Mặt của hoàng đế đen sầm lại, giận đến run người. Nhưng hắn nghĩ nếu định tội chiến vương, những nước láng giềng khác sợ là sẽ làm phản. Thực có ngày như vậy, lấy ai ra để bình định, lấy ai xông ra chiến trường.
Vị Vương thúc biết đã thành công ly gián hại huynh đệ. Nên vẻ mặt lúc này đắc ý lắm, liền nghĩ ngai vàng không bảo lâu nữa sẽ thuộc về tay mình.
Bên ngoài dưỡng tâm điện...
Công công làm việc bên cạnh hoàng đế bước vào bẩm báo:
"\-Bẩm...Hoàng thượng, bát Vương gia cầu kiến"
"Truyền..."
Công công nghe được lệnh của hoàng đế, liền nhanh chóng ra mời chàng vào điện.
"\-Thần đệ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an"
Trước mặt của chàng, hoàng đế không giám có biểu hiện của sự đề phòng và nghi ngờ. Hạ thấp giọng, dơ tay mời chàng đứng dậy:
"\-Vương thúc người cũng ở đây, đã lâu không gặp"
"\-À...ừm...con đã trưởng thành hơn rồi, cũng lợi hại hơn rồi. Vương thúc mừng cho con."
"\-Bát đệ...Những năm qua vất vả cho đệ rồi, đều nhờ đệ mà giang sơn của trẫm mới được thái bình. Dân chúng an cư lạc nghiệp..."
Chàng khiêm tốn, khom người chắp ta nhanh miệng từ chối:
"\-Đều là nhờ hồng ân của hoàng thượng, thần đệ chỉ làm đúng chức trách của mình. Không giám kể công lao"
"\-Lần này, trẫm triệu đệ về cung là muốn đệ được nghỉ ngơi. Bao nhiêu năm trinh chiến, đến nỗi bên cạnh một hồng nhan cũng chẳng có. Là trẫm có lỗi với đệ...trẫm lấy làm hổ thẹn.Bát đệ nay đã trở về cũng nên tìm người bầu bạn. Đệ có để ý đến cô nương nhà nào, ta liền làm chủ cho đệ."
"\-Tạ Hoàng thượng, hôn nhân trọng đại. Thần đệ sẽ xem xét kĩ rồi nói với người sau.
Thần đệ vẫn còn chuyện cần bẩm báo với hoàng thượng"
"\-Bát đệ cứ nói, đệ gọi trẫm là hoàng thượng thật rất xa lạ. Vẫn là như trước đây gọi hoàng huynh được không?"
"Vậy thần đệ xin tuân lệnh:
Đội quân của đệ hiện nay vừa trở về, vẫn là nên cần một nơi đóng quân. Xin hoàng huynh làm chủ"
Hoàng đế nghe xong liền sợ đến run người. Hắn nghĩ, nếu như để cho quân của chàng vào trong thành đóng quân nếu như một ngày nào đó, chàng có ý làm phản há nào hắn dẫn sói vào nhà. Nhưng nếu thu lại binh phù, người khác lại nghĩ trẫm hẹp hòi. Quân đội của chàng đi theo chàng nhiều năm như vậy, đột nhiên đổi chủ sợ rằng lòng quân không phục. Hoàng đế hắn liền kiếm lý do:
"\-Bát đệ, trẫm nghĩ thế này:
Đội quân của đệ nên là cắm quân ở ngoài thành. Cũng dễ bề trấn thủ, nếu như đóng quân hết ở trong thành...nếu như chẳng may có giặc xâm chiếm, thì dễ bề ứng chiến. Đệ thấy ý trẫm thế nào?"
Chàng nghe xong cũng đoán ra được một phần nào nguyên nhân. Nên cũng không muốn giằng co...
"\-Vậy thần đệ nghe theo ý của hoàng huynh. Nếu hoàng huynh không còn gì căn dặn, thần đệ xin phép cáo lui"
Nói rồi chàng đi ra khỏi dưỡng tâm điện. Bên trong chỉ còn hoàng đế và Vương thúc, chắc lại nghĩ ra mưu quỷ kế để khó dễ chàng đây.
Đi một đoạn, chàng dừng lại nơi mà hồi nhỏ đã cùng với các huynh đệ của mình nô đùa.
Tam ca hồi nhỏ: "Bát đệ mau...mau truyền bóng cho ta"
Tứ ca hồi nhỏ: "Ngũ đệ mau...mau tranh bóng"
Bát gia hồi nhỏ: "Ngũ ca...ca chơi xấu..."
Lúc nhỏ, chàng đã rất lưu manh. Bị ngũ ca của mình cướp mất bóng, liền đuổi theo rồi giả vờ bị ngã. Đã thế còn khóc lớn tiếng ăn vạ.
"\-Ay...da...hu...hic...hic...đau quá..."
Các ca ca trông thấy, lao ngay về phía của chàng. Ra sức dỗ, mà chàng đâu bị sao đâu...
Tam ca: "Bát đệ ngoan, bát đệ giỏi không khóc nữa"
Ngũ ca: "Bát đệ cho đệ kẹo này, là ta không đúng. Trả bóng cho đệ này"
Tứ ca: "Đệ có phải là một nam nhi hay không vậy. Nếu là một nam nhi chân chính sẽ không khóc lóc như đệ đâu"
Cộp...cộp...tiếng bước chân đang tiến về phía chàng.
"Huynh đang nhớ đến chuyện gì sao?"
\(Giọng nói của hoàng hậu\).
Chàng tỉnh lại, chuyển mình quay nhìn hoàng hậu. Khom người, hành lễ:
Hoàng hậu liền không vui, vẫy tay để đám người hầu lui xuống.
Sau khi, chỉ còn có hai người với nhau, nàng nói:
"Huynh từ khi nào mà đối với muội xa lạ như vậy. Muội nhớ lúc nhỏ là khoảng thời gian vui vẻ nhất. Lúc đó, huynh..."
Định nói thêm, nhưng chàng liên ngăn hoàng hậu lại.
"Hoàng tẩu chuyện đã qua cách đây nhiều năm, nên quên rồi. Không còn sớm nữa, đệ xin cáo lui."
Nói rồi chàng chuyển mình rời đi. Hoàng hậu có vẻ rất buồn, nàng đã rơi lệ. Giọt lệ như đã dồn nén nhiều năm, nay đột nhiên tuôn trào. Nàng nhìn thấy bóng lưng của chàng mà ruột đau như cắt.
"\-Hiện giờ muội lại trở thành hoàng tẩu của huynh. Muội đã không còn tư cách để ở bên cạnh huynh được nữa"
Nàng bước đi trong vô hồn, khuôn mặt ấy trước giờ chưa bao giờ nở một nụ cười từ khi bị gả đi. Đau đến nghẹn lời, trái tim giường như tan nát, khi kiếp này mãi mãi không được bên người mà mình thương yêu. Nàng giống như một loài hoa đẹp, bị người ta cắm vào một cái bình không hề tương xứng.
Tẩm cung của hoàng hậu...
Bên trong tẩm cung, Hoàng thượng đã ngồi đây từ lúc nào.
Chưa kịp lau hết nước mắt, thì liền bị Hoàng đế phát hiện. Hắn vô cùng tức giận và đã đoán ra được phần nào. Hoàng đế đứng phắt dậy trong cơn thịnh nộ, túm lấy tay của nàng kéo về phía của mình.
"\-Nàng vẫn không thể quên được đệ ấy sao, đã nhiều năm như vậy rồi. Trẫm tốt với nàng như vậy, đến vị trí hoàng hậu cũng để nàng làm. Nàng còn chưa vừa ý, trong trái tim nàng có chỗ của trẫm không"