Hôm sau, sáng sớm Ngọc đã cùng nha hoàn của mình rời phủ. Trông nàng không được vui cho lắm, nét mặt buồn khổ đầy bi thương. Thấy vậy nha hoàn bên cạnh nàng lên tiếng hỏi chuyện:
"\-Tiểu thư, lão gia không phải không cho người đi lại lung tung bên ngoài sao. Vậy hôm nay sao người lại...tiểu thư là muốn đi gặp ai sao?"
Nàng cười khổ, nét mặt vẫn u sầu trả lời nha hoàn của mình:
"\-Ta là muốn đi gặp huynh ấy...ta muốn trước khi gả đi có được một đáp án chính xác. Cho dù kết quả có ra sao ta cũng không muốn phải hối hận"
Trước cửa, phủ bát hoàng tử.
Nàng do dự, liệu mình có nên nói điều mà trong lòng nàng che dấu suốt những năm qua. Từ xa xe ngựa của bát hoàng tử đến gần. Chàng bước xuống xe, liền nhìn thấy nàng ấy cùng nha hoàn đang đứng đợi trước phủ của mình. Tiến lại gần, vẻ mặt vui mừng ra thấy rõ. Có lẽ đây là biểu hiện bình thường của một người đã lâu chưa nhìn thấy bằng hữu. Nhưng lại khiến nàng hiểu lầm.
"Ngọc nhi muội đến rồi, mau vào...mau vào.Ta có rất nhiều điều muốn nói..."
Nàng trong phút chốc đã có loại cảm giác mong chờ, mong thời khắc này mãi mãi dừng lại. Chỉ có nàng và người mình yêu...
Nàng nói:
"\-Được...muội cũng có chuyện muốn nói với huynh"
Tại hoa viên của bát vương gia.
Nàng nhìn ngắm xung quanh, khoảnh khắc tươi đẹp tại nơi đây lần lượt ùa về. Nàng cười trong tiếc nuối:
Nơi này vẫn vậy, chỉ là mỗi người chúng ta đã thay đổi. Huynh có thấy vậy không.
Chàng cảm thấy những lời của của Ngọc nói ra, chứa đầy tâm sự. Rốt cuộc điều gì đã làm nàng thay đổi.
"\-Muội sao vậy...đã sảy ra chuyện gì, cần ta giúp không?"
Nàng nghe được lời nói ấy phần nào được ủi.
"Huynh không giúp được muội đâu... huynh là người quan trọng nhất của muội. Vậy nên phải giữ gìn sức khoẻ, có lẽ sau này chúng ta không thể giống như bây giờ được nữa...", nàng định nói, rồi lại thôi. Nàng đã đoán ra được phần nào cảm ý của chàng đối với mình. Thà luôn nuôi mộng tưởng, còn hơn là giết chết nó.
Nói rồi nàng chuyển mình bước đi. Khi ấy chàng thật sự không thể hiểu được tâm ý của nàng.
Hai ngày sau, Tiên hoàng đế băng hà. Hoàng hậu dành được quyền lực về tay.
Quốc tang của Tiên hoàng đế được kéo dài suốt hai tháng. Vài ngày sau tam hoàng tử Trương Kinh Liêu lên ngôi. Cử hành hôn lễ cùng một ngày với ngày đăng cơ. Sau đó, liền sắc phong còn gái của Dư Hiên Trọng là Dư Minh Ngọc lên làm Hoàng hậu.
Đương nhiên, Dư Minh Ngọc không hề biết rằng Hoàng đế rất yêu thương mình. Nàng luôn tỏ ra lạnh lùng, không để tâm cho dù Hoàng đế có đối xử tốt...mãi sau này khi nàng hạ sinh được một hoàng tử. Thì lúc đó nàng dồn hết tâm tư vào chăm sóc cho nhi tử của mình.
Hoàng đế không có được trái tim của nàng. Liền vô cùng phẫn nộ, cho đến một ngày hắn phát hiện ra được bí mật kinh thiên. Nương tử mà mình hết mực thương yêu lại có tình cảm sâu đậm với đệ đệ ruột. Hắn viết chiếu thư điều bát hoàng tử ra biên cương chấn thủ. Trước khi chàng đi, hắn đã truyền chàng đến dưỡng tâm điện nói chuyện rất lâu. Cụ thể không ai biết giữa hắn và chàng đã nói những gì. Họ chỉ biết sau khi chàng bước ra khỏi dưỡng tâm điện thì thái độ của hai người rất lạ.
Hoàng đế bắt đầu xa đoạ, trở thành người hay nóng giận. Mê đắm tửu sắc, không bàn chính sự. Mọi quyền hành gần như trao cho Vương thúc của mình Trương Cẩn Càn. Thái hậu nhiều lần can thiệp, nhưng không có tác dụng.
Kết thúc hồi ức...
Hoàng đế không nói không rằng, bỏ đi khỏi tẩm cung của Hoàng hậu. Lúc này, muội muội của cùng cha khác mẹ của Hoàng hậu Dư Ninh quận chúa. Chạy từ bên ngoài vào.
Nàng ta vừa chạy vừa gọi to:
"\-Tỷ tỷ...tỷ tỷ...muội..."
Nàng ta đụng độ với nét mặt của Hoàng đế. Nét mặt đó vô cùng đáng sợ. Khiến nàng cúi mặt, lắng lặng đi vào. Không giám đối mắt.
Hoàng hậu vội lau hết những nước mắt còn sót lại trên mặt. Vui vẻ tiếp muội mình.
"\-Ninh nhi, muội tới rồi. Có phải gây ra chuyện gì, tìm ta gánh thay có phải không"
Nàng ta khua tay, cuống cuồng giải thích:
"\-Tỷ tỷ sao tỷ lại nói như vậy...muội đâu phải là đứa hay gây ra chuyện chứ. Muội là muốn thông báo cho tỷ một tin tốt. Biểu ca huynh ấy trở về rồi, hơn nữa lần này nhìn huynh ấy tuấn tú hơn xưa rất nhiều"
Ánh mắt Hoàng hậu khi nghe nhắc đến bát Vương gia thì trở nên đượm buồn. Đầy tâm sự, nhưng cố tỏ ra vui vẻ.
"Tỷ biết, hồi nãy huynh ấy tiến cung tỷ có gặp qua"
Ninh chuyển giọng sang phẫn nộ, tay đập bàn.
"\-Tỷ...tỷ không biết đó thôi...lần này trở về, huynh ấy còn bị nha đầu nhà quê bám lấy. Không biết là hạng người nào, tiếp cận huynh ấy rất khả nghi. Còn nói muốn trở thành vương phi của huynh ấy..."
Hoàng hậu nghe xong, còn chưa biết nên vui hay buồn. Nhưng xem thái độ này thì nàng cũng đoán ra phần nào. Muội muội của mình cũng thích chàng ấy.
"\-Vậy muội nói xem, cô nương kia là người như thế nào?"
"hTỷ...tỷ không biết đấy thôi. Cô ta là một người chua ngoa, tham hư vinh. Hơn nữa cô ta càng thuộc loại người không ra gì...còn mắng muội...Cô ta...cô ta nói muội xấu xí, không gả đi được. Đến biểu ca cũng không thèm lấy muội...hu hu...tỷ...tỷ phải làm chủ cho muội"
Nàng phì cười, an ủi muội mình.
"\-Có phải là muội thích huynh ấy không?"