Nàng Rùa Đanh Đá

Chương 15: Lời tỏ tình từ mối tình đầu.




Ông Vạn là chỗ quen biết lâu năm với Tần Kiến Thụy, hôm nay ông ta có dịp đến thành phố Giang, ngỏ ý muốn mời Tần Tường Hi đến dùng cơm luôn tiện nói đến việc đầu tư vào resort của hắn.

Đi được nửa chặng đường thì xe gặp phải sự cố, nhìn đồng hồ cũng đã sắp đến giờ hẹn với ông Vạn. Và thế là hắn quyết định gọi cho Hàn Bộ đến giúp mình mang xe đi sửa chữa, còn hắn và Tôn Vũ Kỳ sẽ đi bộ đến nhà hàng. Cũng may, nhà hàng mà ông Vạn chọn cũng gần ngay đây.

Lẽo đẽo theo sau hắn được một chặn đường, Tôn Vũ Kỳ đột nhiên dừng lại. Cầm đế giày sneaker trên tay khiến cô không khỏi tiếc nuối.

Chậc! Chậc! Chậc.

-"Trời ạ, sau cô có thể kiên trì đi đôi giày này nhỉ?"

Nhận thấy người phía sau dường như đã dừng lại. Hắn xoay người nhìn về phía cô, cảnh tượng trước mắt khiến hắn bất lực lên tiếng.

-"Đây là đôi giày đắt tiền đầu tiên mà tôi mua được đấy! Anh còn chê bai? Nếu không phải đi cùng anh thì đã không ra nông nỗi này rồi."

Đôi giày này là đôi giày đắt tiền mà cô dùng tháng lương đầu tiên khi bắt đầu đi làm mua được, kỹ niệm chứa chan... Nếu không phải xuống xe đi bộ cùng hắn thì đã không xảy ra chuyện này. Vậy mà Tần Tường Hi lại không biết tốt xấu, còn lên giọng chế nhạo.

-"Theo như tôi thấy thì cô mua nhầm hàng dỏm thì đúng hơn."

-"Không thể nào, tôi đã sử dụng nó hơn một năm nay. Hôm trước vẫn còn rất bình thường."

Cũng không thể đưa theo trợ lý với bộ dạng này đến gặp ông Vạn, càng không thể bỏ cô ở lại. Tần Tường Hi thở dài một hơi nặng nhọc, sau cùng là kéo cô vào cửa hàng giày ở ngay phía trước.

Tôn Vũ Kỳ say sưa ngắm nhìn những đôi giày được bày trí xung quanh mà không ngừng khen ngợi, từ giày thể thao đến giày cao gót... Tất cả đều không thể chê vào đâu được, nhìn những thứ này, xong lại nhìn lại đôi giày mà cô cho là đắt đỏ của mình... Đúng là khác một trời một vực.

Cầm đôi giày cao gót chất liệu làm bằng da cao cấp, còn kèm theo một cái nơ xinh xắn... Tôn Vũ Kỳ phút chốc bị mê hoặc.

-"Đôi đó không hợp với cô."

Nói rồi, hắn chỉ vào đôi giày sneaker màu trắng gần đó, bảo nhân viên lấy nó.

-"Tôi lấy đôi này."

Tôn Vũ Kỳ chỉ đành đặt lại đôi giày về đúng vị trí, không mấy vui vẻ tiến đến chỗ hắn.

Đôi giày hắn chọn không khác gì nhiều so với đôi giày cũ của cô. Chỉ là, giá gấp hai lần mà thôi.

Thấy cô còn đang chật vật thử giày, Tần Tường Hi đảo mắt nhìn đồng hồ một chút rồi lập tức khụy người giúp cô mang lại giày trong sự kinh ngạc và ánh mắt đầy ngưỡng mộ của những nhân viên đứng gần đó.

-"Hay là để tôi tự làm đi."

Tôn Vũ Kỳ ngượng ngùng giành lại công việc, nhưng có vẻ như hắn cố tình không nghe thấy, cứ như thế đã giúp cô xỏ giày vào chân.

-"Được rồi, đi thôi. Tôi sắp trễ giờ rồi đấy!"

Thanh toán tiền xong, hắn nhờ người bỏ lại đôi giày cũ vào trong túi xách, một tay kéo lấy Tôn Vũ Kỳ gấp rút rời đi.

Trong gian phòng đã được đặt sẵn, thức ăn đều đã được dọn ra bàn, Tần Tường Hi rót một ly rượu đưa đến cho ông Vạn, bản thân hắn cũng lên tiếng vì sự chểnh mảng này.

-"Chú Vạn, thật sự xin lỗi! Trên đường đến đây gặp phải có chút vấn đề. Ly rượu này để thay cho lời xin lỗi từ cháu."

Vạn Hữu Bằng bật cười, nhanh chóng nhận lấy ly rượu.

-"Không sao, chuyện ngoài ý muốn không thể trách cháu."

Nói rồi, tầm nhìn của ông ta lại nhanh chóng chuyển sang cô gái ngồi bên cạnh hắn.

-"Đây là bạn gái cháu sao?"

Tôn Vũ Kỳ lập tức khua tay. Còn chưa kịp lên tiếng thì Tần Tường Hi đã nhanh chóng giải thích.

-"Không đâu ạ, cô ấy tên Tôn Vũ Kỳ, là trợ lý của cháu."

Ông Vạn gật đầu. Xong, cũng vào thẳng vấn đề.

-"Tường Hi, dự án này bố cháu không ủng hộ, cháu vẫn muốn thực hiện à?"

Tần Tường Hi im lặng một lúc, dự án resort lần này ông Tần đã nói hắn không cần bận tâm đến, chuyện của hắn cần làm chính là tập trung cho trung tâm thương mại. Nhưng hắn là ai chứ? Đâu dễ từ bỏ, hắn đã quyết định tự tạo dựng tương lai cho mình mà không cần nhờ ông Tần nhúng tay vào, thứ hắn muốn chính là tự tay mình làm nên một dự án thuộc về riêng hắn.

-"Những gì mình tự tạo ra đương nhiên mình sẽ biết quý trọng nó hơn đúng không ạ."

Ông Vạn bật cười, lập tức đồng ý.

-"Được, chú sẽ giúp cháu đàm phán khu đất đó."

-"Được vậy thì cháu rất cảm ơn chú."

Khi còn ở Đức, Vạn Hữu Bằng cũng đã từng vài lần tiếp xúc với hắn. Trong công việc ông phải thừa nhận rằng hắn quả thật rất nổ lực, là người có đầu óc nhạy bén.

Sau khi đưa ông Vạn ra xe, cô và hắn cũng bắt taxi trở về văn phòng. Từ nãy đến giờ ngồi nghe hắn thương lượng, Tôn Vũ Kỳ cũng có rất nhiều thắc mắc nhưng không tiện hỏi. Bây giờ thì cô có thể nói lên suy nghĩ của mình.

-"Tần tổng, cả trung tâm thương mại này về sau chẳng phải sẽ là của anh hay sao? Anh tập trung xây dựng phát triển lớn mạnh, có gì không tốt."

Tần Tường Hi liếc mắt nhìn cô, rồi lại nhìn sang nơi khác, ôn tồn giải thích.

-"Tôi muốn sẽ có một thứ ngoại lệ do bản thân mình tạo ra mà không cần phải dựa vào bất cứ một ai cả. Sau này khi tôi tiếp quản mọi thứ, tất cả những người xung quanh sẽ nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn so với việc đi lên dựa vào danh tiếng của người khác. Đã hiểu chưa?"

Tôn Vũ Kỳ ngồi bên cạnh say sưa nghe hắn giải thích. Hóa ra, hắn là người có ý chí tự lập cao đến như vậy. Cô còn tưởng hắn chỉ cần dựa vào những thứ bố mình đã gầy dựng trước đó.

Cuộc sống vừa sinh ra đã ở vạch đích, ngậm thìa vàng của Tần Tường Hi thật chất hắn không muốn sống như thế, hắn muốn bản thân nổ lực, trải nghiệm... Vì có như thế, sau này hắn mới thật sự thành công.

-"À đúng rồi, cảm ơn anh vì đôi giày này."

-"Không cần cảm ơn, bởi vì tiền tôi sẽ trừ vào lương tháng này của cô."

Dù rất muốn mắng hắn, nhưng Tôn Vũ Kỳ vẫn ngậm ngùi cố gắng nặn ra nụ cười. Xem như bản thân xui xẻo, gặp phải vận đen. Cô nhất định sẽ trân trọng đôi giày này, bởi vì nó đắt hơn cả đôi giày trước, bằng cả tháng lương của cô.

Từ khi quen biết hắn, cô cũng mạnh tay chi tiêu hơn hẳn, đặc biệt là những món đồ đắt tiền mà cô luôn không dám chạm tới bây giờ cũng đã dạn tay hơn. Đương nhiên, toàn rơi vào tình huống bị ép buộc.

Chiếc taxi đột ngột rẻ phải khiến Tần Tường Hi nhất thời mất thăng bằng mà đỗ người về phía Tôn Vũ Kỳ. Một tay hắn chống lên cửa kính, ép cô ngồi vào một góc chẳng thể động đậy. Cô tròn xoe hai mắt nhìn hắn, khoảng cách này gần nhau đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở của đối phương, hai gò má ửng hồng của Tôn Vũ Kỳ vô tình làm hắn nhớ đến đêm hôm đó. Tần Tường Hi nhanh chóng đảo mắt đi nơi khác, sửa sang lại áo vest, ngồi trở về vị trí ban đầu. Cảm giác y như hôm đó, bối rối, bồn chồn, nhịp tim loạn nhịp...

-"Gì ấy nhỉ... À, Tôn Vũ Kỳ cô đúng là phiền phức."

Cô trừng to hai mắt nhìn hắn, rõ ràng khi nãy là hắn mất thăng bằng, hơn nữa cô cũng chẳng làm gì cả?

-"Từ giờ trở đi cô cách xa tôi 5 bước, không được đến gần tôi. Nghe rõ chưa."

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại dưới tòa nhà lớn. Nói xong, Tần Tường Hi cũng lập tức đẩy cửa bước ra, ba chân bốn cẳng đi vào trong.

Buổi tối đó, Tôn Vũ Kỳ một mình ngồi ngoài ban công nhìn bầu trời thành phố Giang lúc về đêm. Tiết trời hôm nay se se lạnh, gió thỏi vi vút, nhìn lên bầu trời sâu thâm thẫm những ngôi sao đêm được xếp dày đặc cả bầu trời, chiếu sáng lấp lánh, tranh nhau tỏa sáng.

Nhớ đến những gì Tần Tường Hi nói, rồi lại đến lời tỏ tình của Chung Hàn Hiên. Trong lòng cô dấy lên nhiều hỗn loạn.

-"Vũ Kỳ, thật ra năm đó anh cũng rất thích em. Chỉ là tham vọng của anh quá lớn, anh không muốn vứt bỏ cơ hội đến Đức du học."

Cô còn nhớ hôm đó là một ngày rất đẹp, ngày mà cô nhận được lời tỏ tình từ mối tình đầu. Trước khi đến buổi hẹn, Tôn Vũ Kỳ đã chuẩn bị cho bản thân mình một cách chỉnh chu nhất, tâm trạng vô cùng hồi hộp. Cô cũng không hiểu vì sao mỗi khi ở cạnh Chung Hàn Hiên đều như thế, cứ như có một khoảng cách gì đó khiến cô chẳng thể vượt qua được. Nhưng Tần Tường Hi lại khác, khác một cách rõ rệt. Khi ở cùng hắn cô không cần tỏ ra yêu kiều dịu dàng, cư xử đúng với bản chất của mình, làm những điều mình thích, nói những gì mình nghĩ.

Cả hai cùng nhau dạo quanh bờ hồ. Khi đó, Chung Hàn Hiên cũng rất đơn giản, anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh biển kết hợp cùng chiếc quần đen, đôi giày thể thao mang ở chân... Tất cả đều khiến cô nhớ đến Chung Hàn Hiên của năm đó, một chàng trai khôi ngô, ôn nhu, dịu dàng với rất nhiều tài lẻ.

-"Từ khi đó đến bây giờ, người duy nhất trong lòng anh đều là em, hoàn toàn không thể có thêm ai khác. Những lời anh nói ra bây giờ, có lẽ vẫn chưa muộn đúng không?"

Còn gì hạnh phúc hơn khi người mình thích cũng thích mình. Huống hồ, năm đó Tôn Vũ Kỳ thích Chung Hàn Hiên nhiều như thế, một lòng một dạ chờ anh ta, nhất kiến chung tình. Chung Hàn Hiên cũng thế, anh ta vẫn luôn dành trọn trái tim mình cho cô. Bốn năm xa cách cuối cùng cũng có thể thành công trở về, anh ta cũng không muốn để lỡ cơ hội này.

Lẽ ra cô nên vui mừng, gật đầu đồng ý. Nhưng sao đứng trước lời thổ lộ này của Chung Hàn Hiên khiến cô lại do dự chẳng thể quyết định. Đây là điều cô chờ đợi rất lâu kia mà?

-"Anh Hàn Hiên, thật ra thì em cũng rất thích anh."

Lời sắp nói ra phút chốc lại trở nên khó nói đến lạ thường. Cô không biết phải trả lời anh ta như thế nào, cô cũng không biết bản thân đang trông chờ điều gì, nhưng ngay lúc này lời tỏ tình này không thể đồng ý vội.

Nhận thấy sự do dự, bối rối của cô. Chung Hàn Hiên mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, dịu giọng đáp.

-"Không cần trả lời anh vội đâu, em có thể suy nghĩ. Anh có thể chờ mà!"

Ở một nơi khác, Tần Tường Hi lại bị Lệ Tịch Vân kéo đến CLB. Mặc dù không muốn đến, nhưng hắn cũng không thể bỏ mặc cô ta một mình ở đó không lo.

Ngồi một góc lặng lẽ xem Lệ Tịch Vân đang hòa vào dòng người nhộn nhịp đông đúc ngoài kia, hắn chỉ biết lắc đầu thở dài.

Một lúc sau đó cô ta cũng nhanh chóng đi đến kéo lấy tay hắn.

-"Anh Tường Hi, chúng ta ra kia nhảy đi."

-"Em cứ đi đi, anh ngồi đây xem được rồi."

Hắn nhàn nhạt uống một cốc rượu, đáp.

-"Ngồi đây còn vui gì nữa? Thôi mà, chúng ta cùng đi đi."

Lệ Tịch Vân nũng nịu ôm lấy cánh tay hắn, ra sức thuyết phục.

-"Hay anh gọi Phó Hiểu đến chơi với em nha. Cậu ta vừa đến Trung Quốc hôm qua, còn không biết đi nơi nào."

Nghe nhắc đến cái tên này, Lệ Tịch Vân gương mặt phút chốc trở nên mất hẳn niềm vui, ngồi xuống cạnh hắn.

-"Gọi anh ta đến làm gì? Cái tên háo sắc đó có gì hay ho chứ. Anh cũng nên hạn chế qua lại với anh ta đi."

Sở dĩ Lệ Tịch Vân dị ứng với cái tên này chính là Phó Hiểu mà Tần Tường Hi vừa nhắc đến lại là một tên điên cuồng say đắm Lệ Tịch Vân. Người này là bạn ở Đức của hắn, có sở thích chơi bời, đặc biệt là cờ bạc. Phó Hiểu là con trai của ông chủ cửa tiệm đá quý, cuộc sống của cậu ta cũng rất đơn giản, cứ thảnh thơi sống hết phần đời còn lại bằng số tiền của ba mình. Người ăn chơi không có chí cầu tiến như này, thảo nào Lệ Tịch Vân lại ra sức từ chối, thậm chí cực kỳ ghét bỏ.

Cũng không hiểu nguyên nhân gì Tần Tường Hi lại có thể chơi với loại người này, một người sống hết mình với nguyên tắc cũng bị người này đeo bám.

Từ xa, một cô gái với vóc dáng quyến rũ, khoác trên người chiếc váy đỏ hở hang táo bạo, trên tay mang theo một ly rượu đi đến. Rất nhanh đã ngồi cạnh Tần Tường Hi, mặc kệ ánh nhìn đầy chết chóc của Lệ Tịch Vân đang đâm xuyên qua da thịt mình.

-"Tiên sinh, tôi có thể mời anh một ly rượu được không?"

Tần Tường Hi vừa mới nâng ly thì ngay lập tức đã bị Lệ Tịch Vân ngăn lại.

-"Này, anh ấy đã có vợ rồi! Cô không thấy sao? Tôi là vợ của anh ấy đấy!"

Lệ Tịch Vân nhanh chóng quát lớn, cô ta còn sợ tiếng nhạc ồn ào che lấp đi âm thanh của mình nên ra sức nói lớn nhất có thể để cô gái kia có thể biết khó mà từ bỏ.

Nhận lại sự thờ ơ vô cảm của cô gái đó. Lệ Tịch Vân tức giận đặt lại ly rượu, rồi kéo lấy tay Tần Tường Hi nhanh chóng rời khỏi.