Nàng Là Của Bổn Vương Ta

Chương 17:Tình yêu đích thực




Hắn tức giận như vậy đều có lý do cả. Kể từ khi còn bé hắn chưa từng bị ai đánh, cũng chưa từng gặp được một nữ tử nào khi nghe được thân phận thật của hắn mà không hề cảm thấy sợ. Đã nhiều ngày trôi qua, hắn luôn nhớ đến nàng. Muốn tìm được nàng, lần này hắn khẳng định nàng chính là tình yêu đích thực. Hắn nhớ nàng nhiều đến nỗi lá vẫn cứ rơi, chim vẫn cứ hót,...
Hắn loanh quanh trong phủ, đi tới đi lui. Làm cách nào đi nữa thì hắn không thể quên được hình bóng hôm đó của nàng.

Hắn đi mãi...đi mãi, vậy mà đến được thư phòng của cha hắn Trương Cẩn Càn. Hắn nấp ngoài cửa nghe lén, giường như cha hắn lại đang lên kế hoạch gì đó.

"Vệ Nhu đây là loại thuốc mới. Hãy thay thế loại thuốc trước kia đã dùng đi. Loại này, khi uống vào sẽ không lập tức chết ngay. Mà chỉ ngấm dần trong cơ thể, đợi đến lúc độc phát sẽ chết từ từ. Lúc đó, dù có phát hiện ra cũng không thể cứu chữa"

Vệ Nhu này là một nữ sát thủ không có trái tim. Được Trương Cẩn Càn huấn luyện từ nhỏ. Đến nay, lợi dụng nàng vào cung làm gian tế. Công việc chính của nàng ta là quyến rũ Hoàng đế làm cho hắn không còn tâm trí thượng triều. Nay lại thêm việc hạ độc... Nàng ta không những trung thành mà khi làm việc thì tuyệt đối không sơ hở.

Hắn bên ngoài tai dí sát, miệng há hốc, mắt tròn xoe. Cha mình là muốn hãm hại ai, thủ đoạn thật độc ác...

Két...tiếng cửa bị đẩy hé ra.

"Ai...Vệ Nhu mau...bất luận là ai...giết"

Biết bị phát hiện, ông ta sai Vệ Nhu đi giết người bên ngoài đã nghe hết được những lời không nên nghe. Nàng ta chạy nhanh ra ngoài, rút con dao nhỏ để ở bên thắt lưng vung tay định giết...
nàng ta sững người, lập tức thu dao. Chạy vào bẩm báo chủ của mình.

"Chủ nhân...người nghe lén là thiếu gia...vậy cũng giết sao?"

Hắn bên đứng ngoài sợ đến nỗi tay chân bủn rủi, cố bước vào nói với cha mình.
Vừa khóc lóc, vừa kêu la:

"Cha người định giết con diệt khẩu thật ư...hu...hu"

"\-Sao lại là con, ai bảo con đi nghe lén làm gì. Nhưng nếu con đã nghe thấy rồi. Thì từ này không phải tiếp tục giả ngốc nữa, cứ quang minh chính đại mà sống. Ngày cha con ta có được thiên hạ sẽ không còn xa nữa đâu"

"Cha...cha nói thật sao?"

Hắn đột nhiên tỏ thái độ khác hẳn, khuôn mặt âm hiểm này mới chính là bộ mặt của hắn hay sao. Nhưng chưa đầy hai phút.

"Cha...sao bây giờ người mới ra tay. Nhớ năm xưa khi Tiên hoàng băng hà thế cục rùng beng. Không ra tay, bây giờ lại..."

Chưa kịp nói dứt câu cha hắn dùng tay đập thật mạnh vào đầu hắn, quát:

Bốp...

"Con giả ngốc lâu quá...bây giờ ngốc thật luôn rồi sao. Năm xưa, là hoàng huynh luôn đề phòng ta. Không cho ta một binh một tốt, đâu chỉ có vậy. Thế lực của Thái hậu lúc đó rất hùng hậu. Cơ bản không thể ra tay. Nhưng nay, Thái hậu đã già. Thế lực suy yếu, hoàng đế hiện nay giao cho ta toàn quyền sử lý chính sự. Con nói xem cơ hội như vậy mà không tận dụng thì hổ thẹn với bản thân lắm đó"

"Nhưng...nhưng mà cha, tên hoàng đế hiện giờ không phải là còn chiến vương bảo hộ hay sao. Chúng ta liệu có thành công?"

Ông ta tự tin cười lớn:

"Ha...ha...ha, giữa huynh đệ họ từ lâu đã có hiềm khích. Chỉ cần thêm chút dầu thì...bùm...ha...ha...ha..."

"Hơn nữa, chiến vương lần này trở về có dẫn theo một nha đầu. Không có người chống lưng, không có thế lực. Chỉ cần lợi dụng tên Hoàng đế phế vật đó. Tác hợp cho chiến vương và nha đầu đó thành một cặp. Ta nghe nói Dư Ninh quận chúa thích hắn vậy nên không thể để chuyện đó xảy ra. Nếu không hậu hoạ khôn lường. Khác nào tên chiến vương đó như hổ mọc thêm cánh. Chó mọc thêm ngà voi"

Sáng hôm sau, Trương Cẩn Càn tiến cung. Ông ta tự nhủ chuyến đi này nhất định phải thành công.

Tại dưỡng tâm điện.
Nơi Hoàng đế cùng các mỹ nữ vây quây, trong đó có Vệ Nhu.

Trương Cẩn Càn giờ đây ra vào trong cung rất tự do. Bao gồm cả dưỡng tâm điện của Hoàng đế mà không cần bẩm báo.

Chắp tay, khom người hành lễ.

"Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an"

Hoàng đế nhìn thấy Trương Cẩn Càn thì liền trở mặt không vui. Vẫy tay đuổi đám oanh oanh yến yến ra ngoài. Duy chỉ có Vệ Nhu được hắn sủng ái, hết mực tin tưởng ở bên cạnh hầu hạ.

Hoàng đế cau mặt lên tiếng:

"Thúc tới đây làm gì, chẳng phải trẫm đã giao toàn quyền cho thúc. Thúc muốn làm ta mất hứng hay sao"

Ánh mắt của Trương Cẩn Càn nhìn về hướng Vệ Nhu. Đã diễn thì phải diễn sao cho giống. Ông ta nhìn Vệ Nhu là để nhắc nhở Hoàng đế rằng. Ở đây có người ngoài không tiện nói.

Hoàng đế lên tiếng bác bỏ suy nghĩ của ông ta:

"Không cần để ý nàng ấy...trẫm tin nàng"

Ông ta nghe vậy, vui mừng lắm. Người được ông ta gài vào, Hoàng đế lại không chút nghi ngờ.

"Hoàng thượng...vi thần đến là có chuyện quan trọng muốn báo"

Nói rồi Hoàng đế thả lỏng, nhắm mắt dưỡng thần. Vệ Nhu hiểu ý, tiến tới đấm bóp vai cho hắn.

"Hoàng thượng...là chuyện liên quan tới chiến vương gia"