Nàng Rùa Đanh Đá

Chương 4: Con rùa chậm chạp.




-"Tôn Vũ Kỳ, cô nhanh chân lên được không? Lúc gây chuyện, chẳng phải nhanh nhẹn lắm sao? Cô còn lề mề."

-"Tôi đến ngay đây!"

Âm thành từ phòng bếp cứ thế vang dội.

Tôn Vũ Kỳ bận rộn xếp lại chỗ đồ mà hắn vừa mua khi nãy, còn chưa xong việc này lại bị bắt làm chuyện khác. Cô mang theo một túi hạt, đi đến đưa cho hắn.

Tần Tường Hi năm lần bảy lượt thúc giục cô như vậy chính là hắn không thể và không muốn tự thân đi lấy thức ăn cho một chú chó nhỏ có bộ lông xoăn tít màu trắng xóa. Giống chó Poodle cực kỳ thông minh, lại đáng yêu... Nhưng có một người chủ như Tần Tường Hi thì đúng là một nổi bất hạnh.

-"Con thú cưng này của anh, ăn chậm 5 phút không chết được đâu. Tần tổng, tôi còn rất rất nhiều việc đấy!"

-"Nó tên Tây Tây."

Hắn khẽ nhắc nhở.

-"À, Tây Tây. Nhưng nếu tôi không mau mau dọn lại mớ đồ anh vừa ngẫu hứng mua về xong, thì phiền Tần tổng tối nay lại phải đích thân ra nhà hàng, tận hưởng đẳng cấp 5 sao phục vụ ở đó vậy."

Tôn Vũ Kỳ nếu không phải tốt nghiệp chuyên ngành quản trị, có khi hắn còn nghĩ cô tốt nghiệp luật sư. Bởi vì tài ăn nói, miệng lưỡi linh hoạt này của cô những ngày qua hắn được thọ giáo thì không thể không khen ngợi.

-"Không hiểu nổi, Ngô Thiên Tuyết tìm đâu lại được trợ lý xuất chúng đến thế không biết."

Tần Tường Hi lèm bèm một chút, chỉ sợ người kia nghe không hiểu được vụn ý của mình. Xong lại nghiêm giọng nói thêm.

-"Này, Tôn Vũ Kỳ kia! Cô đến đây làm osin đấy! Tôi là người trả tiền, tôi muốn cô làm cô còn dám càu nhàu sao? Lý nào lại vậy."

Tôn Vũ Kỳ không thèm đứng đây tiếp tục đôi co với hắn. Cô ném luôn túi hạt vào người Tần Tường Hi rồi ngoe nguẩy bỏ xuống phòng bếp.

Tần Tường Hi ngơ ngác nhìn theo, hắn thật sự đã bị chọc cho tức chẳng nói nên lời.

Sau khi hoàn thành xong mọi việc, cô nhanh chóng chuẩn bị ra về, phải thoát khỏi nơi bóc lột sức lao động tàn nhẫn đến mức này. Nhưng có vẻ, buổi tối hôm nay thời tiết không được tốt cho lắm, dường như sẽ có mưa to.

Cô còn đang loay hoay mang lại giày thì Tần Tường Hi không biết từ bao giờ đã xuất hiện cạnh đó.

Hắn nhàn hạ tựa lưng vào tường, hai tay vòng trước ngực, gương mặt tuấn tú ấy tùy tiện nhìn vào cô.

Tần Tường Hi ở nhà và lúc đi làm như hai con người hoàn thành khác nhau. Ở nhà hắn rất đơn giản, phong cách ăn mặc cũng rất nhẹ nhàng tinh tế, tóc tùy tiện chải rũ xuống, chẳng khác gì một cây nấm di động. Khi đi làm, quần áo phẳng phui, tây trang sang trọng.... So với hình tượng lúc đi làm, thì cô lại ấn tượng hơn với kiểu cách đơn giản giống như bây giờ của hắn.

-"Ô ở bên kia."

Hắn khẽ nhắc nhở.

Tôn Vũ Kỳ cũng bị lời nói dịu dàng này của hắn có chút xáo trộn. Nhưng cho dù bây giờ hắn có dịu dàng, tốt lành đến mức nào đi nữa thì cô cũng không quên cả ngày hôm nay đã bị hắn hành hạ như thế nào.

-"Không cần đâu, tôi không..."

Đột nhiên sấm chớp dữ dội, một luồng gió lạnh lẽo thổi đến còn mang theo nước.

Mưa!

Tần Tường Hi khóe môi lộ ra ý cười nhạo khiến Tôn Vũ Kỳ bị bẽ mặt một phen. Thời tiết này đúng là đang muốn làm xấu mặt cô đây mà!

-"Cầm lấy ô đi, tôi không muốn ngày mai lại phải duyệt đơn nghỉ bệnh của cô. Nhà tôi vừa mới chuyển đến, còn nhiều việc rất cần đến sức khỏe của trợ lý Tôn. Vất vả rồi!"

Tôn Vũ Kỳ nhếch môi xem thường, tiện thể vứt cho hắn một ánh mắt chán ghét. Rồi miễn cưỡng lấy luôn chiếc ô chuẩn bị cạnh cửa, sải bước bỏ đi.

Cô không biết kiếp trước đã mắc nợ Tần Tường Hi những gì, kiếp này gặp lại hắn quả thật rất xui xẻo. Nếu không phải vì cô không muốn phụ thuộc vào ba mẹ, thì còn lâu cô mới lâm vào tình trạng muốn đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

-"Cậu về rồi hả? Sao rồi, mọi chuyện tốt chứ?"

-"Tốt đâu không thấy, mỗi ngày nhìn thấy mặt của hắn là mình muốn đưa tay ra bóp chết hắn ta."

Cô giơ tay mô phỏng cảm xúc bức bối của mình cho cô bạn Giai Giai xem.

Lâm Giai Giai nhanh chân chạy đến khoe mẽ.

-"Này này, mau vào đây. Tớ cho cậu xem cái này, bảo đảm cậu sẽ rất thích đấy!"

Giai Giai kéo lấy tay cô đi đến sofa, chiếc hộp to màu hồng trên bàn cũng được cô bạn mở ra.

-"Cậu nhìn này, xinh không?"

Bên trong chiếc hộp là một chiếc váy màu xanh nhạt, xung quanh còn điểm thêm bướm bướm thêu nổi... Nhìn thôi cũng đủ biết không hề rẻ.

-"Đây là phiên bản giới hạn đấy, chỉ có hai chiếc. Một chiếc của người mẫu nổi tiếng Abel Hồ Hồng Ân, hôm trước còn mặc đi dự sự kiện. Chiếc còn lại, mình là người sở hữu đấy! Thế nào, có oách lắm không?"

Lâm Giai Giai từ nhỏ đến lớn đều không lo đến cái ăn cái mặc, hoàn cảnh gia đình cũng rất tốt. Vậy nên, những thứ đồ xa xỉ mà cô bạn mang về chỉ toàn là đồ hiệu đắt đỏ. Tôn Vũ Kỳ chỉ biết thở dài.

-"Giá như mình được giàu có như cậu lại hay biết mấy! Mình cũng sẽ không gặp cái tên địa chủ cường hào đó!"

Tôn Vũ Kỳ tựa người vào ghế, đôi mắt sầu thảm, nhỏ giọng than thở.

-"Cái gì mà địa chủ cường hào chứ? Cậu nói gì mình không hiểu gì cả! Còn nữa, nếu có việc cứ nói với mình, mình sẽ giúp cậu."

Giai Giai cau mày tò mò hỏi, nhưng vẫn không quên quan tâm cô.

-"Đại tiểu thư, cậu không hiểu được đâu."

Tuy rằng có người bạn thân giàu có như Giai Giai, nhưng cô lại chẳng muốn mở lời nhờ bạn giúp đỡ. Tôn Vũ Kỳ muốn tự bản thân mình giải quyết, cuộc sống sau này là của cô, cô phải tự gánh vác.

Lâm Giai Giai tuy đã kết hôn, nhưng mỗi khi chồng cô bạn đi công tác xa nhà thì vẫn hay lui đến nhà cô để ở. Mỗi khi buồn chán thì đến tìm cô ngủ cùng, buổi tối lại có thể cùng nhau tâm sự. Hai người họ học cùng lớp ở đại học Thanh An, người tốt nghiệp thủ khoa, kẻ lại tốt nghiệp ở mức khá... Nhưng không bởi vì vậy mà ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè giữa hai người.

Cũng như thường lệ, hôm nay hắn sẽ đến tập đoàn. Vừa hay, vị giám đốc của Tần thị sau chuyến công tác cũng đã về đến.

-"Tần tổng, rất vui vì được làm việc cùng nhau."

Chung Hàn Hiên nở nụ cười tươi, đưa tay ra chào hắn.Tần Tường Hi bật cười, gạt bỏ tay anh ta, vui vẻ trả lời.

-"Quà của tôi đâu? Đi công tác tận Hồ Bắc lại không mang theo chút quà về à? Keo kiệt thật đấy!"

Tần Tường Hi không quên trêu chọc.

-"Tôi không đòi quà từ cậu thì thôi, cậu lại đòi ngược lại tôi à?"

Tần Tường Hi quen biết Chung Hàn Hiên ở Đức. Khi đó, Chung Hàn Hiên vẫn là một du học sinh, rồi dần dần quan hệ bắt đầu trở thành những người bạn thân thiết.

Chung Hàn Hiên nhận được lời mời từ ông Tần Kiến Thụy. Có thể, đó cũng là ý kiến của Tần Tường Hi, hoặc do ông Tần muốn để anh ta đến phụ giúp con trai mình.

Người này dáng dấp cao ráo không thua gì Tần Tường Hi. Mỗi người đều sẽ có một nét đẹp riêng chẳng thể so sánh. Tần Tường Hi miệng lưỡi nhanh nhẹn, hoạt bát đến đâu thì Chung Hàn Hiên lại khá kiệm lời, ôn nhu điềm đạm đến đấy.

-"Phải rồi, hôm trước cậu bảo có thứ muốn cho tôi xem? Là gì vậy?"

-"Một con rồng, cực kỳ cực kỳ quý hiếm. Giá trị lên đến 9 con số."

Chung Hàn Hiên lắc đầu ngao ngán, Tần Tường Hi vẫn chứng nào tật nấy, thói quen vun tiền chẳng thể bỏ được.

Tại căn hộ 307.

-"Tần tổng, tôi dù sao cũng tốt nghiệp thủ khoa đấy! Anh để tôi làm những chuyện này không thấy phí phạm tài năng sao?"

Nhìn thấy Tần Tường Hi đang miệt mài xem lại giấy tờ trước sofa, Tôn Vũ Kỳ mang một tách trà đi đến, không quên nhỏ giọng dò hỏi.

-"Vào thẳng vấn đề đi, cô muốn sao?"

-"Trợ Lý đó, hay ngày mai tôi theo anh đến văn phòng làm trợ lý nhé! Lĩnh vực này, tôi vô cùng có kinh nghiệm. Tôi có thể giao tiếp một vài tiếng, có thể giúp anh rất nhiều thứ."

Vừa nói xong, Tần Tường Hi cũng nhanh nhẹn khoe mẽ luôn năm thứ tiếng Mỹ, Anh, Đức, Bồ Đào Nha và cả tiếng Pháp mà hắn biết. Mỗi một câu đều dùng một thứ tiếng khác nhau. Tôn Vũ Kỳ cũng choáng ngợp mà ngồi bệch ra sàn nhà. Cô hoàn toàn bị hắn đánh bại, hơn nữa vô cùng nể phục.

Lợi hại vậy sao!

-"Cô cứ làm nốt những ngày còn lại đi. Bởi vì sắp đến đây, tôi sẽ tìm người thay thế cô. Rõ chưa!"

Cô đương nhiên không quên ý định ban đầu của hắn. Nhưng nếu bây giờ có thể thuyết phục hắn để cô được đến trung tâm thương mại làm việc thì còn gì bằng, cô có thể đường đường chính chính trở thành nhân viên ở trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Giang, và còn thoát được những ngày tháng bóc lột này của hắn. Nhưng đó là cơ hội vô cùng mỏng manh.

-"Những ngày qua tôi làm việc rất tốt kia mà! Tần tổng, anh cũng đừng hẹp hòi vậy chứ!"

Ting! Ting!

Ngoài cửa hình như có người đến, Tôn Vũ Kỳ cũng đành tạm gác lại câu chuyện mà đi đến mở cửa chào đón vị khách đến đột ngột lại không ngay thời điểm này.

-"Đàn anh!"

Tôn Vũ Kỳ được một phen kinh ngạc khi nhìn thấy Chung Hàn Hiên. Kể ra quan hệ của hai người cũng không đến mức thân thiết, chỉ là năm cô còn học trung học đã được biết đến Chung Hàn Hiên, người ưu tú nhất trường lại được tất cả thầy cô khen ngợi.

Chung Hàn Hiên mỉm cười, gật đầu thay cho câu chào hỏi. Anh ta đối với Tôn Vũ Kỳ cũng có chút ấn tượng. Đây là cô gái năm đó đã đến sân bóng rổ vào mỗi buổi chiều để xem anh ta chơi bóng.

-"Gì đây? Quen nhau sao?"

Tôn Vũ Kỳ liếc mắt nhìn Chung Hàn Hiên, xong lại nhìn về phía Tần Tường Hi, mỉm cười.

-"Chỉ là trước đây từng gặp qua thôi."

-"Là người bạn cũ, học cùng trường trung học."

Chung Hàn Hiên nhanh chóng trả lời, câu trả lời này khiến cô có chút kinh ngạc. Bạn cũ? Cô và anh ta làm bạn khi nào chứ? Lần nào gặp qua cũng đều là vẻ mặt lãnh đạm lướt qua cô, bạn bè ai lại kiểu đó chứ?

-"Hàn Hiên à, qua đây. Tôi cho cậu xem cái này."

Tần Tường Hi cũng không tò mò chuyện giữa hai người. Hắn gọi Chung Hàn Hiên đến, cùng nhau chiêm ngưỡng con thú cưng 9 con số mà hôm trước hắn đã mạnh dạng khoe mẽ trước đó.

Chung Hàn Hiên quan sát sơ bộ, ngầm đánh giá. Anh ta hài lòng gật đầu không quên khen ngợi.

-"Số tiền cậu bỏ ra xứng đáng đấy. Đồ tốt!"

Tần Tường Hi nở nụ cười đắc ý, tiện thể đi đến tủ rượu tùy tiện lấy bừa một chai mang đến tiếp đãi người bạn này.

-"Cậu thích thì cứ mang về đi. Xem như tặng cậu, quà chào mừng đến Tần thị."

-"Quà đắt đỏ thế tôi không dám nhận đâu, cậu cứ giữ lại đi. Nếu như cậu muốn tặng quà, vậy tôi lấy đi năm chai rượu đắt nhất trong tủ là được."

Đúng là biết chọn quà. Năm chai rượu đắt nhất, số tiền cũng không hề thua kém con bò sát trong lồng kính. Tần Tường Hi mặc dù không nỡ, nhưng cũng rộng rãi gật đầu.

-"Được."

Tôn Vũ Kỳ còn đang loay hoay chuẩn bị bữa tối cho hắn. Dường như, sự xuất hiện của Chung Hàn Hiên đã ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của cô bây giờ. Đến nỗi sơ ý làm cháy khét lẹt món bò áp chảo mà hắn căn dặn khi nãy.

-"Trợ lý đó..."

Nghe anh ta hỏi, Tần Tường Hi cũng lười biếng trả lời.

-"Là Ngô Thiên Tuyết tìm đấy! Tốt nghiệp loại giỏi, thông minh lanh lợi. Nhưng sắp tới tôi sẽ tìm người khác."

Chung Hàn Hiên nhíu mày, tò mò hỏi.

-"Tại sao vậy?"

-"Nguồn cơn của rắc rối đấy! Cậu tốt nhất..."

Nói đến đây, hắn như ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, lại nâng mắt ẩn ý nhìn về phía Chung Hàn Hiên.

-"Lại nữa rồi!"

Cả hai người đàn ông theo phản xạ tự nhiên lập tức co chân chạy vào.

Nhìn thấy Tôn Vũ Kỳ đang gấp rút tắt bếp, giải quyết miếng thịt cháy đen trong chảo, khói bay nghi ngút... Trông chẳng khác gì phù thủy đang bận rộn chế tạo ra một lọ thuốc độc giống như trong truyện cổ tích mà khi bé hắn vẫn từng nghe kể.

-"Tần tổng, tôi xin lỗi.... Tôi quên mất..."

Tần Tường Hi khẽ nhắm hờ hai mắt, điều tiết giải tỏa tâm trạng. Hắn thật sự không còn gì để nói.

-"Cô không sao chứ?"

Chung Hàn Hiên lo lắng hỏi.

Tôn Vũ Kỳ nhanh nhẹn lắc đầu, tỏ rõ mình không sao.

-"Trợ Lý Tôn à, vất vả rồi!

Tần Tường Hi bất lực lên tiếng.

Bây giờ thì Chung Hàn Hiên cũng đã hiểu được phần nào lý do mà hắn không muốn giữ lại cô tiếp tục công việc.