Nàng Là Ai?

Nàng Là Ai? - Chương 5: Vào cung




Lần đầu Triệu Hàm Ninh được tiến cung, quả thật cũng có khá nhiều điều ngỡ ngàng, A Hồng chọn cho nàng bộ y phục màu đỏ rực rỡ nổi bật nền da trắng sáng nhưng Triệu Hàm Ninh không muốn, nàng chọn bộ y phục màu lam nhạt mặc sự phản đối của cả 3 đại a hoàn của nàng.

"Vương phi, trang phục màu đỏ thích hợp những ngày hỷ sự như vậy, mặt khác còn giúp người vô cùng nổi bật và xinh đẹp nữa!" – Thu Vân không hiểu nhanh miệng nói.

"Đúng vậy nô tỳ cũng thấy người thích hợp với màu đỏ nhất! Nó làm nổi bật màu da trắng của người!" - Tiểu Loan cũng nhanh đưa ra ý kiến của mình.

"Các ngươi đều không hiểu, ngày hôm nay là ngày vui của hoàng hậu đương nhiên bà ta sẽ không bao giờ muốn nữ nhân nào nổi bật hơn mình! Điều nữa là ta cũng không thích gây chú ý quá nhiều!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt nói, quả thật trên đời này không có bất kỳ người phụ nữ nào muốn nhìn người khác nổi bật hơn mình, huống gì người đó còn là nữ tử cao trên vạn người như vậy.

"Nhưng Vương phi có thể chọn bộ trang phục màu vàng cũng được, bộ xanh lam đó có phần nhạt nhòa quá" – A Hồng tuy hiểu vấn đề nhưng cũng không đồng ý với bộ y phục nàng đã chọn.

"Được rồi, các ngươi nhanh tay một chút ta không muốn bị muộn!" – Không muốn nói thêm Triệu Hàm Ninh lên tiếng thúc giục, thấy mình không cách nào lay chuyển được tâm ý của chủ nhân nên cả ba đành im lặng tập trung vào việc chuẩn bị mọi thứ.

"Vương gia!" – Trầm trắc phi đứng ngay cửa đại sảnh đường nhìn thấy bóng dáng oai nghiêm lịch lãm của Uông Hữu Đình trong bộ trang phục màu đen khiến thần sắc lạnh lùng của y có phần còn cương nghị hơn vài phần, cười thật tươi chào đón.

"Đi!" – Uông Hữu Đình nhàn nhạt gật đầu ánh mắt lướt nhẹ sang gương mặt được trang điểm kĩ càng của Trầm tắc phi rồi hướng cửa bước đến.

"Vương gia, đợi một chút tỉ tỉ vẫn chưa đến!" – Trầm trắc phi thấp giọng nói, nàng ta cố ý đến sớm một chút vì nàng biết Vương gia đặc biệt rất ghét phải đợi chờ, trong lòng thầm cười lạnh, Hàm Ninh ngươi cho dù có chuẩn bị đến thế nào thì chung quy chỉ mang lại sự chán ghét hơn ở Vương gia mà thôi.

"Đến lúc nào rồi chưa đến! Có cho người đi gọi chưa?" – Nghe nói vậy Uông Hữu Đình nhíu chặt mày giọng lộ rõ vẻ vô cùng khó chịu, thật sự y cũng đã quên đi việc cùng Triệu Hàm Ninh tháp tùng tiến cung.

"Dạ..." - Trầm trắc phi ngập ngừng, làm sao nàng lại tốt bụng đến mức cho người đi kêu cơ chứ, việc nàng ta đến muộn nàng vui mừng còn chưa đủ.

"Gặp qua Vương gia!" – Triệu Hàm Ninh bước đến hành lễ với y, mặt vẫn thể hiện nụ cười mỉm ôn nhu như thường lệ.

Uông Hữu Đình nghe tiếng quay lại nhìn nàng, ánh mắt có thoáng chút ngạc nhiên, y đinh ninh nàng sẽ trang điểm xa hoa lộng lẫy nhưng kỳ thực người đứng trước mặt y lại đơn giãn đến mức thanh thoát. Nhanh chóng chuyển ánh mắt ra hướng cửa bước đi.

"Tỉ tỉ kim an!" – Trầm trắc phi cười hành lễ, nhìn lướt qua mọi thứ trên người Triệu hàm Ninh, một thân y phục màu lam không gì nổi bật, trang sức dùng trên người cùng vô cùng nhạt nhòa, trên mặt không giấu nổi ý cười. Triệu Hàm Ninh nhìn người trước mặt một thân xiêm y màu vàng rực rỡ, trang điểm vô cùng kỹ càng bên cạnh đó những bộ trang sức lấp lánh nhìn qua liền biết quý giá càng làm cho nàng ta vô cùng lộng lẫy.

"Chúng ta đi thôi!" – Triệu Hàm Ninh không quan tâm nàng ta nghĩ gì nhìn hướng cửa đi ra. A Hồng là a hoàn đi theo nàng hầu hạ hai tay siết chặt khăn tay, thầm than vãn giúp chủ nhân mình Trầm trắc phi có phải hơi quá rồi không, thân là trắc phi nhân ăn mặc vô cùng quý giá, trang sức đều là đồ thượng đẳng, quần áo được may từ lụa Giang tây, lụa mắc nhất, tốt nhất trong tất cả các loại vải vóc. Nếu nhìn vào người ta không chừng tưởng rằng nàng ta mới thật sự là Vương phi mất.

Bên ngoài Nam Dương Vương phủ 2 chiếc xe ngựa một to một nhỏ đứng đợi, Uông Hữu Đình lạnh lùng bước ra bước lên chiếc xe ngựa phía trên. Triệu Hàm Ninh suy nghĩ thật sự có chút khó xử không biết mình thật sự nên ngồi trên chiếc xe ngựa nào.

"Sao còn đứng đó!" – Lên xe khá lâu không thấy động tĩnh nên Uông Hữu Đình vén màn xe nhìn ra bên ngoài lạnh lùng nói, ánh mắt vô cùng chán ghét kèm bực tức hằn học nhìn Triệu Hàm Ninh, nàng vỡ lẽ thì ra nàng phải theo gót y lên chung một chiếc xe ngựa này, cười nhạt chậm rãi bước lên. Y không thấy khó chịu thì nàng một người từ hiện đại đến đây mắc gì phải thấy khó chịu khi đi chung xe với nam nhân cơ chứ.

Trầm Trắc phi có chút khó chịu đi lên chiếc xe ngựa còn lại, nàng ta có chút không vui nhưng phải tự trấn định mình Vương gia làm như vậy vì phải vào hoàng cung, nếu để nàng ngồi bên trên đó thì mọi người sẽ chỉ trích Vương gia dung túng cho thê thiếp ức hiếp chính thê như vậy thật không tốt. Dù trong lòng vô cùng khó chịu nhưng nàng ta vẫn phải cố gắng ôn nhu mỉm cười.

Bước vào bên trong xe thấy Uông Hữu Đình ngồi ở giữa ghế, nhắm mắt định thần không quan tâm đến Triệu Hàm Ninh, nàng cũng cảm thấy như vậy cũng tốt thật sự nàng không biết nên nói chuyện gì với y mới đúng. Sau khi chọn lựa chỗ ngồi đàng hoàng thì xe bắt đầu lăn bánh đi, Triệu Hàm Ninh khẽ nhíu mày không nghĩ xe ngựa lại khó chịu đến như vậy, cũng may mắn hiện tại nàng chỉ cần di chuyển một ít là đến được hoàng cung nếu phải đi xa nàng tin chắc mông nàng sẽ không còn là của nàng mất. 

Suốt đoạn đường đi Triệu Hàm Ninh hé màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đây là lần đầu tiên nàng đi ra ngoài sau khi xuyên qua đến nay, thật sự thấy mọi thứ đều vô cùng mới lạ. Triệu Hàm Ninh như đứa trẻ nhỏ lần đầu được dẫn ra phố, cái gì cũng hiếu kỳ, cái gì cũng thấy thích thú mới lạ.

"Đóng lại đi!" – Uông Hữu Đình vẫn nhắm mắt định thần gằn giọng lên tiếng, vẻ ngoài y phát ra lạnh lùng đến khó chịu, người ngồi cạnh cũng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.

Bị giọng nói của y bất ngờ vang lên khiến nàng bị giật mình may mắn nàng kiềm chế được không thôi đã hoảng lên thì quá thất thố. Nhẹ nhàng đóng cửa rèm lại Triệu Hàm Ninh đành bắt chước y nhắm mắt định thần cho đến khi đến được hoàng cung.

"Vương gia!" – Đến Hoàng cung Trầm trắc phi xuống xe ngựa, đứng trước xe ngựa của Uông Hữu Đình cùng Triệu Hàm Ninh chào đón. Uông Hữu Đình vừa bước xuống xe ngựa nàng ta liền tiến đến ân cần đứng cạnh mỉm cười ôn nhu.

A Hồng vội chạy đến đỡ Triệu Hàm Ninh xuống, nàng nhìn cổng thành trước mặt ca thán, kiếp trước nàng từng đi vào hoàng cung vài lần, nhưng những nơi nàng được đi đến cũng là khu vực hạn chế và chỉ đến tham quan chụp hình mà thôi, không biết được hôm nay lại có cái cơ hội lớn đến như vậy.

Cả ba người cứ vậy bước vào trong, Uông Hữu Đình đi phía trước Triệu Hàm Ninh đi phía sau cạnh bên là Trầm trắc phi, nhưng có một số đoạn Trầm trắc phi bước nhanh lên phía trước song hành với Hữu Đình nói cái gì đó rồi hấp háy má hồng hào có phần e thẹn nhìn hàm Ninh cười. Riêng Triệu Hàm Ninh hoàn toàn không quan tâm đến, nàng còn đang mải mê nhìn ngó xung quanh, kiến trúc này hiện tại đều không mang vẻ cổ kính như kiếp trước nàng đi tham quan, có một số chỗ cũng thấy không giống lắm, có lẽ do thời gian và triều đại sau nữa làm thay đổi.

Đúng là Trầm trắc phi tuy chỉ là con thứ dòng chính nhưng cũng thường xuyên được ra bên ngoài cùng mẫu thân nên quen biết với các vị phu nhân tiểu thư không ít. Ngược lại Triệu Hàm Ninh tuy mang tiếng trưởng nữ dòng chính nhưng không được phụ thân sủng ái, mẫu thân mất sớm, kế mẫu không thích nàng nên không nhiều người biết đến nàng có người ngày đại hôn mới biết phủ tể tướng còn có một tiểu thư tên Triệu Hàm Ninh. Sau khi chào hỏi đôi lời mọi người bắt đầu nói chuyện tán gẫu những chủ đề Triệu Hàm Ninh không biết mặt khác việc hóng chuyện của người khác kiếp trước nàng đã làm nhiều đến mức phát ngán nên lẳng lặng tránh đi.

Triệu Hàm Ninh chưa từng đến hoàng cung trong ký ức nhưng trong kiếp trước có đi tham quan đôi lần tuy trong giới hạn cho phép, cũng có đi qua hoa viên này. Đúng là hoa viên thực tế không nhiều mẫu hoa như hoa viên được cải tạo lại, nhưng bù lại phong thái nơi này thực tế thoát tục hơn nhiều, có lẽ do trong kiếp trước của nàng người đến đây tham quan đều cố gắng chụp ảnh, cố gắng tạo dáng khiến cho nó không còn cái phong thái vốn ban đầu nữa.

Triệu hàm Ninh nhìn thấy một bụi cúc dại nhỏ, không nghĩ được trong hoa viên hoàng cung lại có một bụi cúc dại như vậy, nàng có phần thích thú, bản thân Hàm Ninh không thích hoa cỏ nhưng đặc biệt thích hoa cúc dại vì sức sống mãnh liệt của nó không cần quá đẹp xuất sắc không cần phô trương thân thế chỉ cần yên ả như vậy là đủ rồi.

"Nơi này không phải nơi có thể tự ý đi lang thang như vậy! Phu nhân nên quay lại buổi tiệc đi!" – Một giọng nam trầm ấm vang lên khiến Triệu Hàm Ninh giật mình ngước nhìn, trước mặt nàng là một nam nhân tầm hai mươi bảy tuổi, gương mặt nhìn khá quen mắt nhưng nàng không biết vì sao có cảm giác quen như vậy! (người xưa giữa phụ nữ có chồng với chưa chồng người ta nhìn vào kiểu tóc có thể đoán ra được)

"Tiểu nữ xin phép, do đi lạc đường nên đến không đúng nơi! Xin người thứ tội!" – Triệu Hàm Ninh nhanh chóng cúi người nói, nàng biết trong cung thì chỉ cần hớ một chút có thể mất mạng. Trong tiền kiếp Triệu Hàm Ninh rất ít khi tiếp xúc với người ngoài cho nên việc nhiều người có thể nhận ra nàng hoàn toàn không nhiều.

"Đi ngược lại con đường đằng sau phu nhân rồi gặp người hỏi tiếp đường quay trở lại!" – Người nam nhân đó vẫn âm trầm đánh giá nữ nhân trước mặt. Một nữ tử nhìn còn khá trẻ nhưng với đầu tóc bới cao phu nhân nhà nào đó, tuy miệng nói đi lạc sợ sệt nhưng thần thái thì vô cùng lãnh cảm không hề có chút gì thể hiện đang sợ sệt, tuy lời nói cung kính nhưng phong thái có nét rất thanh cao khác thường, bên cạnh đó trang phục trên người vô cùng đơn giản nhưng thần thái lại toát lên không hề tầm thường, nữ nhân trước mặt thật sự rất đặc biệt.

"Da tạ ngài!" – Triệu Hàm Ninh cúi đầu không nên đôi co nhiều xoay người quay trở lại ngay.

"Vương phi người đã đi đâu vậy! Muội tìm người nãy giờ sắp đến giờ vào tiệc rồi Vương gia đang đợi tỉ!" – Trầm trắc phi vừa nhìn thấy Hàm Ninh nhanh bước đến, ôn tồn nói.

"Ừ đa tạ muội!" – Triệu Hàm Ninh vẫn duy trì vẻ bàng quan ôn nhu bình thường cười gật đầu bước đến bên phía Uông hữu Đình. Y nhìn thấy nàng chỉ liếc mắt không nói lời nào.

"Vương gia!" – Hàm Ninh hành lễ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, Trầm trắc phi lại ngồi phía sau hai người. Với cảnh này trong lòng Triệu Hàm Ninh vô cùng khó chịu khi phía sau cứ có một người nhìn chòng chọc vào mình làm sao nàng có thể tự nhiên thoải mái được chứ. Mọi người lục đục kéo vào ngồi vào vị trí của mình, Triệu hàm Ninh đưa mắt quan sát mọi người xung quanh thoáng giật mình khi nhìn thấy người nam nhân ban nãy cũng bước vào, nàng vội cúi đầu xuống, hy vọng y không nhận ra nàng.

Buổi tiệc bắt đầu với tiết mục nhảy múa vô cùng điêu luyện của vũ công hoàng cung, từng động tác uyển chuyển nhẹ nhàng như thể các vũ nữ đang bay lượn ở đó. Nếu đoàn vũ nữ này ở thời của nàng chắc chắn sẽ trở nên vô cùng nổi tiếng và đắc giá. Tiếng vỗ tay không ngớt sau khi mọi thứ kết thúc.

"Mọi người đến chúc mừng ta đông vui như vậy thật khiên ta cảm thấy vui vẻ!" – Hoàng hậu nương nương chậm rãi lên tiếng.

Mọi người đồng loạt nâng ly rượu cùng đồng thanh nói - "Chúc hoàng hậu nương nương phước như đông hải, thọ tỉ nam sơn!"

"Tốt tốt tốt!" – Hoàng hậu vui vẻ vô cùng gật đầu thỏa ý.

"Hoàng thượng nhân diệp sinh thần của Hoàng hậu muội muội thần thiếp có chuẩn bị một tiết mục để góp vui cho người với hoàng hậu, cung chúc hoàng hậu vạn sự như ý ạ!" – Trầm quý phi uyển chuyển, thướt tha bước lên cung kính nói. Quan sát gương mặt Trầm quý phi có hơn nửa phần giống Trầm trắc phi nhưng so đường nét thì Trầm quý phi có phần sắc sảo hơn.

"Được được" – Hoàng thượng hài lòng cười gật đầu tán thưởng. Nở nụ cười tươi hiền dịu nhìn ái phi của mình.

Trầm quý phi quay người xuống mỉm cười nhìn Trầm trắc phi, nàng ta vội vàng đứng lên.

"Tiểu nữ tài cán hạn hẹp nên chỉ xin được mua vui cho mọi người không dám dùng từ biểu diễn, xin Hoàng Thượng và Hoàng hậu thưởng qua ạ!" – Trầm trắc phi cười tươi nói sau đó quay lại nhìn Uông hữu Đình đang ngồi im lặng ánh mắt nhu tình cùng nụ cười khuynh thành.

Đàn được chuẩn bị cực kỳ nhanh sau đó nàng ta bắt đầu đàn, tiếng đàn trong trẽo ngân luyến vô cùng điêu luyện có thể nhận thấy nàng ta đã bỏ công sức khá nhiều để luyện tập nên. Mọi người xầm xì bàn tán khen ngợi, tiếng đàn vừa dứt mọi người đều tán thưởng khen tài nghệ đàn của nàng ta đã đạt cảnh giới bậc thầy rồi.

Triệu Hàm Ninh cười nhạt đặt chung trà trong tay xuống cùng mọi người vỗ tay, nàng khẽ kín đáo liếc mắt nhìn Uông Hữu Đình bên cạnh, nhưng người bên cạnh lại làm nàng có chút giật mình, y vẫn lãnh đạm như thường thấy, dù đang nhìn người trước mặt nhưng ánh mắt lại không tồn tại bất kỳ cảm xúc khen thưởng hay ít nhất là nhu tình trong đó.

"Đàn tốt lắm! Tốt lắm, ban thưởng cho Trầm trắc phi!" – Hoàng thượng hài lòng gật gù nói,

"Đa tạ hoàng thượng hoàng hậu ban thưởng!" – Trầm trắc phi vui vẻ, hai gò má nàng hồng hào nhìn vô cùng đáng yêu. Nàng ta về chỗ nhìn Uông Hữu Đình mỉm cười, y cũng nhếch miệng gật đầu với nàng ta. Triệu hàm Ninh ngồi im lặng ăn cũng không dám ăn nhiều, nói càng không, nhìn ngó xung quanh càng không dám nên đâm ra có chút nhàm chán. suốt buổi nàng đều tập trung vào chung trà trên bàn trước mặt của mình, nàng đang cố gắng phân tán suy nghĩ của mình cho những dự định sắp đến.

"Phủ Nam Dương Vương trắc phi đã như vậy ta tin Vương phi cũng còn xuất sắc hơn không bằng mời người ra trổ tài cho mọi người mở rộng tầm nhìn!" – Một quan viên nào đó bất ngờ lên tiếng, mọi người xầm xì qua lại với nhau ánh mắt đều đổ dồn về phía Triệu Hàm Ninh, nàng đang ngồi vô cùng nhàm chán nghe nói đến mình giật mình.

"Được Nam Dương Vương phi ta cũng muốn biết khả năng của ngươi, Triệu tể tướng đa tài như vậy đương nhiên tiểu nữ trong nhà cũng không phải dạng thường được!" – Hoàng thượng đang vô cùng phấn khởi gật gù nói.

<dr.meohoang>