Tôn Vũ Kỳ một mình lang thang ngoài đường, còn đang cay cú chuyện khi nãy vô duyên vô cớ bị hắn mắng. Bất ngờ, một chiếc xe sang trọng đỗ sẵn phía trước. Còn tưởng là tên biến thái nào đang lẽo đẽo theo sau, hóa ra là Tần Tường Hi.
-"Mau lên xe đi."
Cánh cửa xe cũng đợi được đến khi cô tiến gần rồi mở ra. Tôn Vũ Kỳ liếc mắt nhìn người trong xe, ánh mắt khinh bỉ vẫn không thuyên giảm.
-"Xe đắt tiền như thế này, tôi không có vinh hạnh đó đâu."
-"Bảo cô lên thì cứ lên, còn xiên xỏ làm gì?"
Tần Tường Hi vẫn nét mặt nghiêm nghị đó, không một chút hối cãi, ngang nhiên trả lời.
Lúc này, Tôn Vũ Kỳ mới biết được bản thân mình cần phải trút giận. Hôm nay, nhất định phải đòi lại hết nợ cũ nợ mới mà những ngày qua phải chịu đựng, dù sao cũng đã nghỉ việc, phải nghỉ một cách xứng đáng.
-"Này, Tần Tường Hi! Anh cho rằng mình là ai hả?có thể tùy tiện mắng chửi, ra lệnh người khác sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không lên. Và tôi cũng sẽ không đến 307 làm việc nữa, anh nghe rõ chưa!"
Gầm!
Nói xong, cô vẫn không quên dùng chân đá vào xe hắn để trút giận, rồi co chân bỏ đi.
-"Đồ con rùa đanh đá."
Dù sao bây giờ cũng nên để cô bình tĩnh lại. Xem như cho cô thêm vài ngày nghỉ phép, cũng là để chuộc lại lỗi của hắn khi nãy.
Chiếc xe cứ thế mà lướt qua Tôn Vũ Kỳ. Bấy giờ, cô mới nhớ đến những ngày sau này phải đi tìm kiếm công việc khác. Thế là, cô lại ba chân bốn cẳng đến tìm Ngô Thiên Tuyết.
Hôm nay Ngô Thiên Tuyết cũng không bận. Vậy nên, cả hai đã tận dụng buổi tối mát mẻ này đến một quán nướng ở gần đó hàn huyên tâm sự.
-"Cô bị Tần tổng đuổi việc tiếp tục rồi à?"
Ngô Thiên Tuyết hỏi.
-"Là tôi tự động nghỉ đấy! Quản lý, chị không biết đâu. Lúc đó tôi vô cùng oách, như nào ấy nhỉ? À, đúng đúng, là vậy."
Nói rồi, Tôn Vũ Kỳ lập tức đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, hắng giọng diễn lại cảnh tượng bật lại cấp trên của mình.
-"Tần Tường Hi, anh không cần đuổi, tôi đây không thèm làm nữa! Anh cho mình là ai mà dám mắng tôi, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không quay lại 307 nữa. Nhất định không làm!"
Nhìn số bia trên bàn cũng đủ biết cô đã uống rất nhiều. Ngô Thiên Tuyết ngồi xem tuồng bên cạnh cũng bật cười không ngừng khen ngợi.
-"Hay, hay lắm. Cô trên cả sự mong đợi của tôi. Trợ Lý Tôn, cô đúng là một người hiếm hoi, Tần tổng gặp phải cô chính là kiếp nạn lớn nhất của anh ấy... Tôn Vũ Kỳ, chúng ta chính thức trở thành chị em tốt! Nào nào, uống ly nữa!"
Không biết cả hai người họ uống bao nhiêu, chỉ thấy số bia rỗng ngày một nhiều, phục vụ đứng bên cạnh cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Đến khi mở mắt thức dậy, căn phòng chật chội của cô lại đột nhiên rộng hơn thường ngày rất nhiều lần, trên trần nhà không biết cô đã gọi thợ đến lấp luôn chiếc đèn chùm kiểu dáng sang trọng này từ bao giờ, mùi đàn hương lại bay thoang thoảng khắp phòng, gra giường cũng rất êm ả, mềm mại.
Chẳng lẻ những thứ này khi say cô đã không chần chừ gọi người đến lắp hay sao? Hay cô vẫn còn nằm mộng chưa tỉnh?
-"Dậy, dậy, dậy. Mau dậy đi!"
Người đàn ông đá chân vào giường, có ý gọi cô thức tỉnh.
Nhìn thấy Tần Tường Hi trước mắt, ánh mắt của hắn lạc đi vài phần, môi mỏng cũng có một vết trầy nhỏ. Tôn Vũ Kỳ hoảng hốt ngồi bật dậy, không quên ôm lấy chăn đắp kín người.
-"Tại sao tôi lại ở đây hả? Còn nữa, tối hôm qua anh đã làm gì tôi?"
Tần Tường Hi bị những lời nói như hỏi tội này của cô làm cho kinh ngạc. Rõ ràng hắn là nạn nhân, qua miệng của Tôn Vũ Kỳ lại trở thành kẻ biến thái, lợi dụng phụ nữ say rượu làm càn.
-"Tôn Vũ Kỳ, cô trơ trẽn thật đó! tôi biết cô vui chơi ở đâu? rồi đến đón cô mang về đây dở trò chắc?"
Hắn nói cũng không phải vô lý, Tần Tường Hi làm sao biết được cô cùng Ngô Thiên Tuyết uống rượu chứ? Lại còn đến đón cô mang về đây thì thật là vô lý khó thuyết phục.
-"Chuyện đó từ từ mà suy nghĩ đi. Nhưng mà trước khi đi, phiền trợ lý Tôn giúp tôi lau dọn mớ hỗn độn trong toilet mà hôm qua cô vui chơi quá độ để lại. Còn có cả bộ quần áo của tôi và cả bộ gra giường này nữa, vất vả nhiều rồi!"
Tần Tường Hi vừa đi khỏi, cô mới dám bỏ chân xuống giường. Đặt chân vào toilet cô chỉ muốn đi ngược trở ra, bản thân vô cùng xấu hổ. Phút chốc lại nhớ ra cảnh tượng khi đó.
-"Trợ Lý Tôn à, nhà cô không phải ở khu phố Giang Xuân sao? Sao lại dừng ở căn hộ của Tần tổng?"
Ngô Thiên Tuyết dù say vẫn nhớ được đường về, cô ta vẫn phát hiện ra có chút sai trái từ vị trí của Tôn Vũ Kỳ.
-"Không sai. Nhưng trước khi nghỉ việc, tôi phải đến đó thanh toán nợ, nhất định phải dẹp loạn tên gian thần Tần Tường Hi, đòi lại công đạo cho chúng ta!"
Thế là một mình cô lủi thủi đến căn hộ của hắn, đập cửa hồi lâu Tần Tường Hi cũng đến mở. Vừa nhìn thấy hắn, Tôn Vũ Kỳ đôi chân có chút loạng choạng nên vấp phải nhau mà ngả nhàu về phía Tần Tường Hi. Chưa hết, còn đáng sợ nhất chính là nôn hết lên người hắn.
Tần Tường Hi đè nén cơn giận, đẩy cô ra khỏi người mình, nhưng Tôn Vũ Kỳ thà chết cũng không buông, còn cắn vào môi hắn.
-"A!!"
Hắn đau đớn lập tức đẩy người cô ra khỏi mình, cau mày khó chịu lên tiếng.
-"Con rùa này, cô điên sao? Có bệnh đúng không?"
Cơn thịnh nộ không chỉ dừng lại ở đó, cô nhìn hắn với đôi mắt đầy lửa giận, mắng.
-"Tần Tường Hi khốn kiếp! Sao anh có thể bóc lột sức lao động của người khác hả? Một lọ hoa thôi mà! Tôi bồi thường cho anh là được chứ gì, hả? Còn nữa, tôi đến để làm trợ lý, anh lại bắt tôi làm osin. Đồ khốn kiếp!"
Không dừng lại ở đó, cô lại tiếp tục mắng chửi hắn.
-"Bố mẹ anh cho anh tiền, cho anh ăn học, nuôi nấng anh nên người để rồi anh lại dùng tiền làm bỉ mặt họ sao? Anh là ai chứ? Là ai mà có quyền đuổi tôi. Giận cá chém thớt, anh đúng là khốn kiếp!"
Nhớ đến đây, Tôn Vũ Kỳ ngồi bệch luôn trên sàn, gương mặt đau khổ không biết giấu đi đâu, thầm oán trách bản thân.
-"Tôn Vũ Kỳ, rốt cuộc mày làm sao vậy hả?"
Ở một nơi khác, lại thêm một người sầu não. Trong lúc xem qua hồ sơ kinh doanh mà Ngô Thiên Tuyết vừa đưa đến, hắn có chút xao nhãn.
Lại nhớ đến Tôn Vũ Kỳ hai má ửng hồng, đôi mắt mơ màng... Rồi hắn lại bất giác đưa tay chạm vào vết thương trên môi trong lòng cũng xuất hiện nhiều cảm xúc hỗn loạn.
-"Tần tổng, có sai sót ở đâu sao ạ?"
Ngô Thiên Tuyết không chờ được khi thấy hắn thẫn thờ ra đó, mạo muội hỏi.
Không thấy hắn trả lời, bất đắc dĩ Ngô Thiên Tuyết lại nói thêm.
-"Tần tổng, nếu không có vấn đề gì, tôi ra ngoài nhé!"
Lúc này Tần Tường Hi mới phát giác ra vấn đề. Miễn cưỡng mỉm cười, rồi cũng để Ngô Thiên Tuyết ra ngoài.
-"À, không có gì. Cô ra ngoài đi, cần tôi sẽ gọi."
-"Vâng."
Quả thật khi đó hắn có chút tức giận, còn định ném cô ra ngoài cửa không một chút thương tiếc. Nhưng không hiểu sao, khi Tôn Vũ Kỳ dụi đầu vào lồng ngực của hắn bất giác lại không muốn bày xích nữa.
Tần Tường Hi bế cô lên tầng, nhường luôn phòng ngủ của mình cho cô. Còn về phần hắn, sau khi thay xong bộ quần áo khác, cũng chuẩn bị cho cô một bát canh giã rượu, còn chu đáo bón từng thìa cho cô. Xong mọi việc, Tôn Vũ Kỳ vùi vào trong chăn ngủ say sưa, hắn cũng không tiện ở lại, lật đật sang phòng khách bên cạnh.
Trở về nhà, trước khi đi Tôn Vũ Kỳ cũng đã dọn dẹp sạch sẽ đâu vào đấy. Hắn chậm rãi thả người trên sofa, nghĩ đến việc đã mắng cô khi đó, trong đầu lại bắt đầu phiền não.
-"Cậu không mau ăn đi, còn suy nghĩ gì thế?"
Lâm Giai Giai ngồi đối diện, không ngừng gấp thức ăn cho vào bát của cô. Thấy hôm nay cô có chút thất thần, cô bạn tò mò hỏi.
Từ hôm gây rối ở căn hộ của Tần Tường Hi, cô vẫn luôn thấy áy náy, thi thoảng nghĩ đến chuyện hôm đó cũng khiến cô xấu hổ không thôi.
-"Giai Giai à, mình gây chuyện rồi!"
Sau khi nghe cô kể lại toàn bộ quá trình hôm đó. Lâm Giai Giai vô cùng kinh ngạc, trước đây Tôn Vũ Kỳ đối với bia rượu không mấy hứng thú, uống cũng rất ít khi say bí tỉ như thế. Không ngờ, đến khi cô say lại ngông cuồng đến mức ấy.
-"Cậu... Cậu cắn anh ta sao?"
Tôn Vũ Kỳ vẻ mặt thê lương, gật đầu.
-"Cậu thật sự quá lợi hại!"
Cô đang đau khổ không thôi, không biết giấu mặt đi đâu. Vậy mà Lâm Giai Giai còn không ngừng tuyên dương.
-"Mình đang đau đầu đây, cậu đừng trêu mình nữa!"
-"Vũ Kỳ, hay là cậu cũng nên yêu đương đi. Những năm qua cậu duy trì chủ nghĩa độc thân mãi, không thấy chán à?"
Tôn Vũ Kỳ thở dài, chuyện tình cảm đối với cô mà nói đã không còn quan trọng. Bây giờ cái mà cô lo lắng, quan tâm mỗi ngày chính là trong ví đầy tiền, trong tay có việc.
-"Yêu đương giận hờn như cậu mình không dám va vào đâu."
Lâm Giai Giai trừng mắt, lập tức phản đối.
-"Gì chứ! Yêu đương như mình thì có gì không tốt. Cuộc sống hôn nhân lúc nào cũng phải chông gai như thế mới là cuộc sống. Tôn Vũ Kỳ, cuộc sống bằng phẳng, hạnh phúc màu hồng gì đó không giống như mấy quyển tiểu thuyết cậu đọc đâu rõ chưa!"
-"Được rồi, được rồi! Cho dù mình có yêu đương đi nữa, thì chắc chắn Tần Tường Hi đó bị loại đầu tiên."
Tôn Vũ Kỳ không một chút do dự trả lời.
Tần Tường Hi là khắc tinh lớn nhất đời này mà cô gặp phải, cô ghét hắn còn không hết. Lấy đâu ra chuyện yêu đương.
-"Cẩn thận cái miệng hại cái thân đấy! Chắc cậu chưa nghe qua, ghét của nào trời trao..."
-"Trao đi nơi khác Tôn Vũ Kỳ nhất định sẽ rất cảm tạ ơn trời."
Lâm Giai Giai cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Người bạn thân này cái gì cũng có, từ ngoại hình đến cách ăn nói đều rất tốt.