Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 48: Chương 48:




Chương 48: CON BẠC CHẾT NGƯỜI

Nhi tử độc nhất bị giải vào thiên lao, Đại Trưởng Công Chúa đau buồn, căn phòng "nằm trên giường dưỡng bệnh" cũng đổi thành phòng nghị sự, Diêu Nương được triệu đến phủ Đại Trưởng Công Chúa, nên ngay cả tác phong bị Nguyên Thù công chúa xưng là "mùi vị phong trần" đều thu liễm rất nhiều, bước đi những bước nhỏ đoan trang cung kính, dường như có thể tìm ra một chút bóng dáng cung nhân hầu hạ bên người Đại Trưởng Công Chúa hai mươi năm trước ở trên người nàng.

Đại Trưởng Công Chúa Nguyên Hoành đời này không nhìn sắc mặt người khác, ngược lại phía sau đại trưởng công chúa có một đám người phải dựa vào phỏng đoán sắc mặt của nàng để sống.

Nàng nhìn thấy Diêu Nương thì ban thưởng ghế ngồi trước.

Đừng nhìn Diêu Nương ở Phượng Bộ hỉ nộ vô thường giống như người điên, đối với Phó Sâm thì bày ra dáng vẻ của một bậc cô cô trưởng bối, còn dám không hợp ý nàng thì ném Đường Anh đến trên đường cái đi ăn xin, nhưng ở trước mặt chủ tử cũ vẫn duy trì thói quen thận trọng từ lời nói đến việc làm như cũ.

"Trước mặt chủ tử, nào có vị trí của nô tỳ. Người phân phó, nô tỳ nghe."

Câu nói này vốn là không có vấn đề gì, nhưng Đại Trưởng Công Chúa nghe xong trong lòng có phần cảm giác khó chịu.

Trước đây lúc nàng chưởng quản bộ Hoàng Tự, Diêu Nương đều tự xưng "thuộc hạ", nhưng bây giờ lại tự xưng là "nô tỳ", rõ ràng mặc dù Diêu Nương nhận mình là nô tỳ từ trong phủ Đại Trưởng Công Chúa, nhưng lại không còn xem Công chúa nàng là người chấp chưởng của bộ Hoàng Tự nữa.

Đại trưởng công chúa giả vờ không nghe ra ý khác trong lời của Diêu Nương, nắm vuốt khăn thở dài: "Ta luôn luôn bệnh, nếu không phải nghiệt tử kia gây chuyện, cũng không cần chống đỡ thân thể gặp ngươi."

"Công chúa cũng phải yêu quý thân thể của mình." Diêu Nương biết rõ Đại Trưởng Công Chúa yêu chiều nhi tử độc nhất, "nghiệt tử" hai chữ này chỉ sợ công chúa nói một đường suy nghĩ một nẻo, nên nàng không tiện bình luận nhiều, bày ra thái độ tiêu chuẩn: "Không biết đã xảy ra chuyện gì?"

Ảnh bộ của Cấm Kỵ Ti không nhắc đến những cái khác, chỉ riêng việc thu thập tin tức luôn là bản lĩnh hàng đầu, Diêu Nương giống như đang giả mù không thấy, có một chút qua loa trong đó.

Đại Trưởng Công Chúa cầm khăn lau lau khóe mắt, lingay cả thương tâm cũng thể hiện ra muôn vàn dáng vẻ: "Còn không phải Diên nhi đứa hỗn trướng kia, không có chuyện gì nhất định phải đi đùa Nguyên Giám. Hắn là đứa có tính thích vui đùa, nhưng Nguyên Giám trung thực, không phân biệt được đây là hai huynh đệ đang đùa nghịch nhau, chạy lên Kim điện muốn chết muốn sống, ép bệ hạ xử trí Diên nhi. Ngươi nói chuyện này là sao?"

Diêu Nương thầm nghĩ: Ảnh bộ nhận được tin tức cũng không phải như vậy.

Lúc nàng còn trẻ cảm thấy Đại Trưởng Công Chúa có thủ đoạn mạnh mẽ, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, thế nhưng từ khi Hoàn Diên Ba dần dần lớn lên, Đại Trưởng Công Chúa nhiều lần dung túng bao che cho chuyện của nhi tử, nàng có đôi khi cảm thấy người này không còn là chủ cũ mà nàng quen biết.

Hoàn Diên Ba ác ý ẩu đả Tứ Hoàng tử, Tứ Hoàng tử không chịu nổi nhục náo loạn bên trên Kim điện, trong triều nhôn nhao bàn luận, bách quan ghé mắt nhìn, bệ hạ mới hạ chỉ giáng tội cùng trấn an Tứ Hoàng tử.

Về phần tiểu ăn mày nhân vật đóng vai trọng yếu trong đó—— lúc Diêu Nương nghe được tin tức đều sắp nhịn không được mà muốn tán thưởng một tiếng: Làm hay lắm!

Không hổ là hạt giống tốt nàng nhìn trúng!

"Công chúa không cần phải lo lắng, so với Tứ Hoàng tử, bệ hạ càng thương yêu công tử hơn, chờ qua một hồi hết giận liền không sao." Diêu Nương nói là sự thật, chỉ là phải thêm giới hạn thời gian: Lúc trước.

Tứ Hoàng tử đại náo Kim điện, sợ rằng sẽ trở thành một cây gai trong lòng Hoàng đế, chỉ cần người có lòng muốn lợi dụng, cuối cùng có thể đâm rách tín nhiệm của Hoàng đế bệ hạ đối với Đại Trưởng Công Chúa.



Đại Trưởng Công Chúa: "Trong lòng ta luôn cảm thấy không nỡ. Diêu Nương, không bằng ngươi hỏi thăm Cam Tuấn một chút, xem thử bệ hạ là có ý gì?"

Diêu Nương hơi cúi thấp đầu, ôn nhu nói: "Chờ Cam Tuấn từ trong cung ra, nô tỳ hỏi thăm hắn." Móng tay trong tay áo dần dần ấn vào trong lòng bàn tay.

Đại Trưởng Công Chúa thấy nàng kính cẩn nghe theo giống nhau thường ngày, cũng hoài nghi mình trước đó đa nghi, nàng nửa là lôi kéo nửa là hứa hẹn: "Ngươi tuổi cũng không nhỏ, chờ Cam Tuấn ra khỏi cung, các ngươi cũng nên thành thân. Đến lúc đó bản cung tự mình chọn cho các ngươi một chỗ sông núi giàu có, các ngươi cũng nghỉ ngơi một chút, những năm này cũng không dễ dàng."

Diêu Nương kéo ra một nụ cười cảm kích: "Đa tạ công chúa lo lắng." Trong lòng lại lạnh buốt.

Vào rất nhiều năm trước, nàng cùng Cam Tuấn đã không còn khả năng nữa.

Lúc nàng rời khỏi chính sảnh, không khỏi nhớ tới rất nhiều năm trước, nàng chấp hành nhiệm vụ lần đầu tiên, Đại Trưởng Công Chúa cũng là hứa hẹn như vậy: "Chờ lần này ngươi hoàn thành nhiệm vụ trở về, thì làm hôn sự với Cam Tuấn." Khi đó Cam Tuấn còn chưa làm ám vệ bên người Hoàng đế, mà nàng vẫn là nô tỳ trung thành của Đại Trưởng Công Chúa, tâm tâm niệm niệm thích Cam Tuấn.



Nghe được Đại Trưởng Công Chúa chính miệng hứa hẹn, nàng đỏ mặt ước mơ tương lai, bước chân vào một tương lai không hề biết trước.

Hơn một năm về sau, nàng còn sống từ bên ngoài trở về.

Nhiệm vụ rất thành công, chỉ là nàng cũng không có cách nào trở lại như trước.

Cam Tuấn đúng hẹn đến cưới nàng, nàng lại cự tuyệt.

Thì ra trước kia Đại Trưởng Công Chúa đã tính toán sẵn, ngoại trừ một ít công phu thô thiển, cùng với bản lĩnh đánh cắp tình báo kia, vũ khí trí mạng nhất là sắc đẹp.

Hoàn thành nhiệm vụ biến thành một đề bài chỉ có một đáp án.

Nếu như nhiệm vụ thất bại, nàng gặp phải trừng phạt nghiêm trọng, ngay cả vận mệnh của mình cũng đừng nghĩ có thể nắm giữ, huống chi cùng Cam Tuấn song túc song phi, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, nàng mới có thể có đạt được sự khen thưởng cao nhất khi vượt qua ải khó khăn này là: Cam Tuấn.

Một lần kia nàng đã mất đi sự trong sạch của bản thân, đồng thời sinh một đứa bé với nam nhân khác —— vì hoàn thành nhiệm vụ.

Sau đó Cam Tuấn tiến cung làm Ảnh vệ của Hoàng đế, mà nàng chầm chậm trải qua cuộc sống ở Ảnh bộ, trải qua rất nhiều chuyện, chuyện tình nam nữ nàng coi như trò cười, cũng từng có thời khắc thân mật với Cam Tuấn, lúc bị Cam Tuấn án lấy bả vai chất vấn, nàng khinh bạc vuốt ve khuôn mặt gò má nam nhân, cách một tầng da thịt, nàng nghe được nhịp tim dày đặc trong lồng ngực Cam Tuấn.


Mà nàng, lòng như tro nguội.

Lúc Diêu Nương giẫm lên tuyết lớn bay lả tả đi trở về, có chút ít bi thương nghĩ lại, nhiều năm như vậy, Đại Trưởng Công Chúa vẫn là tính sai về nàng.

Coi như Cam Tuấn vẫn là chấp niệm trong đáy lòng nàng, lại không biết rằng nàng sớm đã không phải Diêu Nương mười bảy tuổi.



Tuyết lớn bay lả tả, lúc Diêu Nương sắp xuất phủ bị một người phụ nhân trung niên ngăn lại.

"Diêu Nương." Phụ nhân kia cầm một cây ô giấy dầu, mang theo đèn lồng, ngăn cản nàng.

"Vân Nương." Diêu Nương cách ba bước có hơn.

Có đôi khi nàng đều cảm thấy phủ Đại Trưởng Công Chúa tựa như cái kính chiếu yêu, mỗi một lần tới, nàng liền lộ nguyên hình một lần.

Tới nhiều, tổn thương nguyên khí nhiều.

"Diêu Nương, ngươi đến giúp đỡ Đại Trưởng Công Chúa." Vân Nương nói: "Lúc trước chủ tử rời khỏi Cấm Kỵ Ti không có mang theo ngươi, thật sự là Ảnh bộ không người tiếp nhận, kì thực chủ tử đã sớm kế hoạch tốt tương lai cho ngươi rồi."

Diêu Nương nghĩ thầm: Tựa như những quân cờ Ảnh bộ xếp vào phủ đệ của các Phiên vương hoặc các trọng thần những năm này, ta bất quá cũng chỉ là một quân cờ sau khi Đại Trưởng Công Chúa rời Cấm Kỵ Ti để lại mà thôi.

Bởi vì Cam Tuấn đối với nàng vẫn còn có cảm tình.

Đại Trưởng Công Chúa cũng không chuẩn bị từ bỏ Cấm Kỵ Ti, cho nên mới ở ngoài mặt phối hợp với ý nghĩ của bệ hạ muốn xoá Cấm Kỵ Ti, thuận ý của bệ hạ hồi phủ dưỡng bệnh, thuận tay ném bộ Hoàng Tự cho Nguyên Thù không rõ tình hình.

Gian ngoài đều truyền rằng Đại Trưởng Công Chúa cùng Hoàng đế bệ hạ tỷ đệ tình thâm, nhưng giờ khắc này trong lòng Diêu Nương lại dâng lên hoài nghi: Đôi tỷ đệ này thật sự như gian ngoài đồn sao, tín nhiệm lẫn nhau không có chút nào nghi kỵ sao?

Vân Nương và nàng đều hầu hạ bên cạnh Đại Trưởng Công Chúa, Vân Nương không học được thủ đoạn tra tấn tàn nhẫn như Xuân Nương, cộng thêm dung mạo cũng bình thường, không vào được vào Ảnh bộ làm mật thám, những năm này ngược lại ở lại bên người Đại Trưởng Công Chúa phục dịch, còn thuận tiện gả cho quản sự trong phủ đại trưởng công chúa phủ thành thân sinh con, cuộc sống vô cùng an ổn.

Trượng phu của Vân nương cùng nhi nữ đều là nô tài trong phủ Đại Trưởng Công Chúa.


Diêu Nương duỗi ngón tay ngọc được bảo dưỡng kỹ càng ra, màu sơn diễm lệ, nàng cười: "Trông có giống nữ quỷ trong đêm tuyết không?" Đón lấy mấy mảnh bông tuyết, bông tuyết không ngừng rơi vào lòng bàn tay của nàng, cũng rất nhanh lại tan ra, trong lòng bàn tay một mảnh nước đọng.

Vân Nương: "Ngươi cùng Xuân Nương là những người có dung mạo xuất sắc nhất được chọn ra trong chúng ta, cũng thông minh nhất, còn chúng ta nếu khi biết rời khỏi chủ tử, chúng ta chẳng là cái thá gì."

"Ai nói không phải đâu?" Diêu Nương làm sạch vết nước trong lòng bàn tay: "Rất nhiều năm trước ta liền biết, tiền đồ sinh tử của chúng ta chỉ nằm ở trong ý nghĩ của chủ tử." Là thời điểm nên thay đổi một chút.

Rời phủ Đại Trưởng Công Chúa, một đường từ trước sảnh chính đi ra ngoài, nàng thật giống như rời khỏi kính chiếu yêu của yêu quái, khoác lên mình lớp da mà những năm này này nàng đã tu luyện được, lúc nàng giẫm lên tuyết đọng đi ra ngoài, Vân Nương nghe được tiếng cười khẽ của nàng: "Tỷ tỷ sớm trở về nhìn tiểu tôn tử đi, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta không giúp chủ tử sao?"

Tháng trước Vân Nương vừa đón được một cháu trai mập mạp, Diêu Nương còn mang khóa trường mệnh khóa tới.

Tuyết đọng dần dần sâu, Diêu Nương đi chậm rãi từng bước, áo choàng thật dài dường như muốn kéo lê trên mặt đất, nhìn từ phía sau lưng như dân cờ bạc được ăn cả ngã về không, bởi vì biết thẻ đánh bạc trong tay mình ít đến đáng thương, không còn khả năng gỡ vốn, đơn giản chỉ cần đặt cược cuộc sống này, vui vẻ cược một trận.



** ***

Có tâm lý dân cờ bạc cũng không phải là một mình Diêu Nương.

Đường Anh đứng dưới hiên tiểu viện, đối mặt với đêm đen kịt, cũng sinh ra cảm giác này.

Nàng vẫn không thể tiếp xúc đến nòng cốt của Cấm Kỵ Ti, chỉ là đảo quanh bên ngoài.

"Đại ca, hôm nay Hồng Hương đến cho ta biết, đã thông qua được thí luyện của Ảnh bộ."

Trương Thanh đứng trong bóng tối ở sau lưng nàng, trong phòng không đốt nến, từ bên ngoài nhìn vào ngược lại giống Đường Anh đang lầm bầm lầu bầu.

"Tiểu thư, ngươi thật quyết định phải vào Ảnh bộ?" Lúc trước hắn không biết Ảnh bộ, nhưng từ khi Đường Anh biết tồn tại của Ảnh bộ, cộng thêm đám người Diêu Nương cùng Phó Sâm đôi câu vài lời, hai người đã cơ bản đoán được chuyện Ảnh bộ làm.

"Ta vẫn rất hiếu kì năng lực sưu tập tình báo của Cấm Kỵ Ti, nghe nói giọng điệu đại thần trêu chọc cơ thiếp vào ban đêm đều có thể truyền vào tai bệ hạ, bọn hắn tất nhiên có không ít mật thám xuất sắc. Thế nhưng Xuân Nương chuyên thẩm nữ phạm bên trong ngục, mà đội bên ngoài bộ Phượng Tự tra khám chuyện bách quan phạm pháp, như vậy ai đến sưu tập tình báo?"

Nàng trầm thấp nói: "Ta hiện tại đã biết, thì ra là Ảnh bộ."

Trương Thanh há miệng, muốn ngăn cản nàng: "Thế nhưng tiểu thư, ngươi không phải cũng nói nữ tử dưới tay Diêu Nương cùng với nàng hẳn là đi theo con đường nội trạch sao? Tiểu thư không thể. . ."

Đường Anh nói: "Đại ca, gần đây muội thường xuyên mơ tới cha cùng huynh trưởng, vẫn là ngủ không yên. Vào đông rồi, mai ca ca đi mua chút tiền giấy đi ngoài thành đốt đi, nên cho bọn họ thêm quần áo mùa đông."


Trương Thanh cuối cùng nói không nên lời.

Chóp mũi hắn lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, giống như hôm thành bị công phá, ngay cả tuyết lạnh lẽo đều không có cách nào bao trùm mùi máu tươi.

"Tiểu thư không đi sao?"

Đường Anh nhắm mắt lại, dựa vào cây cột lạnh buốt: "Không được, ta không mặt mũi gặp bọn họ."

** ** ** **

Sau hừng đông, Phó chỉ huy sứ đi ra cửa Cấm Kỵ Ti, lại phát hiện Đường Anh mặc công phục màu đen tay áo hẹp, dắt ngựa cùng Hùng Dự đi từ hướng chuồng ngựa đến đây.

Quen nhìn thấy bộ dáng ăn mày đen thui của nàng những ngày gần đây, bỗng nhiên ăn mặc chỉnh tề, giẫm lên tuyết dường như mọc ra muôn vàn ánh hào quang, Phó Sâm đều cảm thấy người trước mắt xinh đẹp khiến cho người ta quáng mắt.


Rõ ràng nàng cũng không có tô son điểm phấn, vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn mộc mạc như cũ.

Quả nhiên vẫn là do so sánh.

Phó Sâm bỗng nhiên có thể hiểu được hành vi bụng đói vơ quàng của những võ tướng luyện tập 3 tháng mới nghỉ phép trong đại doanh trại ở ngoại ô kinh thành.



"Hôm nay không đi ăn xin rồi?"

"Không làm việc đàng hoàng đã lâu, ngẫu nhiên cũng muốn quay về làm công việc chính của mình nha." Đường Anh cười hì hì trở mình lên ngựa: "Diêu Nương hôm qua liền triệu ta, nói không chừng hôm nay đi sẽ chịu một trận đánh hung ác, đại nhân rảnh rỗi nhất định phải tới cứu ta."

Phó Sâm nghĩ thầm: Ngươi tiểu nha đầu không có lương tâm, có đối tốt với ngươi đi nữa cũng có tác dụng gì?

Phó đại nhân rất cao lạnh: "Nhìn tình huống đi." Giống như không phải cùng một người với thanh niên nửa đêm tối hôm qua kiếm cớ ôm tiểu cô nương người ta.

Đường Anh cảm thấy, vẫn là Phó đại nhân lúc ban đêm tương đối đáng yêu một chút.

Mặc dù. . . còn có một chút nguy hiểm.

Diêu Nương nghe nói Đường Anh đồng ý vào Ảnh bộ, giống như sớm trong dự liệu. Rõ ràng là nàng đuổi theo hô hào trêu đùa Đường Anh, chờ đến Đường Anh thực sự đồng ý, biểu cảm của nàng lại đứng đắn rất nhiều: "Ngươi nghĩ xong rồi? Thật sự muốn đi theo ta?"

Đường Anh ngược lại lộ vẻ có mấy phần miệng lưỡi trơn tru: "Chỉ cần Diêu cô cô đừng ghét bỏ một người làm việc bếp núc như ta, chịu thu lưu ta là được."

Hồng Hương không nghĩ tới nàng hôm qua còn ở đầu đường tự cao tự đại với mình, nói là chơi chán một tháng nữa lại đến, ngủ một đêm liền đổi chủ ý, trong lòng phỉ nhổ nàng lật lọng, ngược lại càng xem thường nàng, lại cảm thấy Diêu Nương có mắt không tròng, thế mà coi trọng dạng này người, cực kỳ không thoải mái.

Vãn Ngọc ngược lại còn nhớ mấy ngày trước đó chuyện Đường Anh áp chế bọn người Lưu Trọng, vỗ tay cười nói: "Cô cô có thể tính là có thêm một viên Đại tướng, về sau ai khiến cô cô không thoải mái, để tiểu Anh đi đánh." Rất có cảm giác "đóng cửa thả Trương Anh".

Đường Anh: ". . ." Đột nhiên phát hiện mình còn một chặn đường dài đầy trọng trách, sau này có lẽ sẽ không thiếu những trận đánh.

"Lưu đại nhân bọn hắn còn tốt chứ?" Nàng hỏi có chút chột dạ.

Vãn Ngọc cười khanh khách không ngừng: "Có thể tốt sao? Phó đại nhân nói bọn hắn gần đây lười biếng, đám người Phượng Bộ kia đều sắp bị luyện tập đến nằm xuống, kẻ nào cũng luyện đến người đầy bụi đất."

Đường Anh: "Ta thật không phải cố ý."

Hồng Hương: "Ai mà tin!"

Chuyện Đường Anh tiến vào Ảnh bộ đã thành ván đã đóng thuyền, Diêu Nương dường như lại khôi phục sự hững hờ nhất quán của nàng, còn không đứng đắn nói: "Các nam nhân có chuyện vui đều muốn đi dạo thanh lâu tìm thú vui, đáng tiếc hôm nay ngày tốt lành, thu một đồ đệ cũng không có chỗ tìm thú vui."

Đường Anh: ". . ."

Nói là đồ đệ, lại không có lễ bái sư cũng không có đổi tên xưng hô.

Diêu Nương nói như thế quá tục, nàng ấy ghét nhất những cái lưu trình gò bó kia, tỉ như phụ thân đánh nhi tử, sư phụ đánh đồ đệ: "Ta cứ bịa nói ra, ngươi cứ nghe, tuyệt đối đừng coi là thật."

Vãn Ngọc cười không ngừng: "Diêu cô cô hàng năm đều nói thu đồ đệ, nói đến Ảnh bộ những người dưới tay nàng đều xem như đồ đệ của nàng, thế nhưng không thấy ai hành lễ bái sư với nàng, nàng cũng chán ghét người khác gọi sư phụ, nói là tự nhiên bị già mất một đời, giống như cha mẹ người khác, làm không tốt còn phải quản đông quản tây."

Đường Anh ngòn ngọt cười: "Có thể gặp người rộng lượng như cô cô, có gọi sư phụ hay không thì có gì mà gấp gáp? Dù sao về sau quan trọng nhất là theo chân cô cô học được bản lĩnh cho tốt."