Nàng Rùa Đanh Đá

Chương 2: Oan gia ngõ hẹp.




-"Sao hả?"

Ngô Thiên Tuyết nghe được những lời này của cô, lại bị một phen kinh ngạc. Nước còn chưa nuốt xuống suýt nữa đã bị sặc chết.

-"Chẳng phải ban đầu cô hùng hồn tuyên bố lắm sao? Sao mới đó lại trưng ra bộ mặt hèn hạ đến hỏi chuyện này hả?"

-"Cái gì mà hẹn hạ chứ! Công việc đó cũng là một công việc hay. Tôi suy nghĩ lại rồi, tôi làm."

Không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đùng một cái lại chạy đến đây đồng ý làm công việc mà hôm qua cô nhất quyết từ chối. Mặc kệ, dù sao bây giờ bản thân mình vô cùng giá trị, Ngô Thiên Tuyết nâng mặt kiêu hãnh.

-"Xin lỗi nhé, muộn rồi!"

Tôn Vũ Kỳ bật cười, ung dung trả lời.

-"Lừa ai chứ, công việc đó chẳng ai muốn làm đâu. Tôi nói nhé quản lý Ngô, tôi vào đó làm có gì không tốt. Tôi vừa có việc, cô cũng không cần phải mỗi lần có người đến ứng tuyển đều ra sức thuyết phục người ta đến khô cả họng. Có đúng không?"

Ngô Thiên Tuyết đưa mắt tò mò nhìn cô hồi lâu. Cô gái lanh lợi này nói cũng rất đúng, chi bằng cứ để cô thử sức, được hay không cũng tùy vào cô, bản thân Ngô Thiên Tuyết cũng không thiệt thòi.

-"Được, xem như tôi rộng lượng cho cô một cơ hội, là cô năn nỉ tôi đấy nhé! Ngày mai bắt đầu làm đi, đây là thẻ phòng."

Cầm tấm thẻ phòng trên tay, Tôn Vũ Kỳ hít một hơi thật sâu, công việc này nhất định phải kiên nhẫn, số hóa đơn cần thanh toán đang chờ cô ở nhà, chờ cô mang tiền về giải cứu.

Đặt chân vào cửa, cô cẩn thận cởi giày, thay một đôi dép bông, cởi luôn chiếc áo khoác bên ngoài, bắt tay vào công việc.

Đầu tiên là dọn lại sofa, lau sàn nhà, tiếp đến là tolet, rồi mới lê la lên trên tầng.

-"Nếu không phải tôi đang rơi vào khủng hoảng, tôi có điên mới chấp nhận đến đây làm đấy!"

Sau khi dọn qua sơ lược một chút, Tôn Vũ Kỳ cũng lật đật mang lại túi, khoác lại áo, xỏ lại giày, mang theo ô nhanh chóng ra ngoài.

Hai giờ đồng hồ trôi qua, cô cũng đã trở lại, chẳng những thế hai tay xách hai túi đồ lớn, lê lết tấm thân mệt nhọc vào trong căn hộ.

Xếp mọi thứ như nước, sữa, hoa quả, rau củ và một số thực phẩm cần thiết vào tủ. Xong, cô cũng trang trí cắm lại hoa vào bình đặt ở sofa và phòng bếp, cuối cùng là thả một vài con cá vàng vào lại bể... Nhìn tổng quát lúc này căn phòng cũng đã có chút sinh khí, không giống với tình trạng ban đầu.

Công việc gần như đã xong, cô liếc mắt nhìn lên đồng hồ cũng đã gần 6 giờ tối. Quản lý Ngô có nói, trước 7 giờ tối cô phải xong hết công việc. Bây giờ cũng nên thu dọn đồ đạc về nhà thì hơn, dù sao cả ngày nay cô đã bị nơi quỷ quái này bào mòn sức lực.

Tôn Vũ Kỳ vừa rời đi một lúc, thì đã có người đến.

-"Anh cứ để ở đó là được, tôi sẽ tự mang vào, vất vả rồi."

Tài xế lái xe cũng không ở lại nữa, để lại số đồ như hắn vừa căn dặn rồi lập tức đi khỏi.

Hắn là Tần Tường Hi, là con trai duy nhất của Tần Kiến Thụy và cũng là người thừa kế tập đoàn Tần thị. Từ nhỏ đến lớn đều ở Đức, đến khi ông Tần mở rộng kinh doanh sang thị trường Trung Quốc thì hắn mới được điều sang đây tiếp quản công việc, ngồi vào ghế tổng giám đốc. Dù từ bé lớn lên ở Đức, nhưng tiếng Trung Quốc hắn có thể nói rất thông thạo. Vậy nên, khi đến đây, cũng không có gì là khó khăn.

Ngày thứ hai đến Trung Quốc mọi thứ khá mới mẻ. Căn hộ này là ông Tần thông báo cho bộ phận quản lý ở Trung tâm thương mại sắp xếp.

Nhìn sơ lược bên trong căn hộ, hắn gật đầu hài lòng. So với những ngày trước, thì đã gọn gàng hơn rất nhiều. Quản lý Ngô làm việc cũng rất nhanh chóng.

Khoan đã!

Tất chân? Sao lại nằm ngổn ngang trên sofa thế này? Tại sao có thể để lại một thứ đồ bóc mùi như thế ở trên sofa, rốt cuộc là kẻ nào vậy?

Hắn cau mày, thở hắt ra một hơi, nhanh chóng tìm một cây kẹp gỗ ở trong nhà bếp, cẩn thận gấp nó bỏ luôn vào sọt rác kể cả kẹp gỗ.

Ở phòng làm việc, công việc vừa mới tiếp quản nên vẫn còn nhiều trở ngại. Cả một ngày hắn không rời khỏi phòng, tập trung nghiên cứu tìm hiểu những việc ở đây.

Cho nên, bây giờ ngoại trừ việc muốn tắm rửa thay một bộ quần áo thoải mái, lái xe ra ngoài ăn cơm tối, xong rồi dạo quanh Thành phố Giang một lượt thì hắn chẳng nghĩ được gì khác, kể cả việc bản thân cần nghỉ ngơi hắn càng không bận tâm. Những thứ mới mẻ ở đây hắn còn chưa kịp biết hết, nhất định phải tìm hiểu.

Một mình dùng cơm tối, nghe cũng rất cô đơn. Đành vậy thôi, ở nơi xa xôi này lấy đâu ra người thân chứ!

Ăn cũng đã ăn rồi, việc tiếp theo chính là đi dạo.

Đánh xe một vòng, mọi thứ nơi đây mỗi khi về đêm cũng chẳng khác gì ở Đức, nhộn nhịp, màu sắc rực rỡ phồn hoa.

Còn đang thả hồn thư thả nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Bất chợt điện thoại reo lên, trước màn hình là một dãy số. Hắn nhanh chóng nhắc máy.

-"Quý hóa quá, đến Trung Quốc mấy ngày qua cuối cùng cũng có người nhớ đến."

Người bên kia điện thoại cười trừ, tiếp tục trả lời.

-"Cậu đang ở đâu?"

Tần Tường Hi thở dài, đáp.

-"Tôi ấy à, tôi bây giờ đang đi mở rộng tầm mắt... Trung Quốc mà cậu nói cũng rất đẹp, thích hợp để ở lại."

-"Cậu còn có thể không ở lại sao?"

Người kia bật cười, không quên trêu chọc.

-"Đâu có. Ý trời đã định năm 25 tuổi, tôi phải đến đây lập nghiệp. Khi nào cậu đi công tác về, có thời gian đến căn hộ của tôi đi, tôi có một thứ muốn cho cậu xem."

-"Được. Tôi tắt máy đây, cậu cứ từ từ dạo chơi đi nhé!"

Két!!!!

Tần Tường Hi nhanh chóng phanh xe gấp. Suýt chút nữa đã đụng phải người trên đường, cậu bé kia lại ngang nhiên xông thẳng ra đường để nhặt lấy chiếc chong chóng. Cũng may, đang là đèn đỏ, bằng không chắc chắn hậu quả rất nguy hiểm.

Gầm!

Tần Tường Hi lại được thêm một phen đỗ nhàu người về phía trước, trán va phải vô lăng khiến hắn đau đớn cau mày.

Tần Tường Hi thở một hơi hắt ra, liếc mắt nhìn ra tấm gương, hình ảnh phản chiếu phía sau lại có một chiếc ô tô màu trắng đâm vào đuôi xe của hắn. Ngay lập tức, người trong xe cũng đã hốt hoảng chạy đến.

Cạch! Cạch! Cạch!

Theo âm thanh của tiếng gõ cửa, hắn bực dọc hạ vội kính xe.

-"Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi. Tôi hơi vội, nên sơ ý đụng trúng xe của anh."

Hắn nheo mắt nhìn về phía cô, âm giọng này từng nghe qua ở đâu thì phải. Nghĩ mãi cũng không nhớ ra, đến khi cô nâng mắt nhìn hắn thì cả hai đều không khỏi kinh ngạc.

-"Là cô!"

-"Là anh!"

Hôm ở Trung tâm thương mại là lỗi của hắn, hôm nay chắc chắn là lỗi của cô. Bởi vì, nơi hắn dừng lại chính là đèn đỏ, hơn nữa xe cũng đã vào đúng lề đường, không chiếm tiện nghi, càng không phạm pháp luật.

Tần Tường Hi đưa tay, phẩy vài cái có ý bảo cô lùi ra xa vài bước. Rất nhanh, hắn cũng đã đi đến phía sau đuôi xe xem xét tổng thiệt hại một chút, rồi tiến đến chỗ cô.

-"Hay là anh cầm lấy danh thiếp của tôi đi, sửa xong xe mất bao nhiêu tôi sẽ thanh toán."

Đúng là vận kiếp xui xẻo của cô đã đến, còn chưa thanh toán xong mớ hóa đơn ở nhà, lại phải chịu thêm khoản tiền sơ ý này.

Đúng là khóc không ra nước mắt!

-"Tôi cũng thắc mắc rốt cuộc mắt mũi cô để ở nơi nào lại vô duyên vô cớ đâm vào xe của tôi đấy!"

Nhìn cục u trên trán hắn, cô lại thấy có chút buồn cười, trong phút chốc lại nghĩ ngay đến một loài cá, gọi là gì ấy nhỉ? La hán. Đúng, chính là cá la hán, loài cá được nuôi trong bể kính, có một cục u tròn sưng to trên trán.

-"Cười? Cô cười gì vậy hả?"

Hắn càng thêm khó hiểu bởi nụ cười bất chợt này trên môi cô.

Thấy cô vẫn ngớ ngẩn ra đó, không đáp lại. Hắn thở dài, lấy luôn điện thoại trong người ra.

-"Vậy thì gọi cảnh sát đến nhé!"

-"Êy, khoan đã! Khoan đã!"

Cô định bắt lấy điện thoại của hắn, ngăn hắn gọi điện. Dù sao chuyện này cũng đơn giản, tự họ có thể đàm phán với nhau, đâu cần phải gọi cảnh sát đến chứ. Nhưng tay lại vô thức nắm lấy bàn tay hắn, Tần Tường Hi lập tức thu nhanh tay về, liếc mắt nhìn cô bằng thái độ vô cùng phiền phức.

Suy đi nghĩ lại tất cả cũng tại Lâm Giai Giai, nếu không phải đêm hôm khuya khoắt, cãi nhau với chồng, lại chạy đi uống rượu say bí tỉ, đến mức chủ quán phải gọi điện cho cô đến đón, thì cô cũng không phải lê lết tấm thân mệt mỏi cần nghỉ ngơi sau một ngày làm khổ sai để chịu một khoản tiền từ trên trời rơi xuống.

-"Tôi sẽ bồi thường mà!"

-"Được rồi, tôi sẽ giữ tấm danh thiếp này. Phiền cô chuẩn bị tinh thần đi, bởi vì xe tôi bị trầy không nhỏ đâu."

Không cần hắn nói cô cũng tự ý thức được. Nhìn chiếc xế hộp đắc đỏ lại còn là phiên bản giới hạn này cô cũng biết số mình đã tận thật rồi. Cho dù vết trầy có nhỏ, thì số tiền phải chịu cũng không nhỏ.

Đợi hắn đi khỏi, Tốn Vũ Kỳ mới thở dài tiếc rẻ. Xem như tháng này, có làm đến cạn kiệt sức lực, đau lưng mỏi gối, mờ hai mắt cũng chẳng dư nỗi một cắc..

-"Mình nghe đây Giai Giai."

-"Vũ Kỳ, mình về nhà rồi, cậu đừng lo cho mình nhé!"

Nếu không phải vì tình bạn này của họ đã kéo dài ba năm, quan hệ cực kỳ tốt thì cô sẽ mắng cho Giai Giai một trận để hạ giận.

Chuyện cũng đã xảy ra, cô cũng không thể ngồi mãi ở đây than thở. Bây giờ cũng nên trở về nhà ngủ một giấc, ngày mai lại chăm chỉ kiếm tiền. Mục tiêu của cô bây giờ chính là kiếm thật nhiều tiền.

Căn phòng 307, mỏ vàng của Tôn Vũ Kỳ.

Theo như quản lý Ngô phân phó, thì khung giờ bắt đầu của cô chính là 8 giờ sáng và kết thúc là 6 giờ tối. Vừa hay, cô lại không cần chuẩn bị bữa sáng. Có thời gian ngủ thêm một chút nữa.

Tần Tường Hi đã đi làm từ sớm, Tôn Vũ Kỳ bắt đầu dọn dẹp lại mọi thứ.

Cái tên này sao lại lãng phí quá không biết. Kẹp gỗ cô vừa mới mua hôm qua đã bị hắn vứt vào sọt rác. Nếu không phải số tiền mua đồ là của quản lý Ngô thì cô đã cho hắn một trận.

Nhìn thấy trong chậu kính lại xuất hiện thêm một con thằn lằn to lớn với vô số màu sắc trên lưng, tôn Vũ Kỳ được một phen kinh hãi. Người giàu có thú vui cũng rất đặc biệt, bỏ ra số tiền lớn chỉ để mua một con bò sát này làm kiểng.

Di chuyển lên tầng trên, quét dọn phòng của hắn một chút. Đột nhiên trong phòng tắm có tiếng động, Tôn Vũ Kỳ lập tức nắm chặt cây chổi trong tay, hơi thở trở nên căng thẳng.

Có trộm?

Cạch!

Cánh cửa phòng theo một lực đẩy đã mở ra, người đàn ông chỉ quắn đơn sơ một chiếc khăn tấm che đi nửa thân dưới, ở trên lộ ra cơ thể săn chắc, trắng trẻo, không kém phần vạm vỡ.

Aaaaaaaa!

-"Cho chết, chết đi, dám ăn trộm hả! Đồ xấu xa, biếng thái, bệnh hoạn! Đồ khốn."

Tôn Vũ Kỳ cầm chổi đánh liên tục vào người hắn, vừa đánh vừa mắng vô cùng sản khoái.

Hắn vừa đau vừa giận, trong cơn phẫn nộ đã gào lên giải tỏa.

-"Ngô Thiên Tuyết!"

Cạch!

Chổi đang cầm trong tay bất giác rơi xuống sàn gạch.

Cái tên này khiến cô bừng tỉnh, dừng luôn việc đánh đập người khác, hai mắt to tròn nhìn người trước mắt, sắc mặt tái nhợt.