Nàng Rùa Đanh Đá

Chương 19: "Con rễ Tần"




Mới đó đã sập tối, trên đường quay trở lại xe, hắn gặp phải một cậu bé bán hoa hồng. Cậu bé mang theo một giỏ hoa chạy đến chỗ hắn, lanh lợi mời mua một bông hoa.

-"Anh ơi, mua hoa tặng bạn gái đi ạ. Chị ấy xinh đẹp giống như bông hoa này vậy."

Ánh mắt cả hai người theo lời cậu bé vừa nói vô tình va phải nhau, Tôn Vũ Kỳ ngượng ngùng giải thích.

-"Cậu bé, anh chị không..."

-"Được rồi, anh mua hết chỗ hoa này cho em được không?"

-"Được ạ, em cảm ơn anh."

Hắn tiến đến chỗ cậu bé, lấy trong túi áo ra năm mươi tệ mua hết 5 bông hoa còn lại trong giỏ cho cậu bé.

-"Không còn sớm nữa, mau về nhà đi. Cẩn thận nhé!"

Cậu bé cầm lấy số tiền trên tay, chỉ lấy đúng số tiền bán hoa là 5 tệ, còn chỗ tiền thừa nhanh chóng trả lại cho hắn.

-"Anh ơi, anh đưa dư tiền rồi ạ."

-"Em cứ cầm lấy, mua thứ mà em thích."

Hắn mỉm cười, xoa đầu cậu bé.

Cậu bé do dự một lúc, rồi lại đáp.

-"Cảm ơn anh, nhưng mà em... em chỉ lấy đúng số tiền bán hoa thôi ạ."

Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cậu bé rất có quy tắc, kiên quyết không nhận lấy chỗ tiền thừa từ hắn.

-"Anh không phải người xấu, cho đi rồi sẽ không lấy lại đâu mà!"

Cậu bé cũng vì lời nói của hắn mà bật cười.

-"Anh ấy là người cực kỳ tốt bụng, đã cho em thì em cứ nhận lấy, đừng nghĩ nhiều."

-"Vâng ạ, em cảm ơn anh, chị. Chúc anh chị hẹn hò vui vẻ ạ."

Nói rồi cậu bé cũng nhanh chóng chạy theo đám bạn còn đang bán hoa phía trước.

Ở đây, Tần Tường Hi nhanh chóng giải quyết số hoa trên tay mình bằng cách đưa nó cho Tôn Vũ Kỳ.

-"Cho cô."

Tôn Vũ Kỳ nhận lấy với vô vàn cảm xúc đan xen.

-"Cảm ơn cô, vì chuyến đi hôm nay."

Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu giữa nam và nữ. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô được tặng hoa. Những năm tháng trước kia, cô từng được rất nhiều nam sinh ngưỡng mộ tặng hoa theo đuổi. Nhưng tất cả đều bị cô từ chối, bởi vì khi đó cô vẫn chưa thể quên được mối tình đầu, từ sau khi Chung Hàn Hiên xuất ngoại. Đúng như người ta nói, tình đầu là tình khắc cốt ghi tâm, khó mà quên được.

Nhưng Tần Tường Hi đã giúp cô quên được nó, và bắt đầu với một cảm xúc khác.

-"Cảm ơn anh."

Cô khẽ đáp.

-"Không còn sớm nữa, chúng ta mau về thôi.

Tần Tường Hi lái xe đưa cô trở về nhà.

Không quá 15 phút, chiếc xe đã đỗ trước cổng nhà cô. Ngôi nhà hai tầng màu trắng nổi bật giữa màn đêm rộng lớn.

Không biết từ khi nào ông bà Tôn đã đứng sẵn trước cổng chờ cô. Nhìn thấy bó hoa trên tay con gái, còn có một người đàn ông theo cùng. Tất cả, đều khiến hai người họ phải nghĩ đến vấn đề khác.

Tần Tường Hi cúi đầu, lễ phép chào hỏi.

-"Cháu chào cô chú ạ."

Bà Tôn nở ra nụ cười thân thiện, luôn tiện giục hắn vào trong bởi vì thời tiết bây giờ rất lạnh.

-"Mau vào trong uống chút nước cho ấm đã."

Tôn Cảnh Sơn lập tức tán thành, niềm nở đáp.

-"Phải đấy."

-"Tổng Giám đốc Tần không quen uống nước trà tầm thường đâu ạ."

Tôn Vũ Kỳ thuận miệng buông lời chế nhạo.

Bà Tôn liếc mắt nhìn cô, có ý bảo cô không được nói năng như vậy.

-"Đương nhiên là được, vậy cháu làm phiền cô chú rồi ạ."

Theo chân ông bà Tôn đi vào trong, trong lúc đi ngang qua Tôn Vũ Kỳ hắn vẫn không quên để lại cho cô một cái nhướng mày đầy khiêu khích.

-"Cháu đến có hơi đột ngột nên không kịp chuẩn bị gì, cháu thật sự làm phiền rồi."

Ông Tôn bật cười, đáp.

-"Không sao, còn nhiều dịp mà! Sau này cứ đến đây thường xuyên, cô chú lúc nào cùng chào đón cháu cả."

Tôn Vũ Kỳ ngồi bên cạnh nhìn ba người bọn họ trò chuyện, trong lòng có chút vui vẻ.

Đột nhiên ông Tôn lại có ngẫu hứng muốn uống rượu. Tần Tường Hi đã cố gắng hết sức từ chối, nhưng có lẽ không mấy khả quan.

Ngoài trời đã bắt đầu một trận mưa như trút nước, thời gian cứ trôi qua nhưng trận mưa này dường như không có dấu hiệu dừng lại.

Bên trong căn nhà, hai người đàn ông đang chiến đấu, đọ sức với nhau bằng những bình rượu. Tần Tường Hi vẫn còn tỉnh táo, chỉ có ông Tôn dường như chẳng ổn chút nào. Ông ngồi đối diện với hắn, vẻ mặt ửng đỏ, hai mắt đã dần dần trở nên đờ đẫn, nhưng vẫn cố gắng chống chọi.

-"Con rể Tần, nào! Chúng ta uống thêm chun nữa nhé."

Cái danh hiệu này đột nhiên phát ra từ miệng ông Tần, Tôn Vũ Kỳ hoảng hốt, liếc mắt nhìn sang hắn với vẻ mặt áy náy rồi lập tức chỉnh lời.

-"Ba à, sao lại gọi như vậy chứ?"

Ông Tôn mặc kệ cô phản đối vẫn bật cười vô tư tiếp tục gọi hắn.

-"Con rể Tần, con bé Vũ Kỳ từ nhỏ được cưng chiều nên đâm ra bướng bỉnh. Tuy hay lý sự nhưng tâm địa không xấu, sau này phải nhờ con rể chăm sóc nó rồi. Để con bé một mình ở thành phố Giang, ba mẹ không yên tâm chút nào. Bây giờ thì không cần phải lo nữa."

Tần Tường Hi ban đầu có chút kinh ngạc, danh xưng 'con rễ' này lần đầu hắn nghe qua. Xong rồi lại khẽ mỉm cười, hắn biết đây chỉ là lời nói lúc say của ông Tôn nên cũng không giải thích gì, nhanh chóng rót thêm một chun rượu cho ông Tôn, đáp.

-"Chú yên tâm đi ạ."

Dường như lời này của hắn khiến ông Tôn không hài lòng, vẻ mặt ông có chút hậm hực nghiêm túc hỏi.

-"Sao lại là chú? Gọi là ba đi, trước sau gì cũng gã Vũ Kỳ cho cháu, gọi là ba cho quen dần."

Tôn Vũ Kỳ không biết giấu mặt vào nơi nào, chỉ còn cách đưa ông Tôn về phòng ngủ, chấm dứt buổi uống rượu đàm đạo này thì may ra vẫn có thể kịp.

-"Ba à, chúng ta về phòng ngủ đi. Ba say lắm rồi, hơn nữa ngày mai Tần tổng còn phải về lại khách sạn."

Ông Tôn phủi tay cô ra khỏi người, kiên quyết không đồng ý.

-"Ba vẫn chưa say, con bé này..."

-"Chú..."

Ông Tôn trừng mắt nhìn hắn.

Tần Tường Hi lúc này lập tức nở ra nụ cười gượng gạo, miễn cưỡng nói lại một lần nữa.

-"Ba, khuya lắm rồi chúng ta tạm thời dừng ở đây được không?"

Lúc này, ông mới bật cười hài lòng đồng ý.

-"Được, được. Ngày mai lại uống nhé!"

Tần Tường Hi gật đầu.

-"Vâng."

Bà Tôn từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy cảnh tượng này ngay lập tức chạy đến phụ Vũ Kỳ đỡ lấy ông.

-"Thật ngại quá, ông ấy là vậy đó. Uống nhiều lại đâm ra nói lung tung, cháu đừng trách nhé!"

-"Không đâu ạ, để cháu phụ đưa bác trai lên phòng nghĩ."

Bà Tôn xua tay, ngượng ngùng đáp.

-"Không cần phải phiền đến cháu đâu. Đêm nay cháu cứ ở lại đây đi, trên tầng cạnh phòng Vũ Kỳ vẫn còn một phòng trống chưa dùng qua. Đường xá xa xôi, nghỉ ngơi cho tốt sáng mai trở về thành phố cũng không muộn, lại an toàn."

Nói rồi, bà lại nhìn sang Tôn Vũ Kỳ.

-"Vũ Kỳ, con cứ ở lại tiếp đãi cậu ấy đi."

Nghe bà Tôn đề nghị, hắn có chút do dự, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.

-"Vậy, cháu cảm ơn cô ạ."

Bà Tôn mỉm cười, ngay sau đó cũng đưa ông Tôn lên phòng nghỉ ngơi.

Buổi tối đó, khi cả ngôi nhà chìm vào màn đêm tĩnh mịch. Tần Tường Hi một mình nằm trên giường cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được. Thế là đành phải khoác lại chiếc áo choàng rồi đi ra ngoài.

Ngồi trước sân, hắn cho hai tay vào túi áo giữ ấm, ngã người tựa vào ghế, ngẩn đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao.

Cuộc sống bình dị giống như Tôn Vũ Kỳ thật sự khiến hắn ngưỡng mộ biết bao. Hắn có bố và mẹ, nhưng từ nhỏ đến lớn hầu như hắn đều nhìn thấy cảnh ông bà bận rộn với công việc, thời gian để cùng nhau xem một bộ phim rất khó, thậm chí đến bữa cơm cũng trải qua rất nhanh. Tuy cuộc sống của hắn quá đủ đầy, gần như đã có đủ tất cả, nhưng hắn vẫn thấy không thoải mái. Thứ hắn cần chính là một gia đình bình thường giống như Tôn Vũ Kỳ vậy.

-"Anh không ngủ được sao?"

Không biết từ khi nào, Tôn Vũ Kỳ đã xuất hiện bên cạnh, cô nhỏ giọng hỏi hắn.

-"Ừ."

Hắn trầm giọng đáp.

-"Vì lạ chỗ? Hay vì giường quá nhỏ không phù hợp v..."

-"Tôn Vũ Kỳ, tôi không thực dụng như vậy!"

Lúc này hắn mới nghiêm khắc nhìn về phía cô, lên tiếng phản biện.

Dưới ánh sáng của mảnh trăng treo trên bầu trời xanh thẫm, ánh mắt cả hai vô tình chạm vào nhau, trái tim vốn dĩ đang hoạt động theo đúng lộ trình lại bất chợt lệch nhịp, hơi thở của đối phương gần trong gan tấc, xoa dịu đi cái lạnh của thời tiết.

Đôi mắt to tròn, trong trẻo của cô dần dần khép lại. Cảm thấy cô đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn chậm rãi tiến đến gần cô hơn, làm theo những gì trái tim mình mách bảo.

Vẫn không thấy hiện tượng gì xảy ra, Tôn Vũ Kỳ khẽ mở mắt.

Tần Tường Hi lúc này nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, môi mỏng mỉm cười.

Còn tưởng sẽ có một nụ hôn ngọt ngào xảy ra, ai ngờ Tần Tường Hi lại trêu cô. Tôn Vũ Kỳ ngượng ngùng đảo mắt đi nơi khác, bối rối lên tiếng.

-"Anh say rồi, mau vào... Vào trong ngủ đi. Đừng quên ngày mai chúng ta còn phải trở về thành phố Giang."

-"Tôn Vũ Kỳ. "

Hắn không quan tâm đến những gì cô nói, trầm giọng gọi.

-"Cô thật sự thích Hàn Hiên sao?"

Nếu hắn không hỏi, cô cũng quên mất rằng còn có một Chung Hàn Hiên đang chờ cô trả lời.

-"Vậy còn anh, anh thích Lệ Tịch Vân đúng chứ ?"

Đây là câu hỏi khiến cô bận lòng trong suốt những ngày qua, bây giờ có dịp để hỏi, đương nhiên phải tận dụng. Chỉ là câu trả lời, cô thật sự không mong nó sẽ là một cái gật đầu.

-"Ai hỏi trước thì nên trả lời người đó trước, không phải hay sao?"

Tần Tường Hi cau mày, hỏi.

-"Chung Hàn Hiên là mối tình đầu của tôi."

Cô là người mà Chung Hàn Hiên thích, là mối tình đầu mà anh ta đã bận tâm suốt bốn năm ở Đức. Trên cương vị là một người bạn, hắn đương nhiên không thể làm ngơ. Càng không có khái niệm tranh giành.

-"Được rồi, hôm trước Chung Hàn Hiên cũng nói thế! Tôi hiểu rồi, cô mau vào trong ngủ đi."

Cái gã này, cô còn chưa nói xong kia mà!

-"Anh chưa trả lời tôi."

Tôn Vũ Kỳ dùng ánh mắt kiên định hỏi hắn.

-"Nhưng tôi đâu có hứa sẽ trả lời cô? Đồ ngốc!"

Tần Tường Hi nở nụ cười ma mảnh, không quên dùng tay bún nhẹ vào trán cô.

A!

Cô cau mày đưa tay xoa xoa vầng trán.

-"Theo quy tắc trước và sau, thì đến lượt của anh còn gì?"

Cô vẫn kiên quyết không bỏ qua.

-"Đau đầu quá, rượu của ba vợ thật sự phát huy tác dụng rồi."

Tần Tường Hi vờ như không nghe thấy, nói vài câu bâng quơ, cứ như vậy mà bỏ vào trong nhà.