Vinh mang theo tiếng khóc nức nở không cam lòng: “Này, ngươi tên gì?”

“Trương Anh.” Nàng vẫn không hề dừng bước chân.



** ** **

Trước cửa Uy Bắc Hầu, Mã vương - ngự thưởng của Phó Sâm có cơ thể bóng loáng dường như phát sáng, bị nhốt trong chiếc lồng thật lớn trên một chiếc xe ngựa, sợ nó nổi điên trên đường đi nên bên ngoài chiếc lồng đã dùng vải màu đen che lại, do người có chuyên môn dắt ra khỏi Hầu phủ.

Mã vương này rất ương ngạnh, ngay cả dây cương cũng không chịu đeo, để buộc dây cương cho nó phải mất rất nhiều công sức, một tiểu thái giám của Ngự Mã Giám xém chút bị nó đá lệch một đoạn xương sườn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Khiêm đứng trước chiếc lồng, trong lòng ngứa ngáy cực kỳ.

“Ta chỉ nhìn một cái thôi.” Hắn nhấc một góc của miếng vải đen lên, đối diện với ánh mắt của con mã vương có dã tính khó thuần, thì đã bị thu hút bởi vẻ tuấn mã của nó, sột soạt một tiếng liền kéo hết tấm vải che màu đen xuống, thế là toàn bộ con mã vương đều lộ trước mặt hắn.


Sự si mê của Thẩm Khiêm lập tức phát tác, bấu víu lấy chiếc lồng hận không thể chui vào: “A A Sâm, ngươi nhẫn tâm nhốt nó vào trong lồng sao? Ngươi nhìn con ngựa tốt đẹp như thế, ngươi nhìn ánh mắt lông bườm của nó một chút, còn nhìn xương cốt cơ bắp trên người nó nữa, nhìn khí chất của nó, nó nên được tự do rong ruổi ở trong trời đất này. Trời ơi! Nó thật xinh đẹp, nếu có thể vẽ thì nói không chừng chính là một bức danh tác truyền thế!”

Uy Bắc Hầu là người thương hoa tiếc ngọc nhất, tự xưng là người tâm địa lương thiện dễ mềm lòng, không thể nhìn mỹ nhân chịu khổ, ngay cả con mã vương cũng không nỡ để nó chịu cực, hắn đưa tay vào trong lan can sắt muốn sờ sờ bờm ngựa, con mã vương kia dường như có thể hiểu ý đồ của hắn, thế mà dịch chuyển nhướng cổ về phía trước, mặc cho hắn sờ lên bờm ngựa, đồng thời vì xúc cảm trơn mượt của bàn tay hắn mà tán thưởng không thôi.



Phó Sâm đứng ở bên cạnh, có chút đau đầu: “Này, rốt cuộc ngươi có thôi hay không? Không phải chỉ là một con ngựa hoang không người có thể thuần phục sao?”

Lòng của Uy Bắc Hầu đều hướng về phía con mã vương: “Ngươi biết cái gì! Một gia hỏa lòng dạ sắt đá! Ngươi xem ánh mắt của nó, có bao nhiêu ôn nhu vô tội, đám người các ngươi cũng quá nhẫn tâm, một thần vật trong trời đất, bị các ngươi bắt được, nhốt vào lồng, thật không có nhân tính!”

Phó Sâm im lặng nhìn trời —— người này lại tái phát cái tính si mê, ngay cả một con cá bơi trong hồ nước cũng đau lòng nửa ngày.

Thẩm Khiêm thừa dịp Phó Sâm không chú ý, vặn ổ khóa kéo cửa sắt ra, vươn cánh tay hữu nghị về phía con mã vương.

Người hầu dắt xe ngựa quay đầu nhìn thấy, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Hầu gia cẩn thận!” Thì cũng đã chậm.

Con mã vương một cước đá ngã lăn Uy Bắc Hầu gia tâm địa Bồ Tát, tinh thần phấn chấn xông ra khỏi chiếc lồng nhảy xuống, trước mắt là con hẻm đông người qua lại, quay đầu vọt tới đầu con hẻm nhỏ.

“Ôi ôi quay lại ——” Thẩm Khiêm nằm xuống đất, cũng mặc kệ mã vương có nghe hiểu hay không, gân cổ lên la to.

Phó Sâm hận không thể lại đá hắn một cước: “Ngươi lại gây chuyện cho ta nữa!” Hắn trở mình lên ngựa đuổi theo.

Cuối ngõ hẻm chính là di tích Thành vương phủ đệ ngày xưa, hắn và Uy Bắc Hầu ở Lãm Nguyệt Lâu thưởng thức trận đánh hội đồng, chính mắt thấy Trương cô nương kia đạt quán quân, ngồi trên người bại tướng nghỉ ngơi một chút, bọn hắn mới xuống lầu đi đến.


Nhưng thời gian chỉ một lát, không ngờ đám người này cũng còn chưa rời đi.

** ***

Đường Anh đi khoảng mười bước, liền đụng phải một con mã vương mạnh mẽ ở phía đối diện đang chạy đâm sầm tới.

Phía sau nàng còn hơn mười người nữ tử đang nằm ngổn ngang lộn xộn, oán trách quyền cước còn nhiều sơ hở của đồng bọn, khiến cho kẻ địch có thời cơ lợi dụng, điều này mới khiến mọi người cùng nhau mất mặt, cũng không có chú ý đến con mã vương đang xông tới.



Đường Anh ngược lại kịp nhượng bộ lui binh, nhưng đống nữ tử chồng lên nhau ở sau lưng không kịp tránh.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc mã vương xông tới thì Đường Anh đã thối lui ba bước sang bên cạnh, thuận thế bắt lấy dây cương, nhanh nhẹn xoay người trèo lên lưng nó.

Phó chỉ huy sứ từ sau lưng xa xa đuổi tới chính mắt thấy một màn này, ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện mình đang âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cô nương này, luôn cảm giác sau một khắc nàng sẽ bị mã vương hất tung xuống đất.

Mã vương cảm nhận được sức nặng trên lưng, hí dài một tiếng, móng trước nhấc lên cao cao, gần như đứng thẳng, muốn hất người trên lưng xuống, thế nhưng từ nhỏ Đường Anh đã giống như một con khỉ con đi theo Đường Nghiêu lớn lên trên lưng ngựa, ngay cả thuần phục ngựa cũng không biết chơi qua bao nhiêu lần, mức độ uy hiếp này căn bản không coi trọng.

Nàng một tay nắm lấy bờm ngựa, một tay nâng quyền hung hăng nện xuống phía dưới cổ ngựa, hai chân thật giống như mọc rễ, ép chặt bụng ngựa không nhúc nhích chút nào.

Mã vương bị đau, gào rít ghê hơn, cũng không còn chạy thẳng vể phía trước, mà như điên cuồng lên, dùng hết cách muốn quẳng Đường Anh xuống dưới.

Đám người A Vinh nhìn thấy choáng mắt, bị hù, cũng không dám động.


Cửu công chúa nhận được sự sủng ái của Hoàng đế bệ hạ, các nàng đã từng đi theo Cửu công chúa đến Ngự Mã Giám lén nhìn con mã vương trong truyền thuyết kia, biết nó dã tính khó thuần, chẳng những cắn người còn đá người, không chịu ai đến gần, huống chi là cưỡi trên người nó.

Đường Anh vừa nắm lấy dây ngựa đùa nghịch trên lưng nó, vừa nhìn phía bọn người A Vinh nổi giận hô to: “Còn không tranh thủ thời gian đứng lên chạy đi, chờ bị giẫm chết sao?!”

Lần này A Vinh không lo đấu võ mồm với nàng nữa, mười mấy người có nâng có đỡ, không màng đau đớn trên thân, vội vàng tránh sang bên cạnh, chỉ sợ bị mã vương đá bị thương.

Lúc Phó Sâm cưỡi ngựa chạy tới, mấy người A Vinh cũng từ dưới đất bò dậy trốn đến một bên, nhìn thấy hắn như gặp thần tiên hạ phàm, đến nỗi giọng cũng trở lên nũng nịu: “Phó chỉ huy cứu mạng —— “

“Chỉ huy sứ cứu mạng —— “

Nếu như không nhìn thấy Đường Anh đang vùng vẫy trên lưng ngựa, còn tưởng là các nàng ta gặp nguy hiểm.


Phó Sâm cưỡi ngựa tới gần Đường Anh, tay ra về phía nàng: “Cô nương, nắm lấy tay của ta.” Không ngờ nữ tử trên ngựa hung ác nện trên mình con mã vương không một chút lưu tình, còn vừa có thể trả lời hắn. Nàng cười vui vẻ, hai con ngươi xán lạn như sao trời, dường như muốn hút người khác vào trong đó: “Không cần, ta thấy tính tình con súc sinh kia cũng rất lớn, để ta chơi đùa một chút.”

Phó Sâm: “. . .”



Uy Bắc Hầu theo sau xa xa nghe được câu nói này của nàng, đau lòng đến tim gan như muốn nát hết: “Ngươi ngươi. . . ngươi dừng tay, đó là ngươi đang chơi sao? Đó là muốn mạng của nó đấy!” Không thấy nàng đấm từng quyền từng quyền vùng đầu và cổ con mã vương sao?

Nhìn cô nương này đánh nhau với các cô gái khác vẫn không cảm giác được bụng dạ nham hiểm của nàng, bây giờ nhìn nàng đánh ngựa quả thực là ý chí sắt đá, có thể ngang bằng với Phó Sâm.

Thẩm Khiêm ôm bụng đuổi tới, còn đau lòng con mã vương bị một nha đầu dã man đánh, liên tục quát bảo ngưng lại.

Giờ phút này Đường Anh đã mạo hiểm đến cực điểm, nắm một túm bờm ngựa, nửa người đều dán trên cổ nó, mắt thấy sắp bị hất xuống đất, con mã vương sắp thắng, nhìn nàng nhảy càng dữ hơn, không ngờ nàng vù một chút lại lật người leo lên, tiếp tục đánh đập vào đầu con mã vương, ngay cả con mắt cái miệng cũng ra tay. . .

May mà đám đất trống này có diện tích cực lớn, một con ngựa chạy dư xài.

Bọn người A Vinh dựa vào tường sau lưng Uy Bắc Hầu gia đứng vững, tận mắt nhìn thấy chiến lực chân thực của Đường Anh, từng người đều có sắc mặt trắng bệch.

Một nữ tử trong đó hôm nay lần đầu tiên mới được gọi đến giao thủ với Đường Anh, oán giận nói: “A Vinh ngươi cũng không nghe ngóng trước, cho dù chúng ta có điều thêm mười người nữa, cũng chưa chắc có thể đánh thắng nàng ta. Ngươi không phải là kêu bọn tỷ muội đến để bị đánh sao?”

A Vinh: “. . .” Sai lầm nhất chính là đánh giá cao sức chiến đấu của đồng đội, hổ thẹn!

Hai canh giờ sau, con ngựa đen ngã xuống, Đường Anh mồ hôi dầm dề nằm nghỉ ngơi trên bụng của con mã vương, con mã vương thuần tuấn vô địch trong miệng thẩm Hầu gia bị nàng đánh sưng như đầu heo, hai mắt sung huyết, miệng cũng sưng, hiền hậu dễ bảo nằm xuống đất, tùy ý Đường Anh dựa vào nó cọ qua cọ lại.

Phó Sâm đi qua, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú thiếu nữ trước mắt, tóc của nàng sớm ướt đẫm mồ hôi, mấy sợi tóc dính trên cái trán trắng nõn, một người một ngựa dường như cũng mệt mỏi đến cực độ, từ bỏ giằng co, đạt đến hoà giải.

“Cô nương, cần tại hạ dìu không?”

Xa xa bọn người A Vinh nghe vậy hai mặt nhìn nhau, cũng hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

Chỉ huy sứ nổi danh mặt lạnh của Cấm Kỵ Ti, cho dù Cửu công chúa lấy lòng như thế nào cũng có thể duy trì khuôn mặt lạnh lùng không biến sắc, nhưng mà từ khi nào ôn nhu với nữ tử như thế?

“Để cho ta. . . nghỉ một lát.” Đường Anh dựa vào cái bụng ấm áp của mã vương, mệt đến ngón tay cũng không muốn động nữa.