Nắng Nhạt Lưng Trời

Chương 3: Anh muốn sao đây?




Cơn mưa đêm qua khá lớn, những giọt nước to tròn còn đọng trên mấy nhánh cây dương liễu. Ngạn Thư uể oải thức dậy. Cô xem đồng hồ, vẫn còn khá sớm để có thể chuẩn bị bữa điểm tâm.

Cũng lâu lắm rồi, cô chưa làm công việc ấy. Ngạn Thư mở cửa phòng, Mạn Kỳ đang ngủ ngon lành. Sau thời gian dài mệt mỏi, cuối cùng anh tìm được nụ cười của cô vợ đáng yêu.

Anh họ xuất hiện vừa đúng lúc. Dẫu thế, cô chưa thật sự mở rộng lòng mình để tha thứ cho anh.

Tình yêu buổi bình minh tươi đẹp quá. Là ai đó vẽ nhành cọ xuân lên bức tranh tình ca tuyệt mỹ, để giờ đây tâm hồn ngẩn ngơ xao xuyến mộng ban đầu.

Chút gì đó phấn khởi trong lòng. Có thể đắm say, hòa quyện cùng thứ tình yêu mật ngọt ấy. Cô không chắc. Thực tế, anh là một người đàn ông đầy quyền lực và cô tự nhận bản thân kém cỏi vô cùng.

Hai đĩa thức ăn bày ra bàn, cô ăn trước phần mình rồi đi làm. Mạn Kỳ mệt mỏi thức dậy, anh trông bữa ăn sáng mà kinh ngạc.

Ngạn Thư đến công ty khá sớm. Cô tranh thủ làm các công việc thường ngày. Lát sau, đồng nghiệp đồng loạt xuất hiện. Họ xúm xít quanh cô hỏi chuyện.

- Ngạn Thư, hôm qua chị đi chơi à?

Mấy câu hỏi tương tự thế diễn ra liên tục. Cô không khỏi phát hoảng. Rốt cuộc, họ ám chỉ gì thế?

- Làm việc thôi!

Đồng nghiệp vội vã về vị trí, họ vừa thấy Mạn Kỳ đang bước vào sảnh lớn công ty. Ai nấy không dám hé nửa lời. Chí ít họ biết anh chàng kia là nhân vật không thích nói nhiều.

Mạn Kỳ cố lướt qua các nhân viên để tìm cô vợ bé bỏng. Thật não lòng bởi Ngạn Thư chẳng thèm nhìn lấy anh một cái.

Mấy ai hiểu tình cảnh éo le này?

Mạn Kỳ lặng lẽ vào văn phòng, chưa kịp ngồi xuống thì cánh cửa lại mở ra. Người trợ lý thấy anh mà mừng rỡ.

- Em tìm anh khó hơn lên trời!

Anh ta bê nguyên tập hồ sơ để lên bàn. Mạn Kỳ ngán ngẩm chỉ tay vào chiếc máy vi tính.

- Nhập cả vào đó đi! Đưa tôi làm gì nữa!

- Nhưng...em muốn anh xem qua! Anh có thể...

Trợ lý nói giọng uốn éo, Mạn Kỳ suýt toát mồ hôi. Thiệt tình anh cần sự bình yên ngay lúc này.

- Được rồi! Để đó đi. Mà nè, cậu không để cô Mễ Lạc đó đến đây lần nữa nhé! Nếu cô ta xuất hiện thì xem như tháng này cậu bị trừ lương đấy!

Trợ lý nghe xong tái mặt. Anh ta lúng túng lấy lòng Mạn Kỳ. Đúng lúc Ngạn Thư đi ngang qua, Mạn Kỳ bỗng im bặt. Anh quay đầu ra cửa sổ như không có chuyện gì.

Mấy cô nhân viên thấy trợ lý mặt mày ủ rũ, rời khỏi văn phòng đã nhanh chóng gặng hỏi.

- Chuyện gì vậy? Sếp sắp có ý tưởng gì sao?

Trợ lý mặt càng khó coi hơn, anh ta lắc đầu làm thinh. Đám nhân viên nhiều chuyện ngơ ngác nhìn nhau. Họ nóng lòng xem màn kịch tính của sự việc hy hữu này.

- Ngạn Thư! Cậu bình thản quá vậy?

Nữ đồng nghiệp chán nản chỉ vào ly cà phê cô đang uống. Hình như mọi người ghé tai nhau xầm xì điều gì ấy.

- Rốt cuộc cậu định nói gì?

Ngạn Thư đặt ly cà phê xuống bàn. Cô đồng nghiệp nhìn xung quanh rồi thỏ thẻ.

- Cậu chẳng biết hả? Trưa hôm qua, cậu đi hẹn hò với anh nào đấy. Sếp lẽo đẽo bám theo sau. Mấy bà cô nhiều chuyện trông thấy thì đồn ầm cả công ty.

Mặt Ngạn Thư khó chịu, cô chau mày.

- Hẹn hò gì chứ! Là anh họ tớ, lâu không gặp nên mới trò chuyện thôi!

- Ơ...

Nữ đồng nghiệp ngẩn người. Hóa ra bọn họ hiểu lầm rồi đồn thổi không đâu. Cô ta ôm bụng cười.

- Trời ạ! Thế sếp biết chuyện chưa?

Ngạn Thư nghe xong mặt đỏ ửng lên. Mạn Kỳ làm trò cho kẻ khác chê cười đây mà! Cô thấy tức giận quá. Chẳng lẽ giờ vào văn phòng la anh một trận sao?

- Mặc kệ anh ta!

Cô bấm bụng, nữ đồng nghiệp bỗng nhướng mày.

- Ngạn Thư, cậu quên Vũ Mạn Kỳ là ai à?

...

Tin tức nóng hổi khắp công ty lắng xuống ngay sau đó. Người ta quên hẳn câu chuyện thêu dệt như thế nào. Buổi sáng đẹp trời, khi anh chàng Jim Trần bước ra khỏi chiếc taxi trắng. Anh ta đứng trước sảnh lớn tập đoàn Tín Vĩ. Vẻ sang trọng, hào nhoáng nơi này khiến người khác choáng ngộp.

- Xin lỗi, tôi muốn gặp anh Vũ Mạn Kỳ! - Jim nói với cô gái trẻ quầy tiếp tân.

- Anh có hẹn trước không ạ?

- Ơ, tôi chưa...

Cô tiếp tân trông dáng vẻ Jim rất thanh lịch nên mỉm cười nói.

- Hiện tại muốn gặp anh ấy hơi khó. Nếu có hẹn trước sẽ dễ hơn. Mong anh thông cảm!

Jim hơi bối rối, chợt trợ lý đang đến quầy tiếp tân. Anh ta đưa tập hồ sơ cho cô gái trẻ. Nhìn Jim đã thấy cảm tình, anh ta hỏi ngay.

- Anh cần chúng tôi giúp gì không?

Jim vén nhẹ lọn tóc ra sau tai, anh ta cười nhỏ nhẹ.

- Tôi muốn gặp cậu Mạn Kỳ thôi!

Nam trợ lý thấy khá sốc, anh ta hỏi thêm:

- Anh tìm Vũ Mạn Kỳ hả?

- Vâng!

Thái độ thành thật của Jim khiến quầy tiếp tân cùng anh trợ lý kinh ngạc. Mấy ai dám gọi thân mật tên Mạn Kỳ như thế đâu.

- Anh chắc chứ? Người anh tìm là tổng giám đốc tập đoàn này đấy!

Jim bắt đầu hoang mang. Ngạn Thư chỉ nói Mạn Kỳ làm cùng công ty thôi. Đâu bảo cái chức vụ kinh khiếp thế. Jim ngớ người một lúc, anh ngập ngừng ra về.

Trợ lý còn đứng đó dõi mắt theo. Mấy cô tiếp tân luyến tiếc nhìn anh chàng mang nét đẹp lai tây ấy.

Vũ Mạn Kỳ, tổng giám đốc tập đoàn Tín Vĩ!

Jim lướt xuống vài dòng thông tin trên mạng. Thật không thể tưởng tượng nổi!

...

Nắng chiều nhàn nhạt chốn lưng trời. Đám mây hờ hững trôi bềnh bồng tựa trái tim cô bây giờ. Ngạn Thư gấp máy tính lại, cô định ở đến tối mới về nhà.

Đồng nghiệp tan sở dần, họ lao vào guồng quay tất bật gia đình. Nào là bữa cơm tối và chăm sóc mấy đứa trẻ.

Thỉnh thoảng cô cũng nghĩ tới điều đó. Tiếng cười trẻ thơ hay giọng làm nũng của lũ nhóc. Cô thấy chạnh lòng làm sao.

Nửa năm trôi qua, cô trốn tránh Mạn Kỳ như giấc mơ không lối thoát. Chẳng lẽ anh ấy hoàn toàn không hiểu gì hết à?

Ngạn Thư lặng lẽ vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cô nhìn bóng hình mình trước tấm gương soi. Nỗi đau nặng trĩu âm ỉ, cô khẽ nhắm mắt lại.

Vòng tay ai đó bất chợt ôm chầm cô từ phía sau. Ngạn Thư sực tỉnh, cô giật mình nhìn lại. Mạn Kỳ xiết cô thật chặt. Cảm giác trái tim anh ấy loạn nhịp vì tình yêu dâng đầy.

- Anh làm gì thế?

Cô chau mày, Mạn Kỳ vẫn không nới lỏng tay. Anh xoay người cô đối diện mặt mình. Ngạn Thư cố tránh ánh mắt dịu dàng, yêu thương đó. Dù cô biết điều đấy làm trái tim anh tổn thương và linh hồn anh cũng vậy.

- Ngạn Thư, anh xin lỗi.

Mạn Kỳ nói bằng cơn đau xé lòng. Anh không biết lý do gì vợ lạnh nhạt với mình thế. Thật quá nhẫn tâm nhưng...anh vẫn rất yêu cô.

- Bỏ em ra!

Cô đẩy anh nhưng không tài nào được. Mạn Kỳ áp cô sát vào tường, anh giữ chặt tay cô và nói bao lời khổ sở.

- Em đừng như thế được không? Anh chịu hết nổi rồi!

Hơi thở hổn hển từ lồng ngực Mạn Kỳ. Thứ tình cảm dịu ngọt pha lẫn xót xa ấy bào mòn trái tim anh. Cô hiểu nhưng cô giày vò anh theo cách cô muốn.

- Mạn Kỳ!

Ngạn Thư gằn giọng, Mạn Kỳ mặc kệ. Anh ghì sát mũi mình lên trán cô rồi một nụ hôn nồng cháy nơi đôi môi ngọt ngào. Bất kể cô chống chế ra sao, anh cứ cưỡng hôn sau tháng ngày giận dỗi.

Nụ hôn cháy bỏng trượt dài xuống cổ. Làn da trắng muốt tô điểm thêm vẻ đẹp thanh thoát nơi cô. Mạn Kỳ luồn tay vào mái tóc dài ấy, nỗi xúc động bộc phát vì yêu ai đến héo hon mỏi mòn.

- Anh thôi đi!

Ngạn Thư đẩy mạnh, bất ngờ Mạn Kỳ ngã bật ra sau. Anh đập lưng vào bức tường trắng. Cô giận dữ bỏ đi, mặc kệ anh đau lòng ra sao.

Trời ơi, sếp?

Anh chàng trợ lý bậm môi rồi trốn một góc sau kẹt cửa. Làm sao hình dung nổi cơn giận từ cô vợ của tổng giám đốc. Anh ta không dám phát ra âm thanh nào cả.

Thôi, xong rồi...