Trước khi mang thai, ước mơ của tôi là mỗi ngày đều được ăn một con cá chép to ở hồ Thủy Tinh, sau khi mang thai, tôi lại ước tốt nhất là hồ Thủy Tinh đừng sót lại một con cá nào nữa.
Hồ Thủy Tinh mùa này bạt ngàn những sen là sen, nhưng nhắm chừng nửa tháng nữa chúng cũng bắt đầu tàn lụi dần. Tôi nằm trên thuyền nhỏ nhìn trời xanh nước xanh, xung quanh là màu lá sen xanh mát, thi thoảng điểm màu hồng phấn của cánh hoa sen vô cùng hài hòa. Trần Khâm ngồi chèo thuyền đối diện tôi, dưới khoang thuyền là những con cá chép lớn đang nằm đớp khí. Tôi thoáng âu sầu, nhiều như vậy chẳng biết khi nào mới ăn xong.
Sen đang nở rộ, tranh thủ vào lúc sáng sớm hái những đóa hoa tươi mới nhất để ướp trà, nghe nói sen ở hồ Dâm Đàm là thích hợp nhất để ướp, nhưng nhớ lại những chuyện phiền phức ở đó thì trong lòng tôi lại âm thầm phản đối.
Trần Khâm dùng mái chèo rẽ lối vào, tôi bất giác nhớ đến một câu ca dao, cười đọc:
"Búp sen lai láng giữa hồ,
Giơ tay muốn bẻ sợ chùa có sư"
Trần Khâm bên kia ngó qua, ánh mắt loé lên tia tinh nghịch hiếm thấy, đáp:
"Có sư thì mặc có sư,
Giơ tay anh bẻ có hư anh đền."
Tôi liếc anh ta, anh ta cũng nhìn tôi, cả hai bỗng nhiên ôm bụng bật cười. Trần Khâm lại tiếp:
"Đền cho em một đứa trẻ."
Đôi gò má tôi đỏ ửng, âm thầm mắng anh ta cái đồ không biết mắc cỡ này.
Thuyền đi tới giữa hồ bỗng nghe tiếng cười nói. Tôi nhìn Trần Khâm, hỏi:
"Chẳng phải cái hồ này là của riêng mình chàng thôi ư?"
Trần Khâm phì cười, nhún vai:
"Chẳng phải em và chú Văn đã chiếm dụng rồi à?"
Tôi không thể phản bác, bởi vì đúng thế thật.
Hai người bọn tôi chậm rãi chèo thuyền vào trong, nép sau đám lá sen nhô cao quá đầu. Tôi đưa mắt nhìn vào vùng sen trống bên trong chỉ thấy một cặp nam nữ đang cười đùa, ánh mắt bờ môi đều đẹp như tranh vẽ.
Cô gái khoảng mười lăm mười sáu còn chàng trai cũng trạc hai mươi, nhìn cách ăn mặc của họ sang trọng đẹp đẽ ắt hẳn là con nhà không phú thì quý. Nhìn cảnh đẹp ý vui tôi cũng không nỡ phá hỏng, chỉ là cảm thấy hai người bọn tôi ở trong hoàn cảnh này, thật giống như đang bắt gian. Tôi còn đang lưỡng lự, bên kia đã nghe Trần Khâm lên tiếng:
"Bây đâu, mau bắt trộm!"
"Tỏm" một tiếng, anh chàng nọ đã phóng nhanh xuống hồ, phản ứng nhanh như một con nhái trên lá sen vừa nghe động tĩnh là ù một cái lặn ngay xuống nước.
Tôi chưng hửng nhìn Trần Khâm, ý bảo: "ơ, người quân tử không ai làm thế cả". Anh ta tỏ vẻ vô tội nhìn tôi: "ừ thì ai bảo người nọ nhạy cảm quá làm chi?"
Nhìn đám sen rậm rạp dưới hồ, lại trông qua có vẻ người nọ đang bám vào thân thuyền ở phía bên kia, tôi cầu mong sao cho anh ta đừng gặp phải đỉa vắt. Ây chà, gặp phải mấy thứ đó thì phiền phức lắm đây.
Cô gái trên thuyền hốt hoảng quay đầu, lúc này tôi mới nhìn rõ vẻ quốc sắc thiên hương của cô gái đó, thầm nghĩ thời buổi này tùy tiện ra ngoài đều có thể gặp được người đẹp trẻ tuổi như vậy sao? Lại nhìn bản thân mình gần đây vì có ăn nhiều chút nên trông mũm mỉm lên không ít, so với cô gái mới tuổi trăng rằm thật làm người ta tủi thân.
Cô nàng kia hơi đỏ mặt, lắp bắp:
"Sao..sao..sao quan gia lại ra đây? Còn bắt trộm cái gì, không lẽ..một cái ao mà quan gia cũng nhỏ mọn..."
Tôi mắt to trừng mắt nhỏ với Trần Khâm, miệng nói mấy chữ nhưng không phát ra tiếng:
"Nhân tình mới của chàng đấy à?"
Vừa hay hôm nay tôi lại đi bắt gian nhân tình của chàng và nhân tình của nhân tình chàng ta đấy!
Trần Khâm phì cười với tôi, lại quay sang bên kia đáp:
"Cô út thì tất nhiên là được, còn chú Chiêu Thành thì không được!"
"Ơ, sao lại không được?" – Cô nàng nói xong thì giật mình, lại ngượng ngùng – "Chú Chiêu Thành nào cơ?...Ở đây chỉ mỗi ta..."
Tôi nhịn cười đến mức đỏ mặt, hoá ra cô nàng này lại là bà cô nhỏ của Trần Khâm.
Tôi không nén được chen lời:
"Cô út ơi, mau cho chú ta lên đi ạ, dưới ao nhiều đỉa vắt, khéo tí chú ấy lên thì chỉ còn mỗi lớp da thôi!"
Cô nàng còn chưa đáp lời đã vội cho tay xuống nước, cưỡng ép lôi kéo người nọ lên. Bên đây tôi còn loáng thoáng nghe được tiếng anh chàng kia luôn miệng:
"Không..không có đâu mà...đừng, trong áo tôi cũng không có...ấy, đừng chạm vào quần tôi ạ..."
Lúc này ngay cả Trần Khâm cũng không nhịn được mà cười phá lên.
Cô nàng bên đó mới nhận ra mình bị trêu mới thôi không động tay động chân nữa mà chuyển sang trừng mắt nhìn bọn tôi. Còn người gọi là chú Chiêu Thành thì lập tức quỳ lên thuyền, cúi đầu nói:
"Quan gia thứ tội, tôi sẽ lên bờ ngay lập tức!"
"Làm gì phải sợ nó, em gánh vác thay chàng!" – Cô gái lớn tiếng chặn ngang.
Tôi nhìn con thuyền tròng trành, bất giác bật cười. Chú Chiêu Thành này cũng ngay thẳng thật, Trần Khâm chỉ đùa một chút mà chú ta đã hốt hoảng rồi, vậy mà còn dám cùng cô gái này lẻn vào hồ Thủy Tinh của người ta.
Hóa ra cô nàng này là công chúa An Tư, cô ruột của Trần Khâm, còn chú Chiêu Thành cũng là chú họ hàng với anh ta. Tôi còn tưởng Trần Nhật Duật tuổi này làm chú của Trần Khâm đã là khiên cưỡng lắm rồi, hóa ra vẫn còn một người cô còn nhỏ tuổi hơn thế nữa.
Tôi xuất hiện trong cuộc đời của An Tư giống như một kẻ vô tình biết được bí mật của cô ấy, ví như bình thường ta có một bí mật không dám nói với ai, đột nhiên có người biết đến thì vô thức ta sẽ muốn kể sạch sành sanh những gì liên quan đến nó để giải tỏa. Mà An Tư với bí mật của cô ấy và Chiêu Thành Vương cũng vậy, thế nên tôi bất đắc dĩ trở thành một kẻ để An Tư trút bỏ nỗi lòng.
Tôi cảm thấy dù trước đây hay bây giờ thì việc này cũng không còn lạ lẫm nữa. Ngày xưa ở phủ vương cũng bị chị Anh Nguyên và An Hoa suốt ngày quấn lấy, bây giờ lại xuất hiện thêm một An Tư. Dạo gần đây tuy tôi vẫn mặn nồng với Trần Khâm nhưng lại có cảm giác là mình sắp mơ thấy chú Chiêu Thành rồi.
Chiêu Thành vương này phải nói thế nào nhỉ, anh ta tên là Trần Thông, là con cả của Thái úy Trần Nhật Hiệu – em ruột của tiên đế. So ra vai vế thì tôi phải gọi hai người bọn họ là cô với chú, nhưng hai vị này thật không thể làm người ta bớt lo. Một kẻ thì thật thà trung thực, một kẻ lại vô cùng tinh ranh, không lúc nào là không bày mưu ma chước quỷ. An Tư công chúa này đem so với chị Anh Nguyên thì chỉ có hơn.
Sáng nay vừa mới mở mắt ra đã thấy trước gian trước của cung Quân Hoa ngào ngạt mùi thơm của nhãn. Giờ chỉ mới đầu mùa nhãn, ở đây lấy đâu ra nhiều thế này? Tôi hỏi Thụy Hương, hóa ra là An Tư sai người đến tận Hương Chi thu mua, tuy cảm động nhưng tôi cũng thật hoảng với cách người giàu tiêu tiền.
Thanh Vân đến chơi bắt gặp thì luôn miệng nói thứ này rất nóng, không tốt cho người mang thai. An Tư nghe được, tức mình cãi lại rằng: làm sao ngươi biết, ngươi đã mang thai rồi hay sao? Câu này nói với một cô gái sống an phận không được quan gia quan tâm mấy như Thanh Vân thì tôi không biết em ấy có tổn thương không, chỉ là sau này có An Tư thì ít khi Thanh Vân xuất hiện. Chắc một phần cũng tức mình vì tôi có mới nới cũ đây. Nhưng cũng không trách tôi được, tôi cũng không chủ động tìm An Tư.
Đến một ngày tôi bất giác hỏi:
"Cô An Tư này, bây giờ cả ngày cô ở cung Quân Hoa, vậy chú Chiêu Thành thế nào rồi?"
An Tư vỗ trán một cái, khẽ đáp:
Ôi, ta quên mất! Hèn gì dạo này anh ấy có vẻ ít nói
Đó là một ngày tôi bỗng phát hiện ra dạo này trong những câu chuyện của An Tư, Chiêu Thành vương ít xuất hiện hơn hẳn. Thế thì chịu rồi, cô nàng này lý nào lại mê đắm tôi hơn tình nhân của mình nhỉ.
An Tư rất thích cưỡi ngựa, cô ấy hay kể với tôi về những lần cùng với Trần Thông dong ngựa vào Thanh Hóa. Tôi cảm thấy với một cô gái còn nhỏ tuổi như thế mà cưỡi ngựa giỏi thì hẳn là một điều rất phi thường. Ngày xưa tôi học cưỡi ngựa với Quốc Tảng và Phạm Ngũ Lão, kể ra cũng cực khổ lắm thay.
Có một ngày lúc đang ngồi hóng mát trong vườn hoa đột nhiên nghe tiếng vó ngựa phi qua rầm rập. Tôi ngẩng mặt lên nhìn thì thấy bụi bay mù mịt, một đám ngựa hung hăng chạy qua. Xung quanh bầy ngựa cũng có vài ba lính gác đang cố điều khiển chúng, nhưng có vẻ như sự việc quá bất ngờ nên với số người ít ỏi đó cũng chẳng thể làm gì.
Bất ngờ hơn là tôi chợt nhìn thấy trong đám ngựa có một người đang cưỡi lên con ngựa có vẻ là ngựa đầu đàn, đó chẳng ai khác chính là công chúa An Tư mà tôi quen biết mấy ngày nay. Được rồi, dù tôi cảm thấy những người xuất hiện xung quanh tôi đều giống như muốn đem lại cho tôi rắc rối nhưng dù sao cũng mang danh là bạn bè của nhau, tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Tôi đứng trong hoa viên gọi với ra:
"An Tư, bình tĩnh giữ dây cương!"
Đây là câu nói ngày xưa lúc tôi mới tập cưỡi ngựa khi bị Quốc Tảng chơi xấu, Phạm Ngũ Lão đã hét lên với tôi. Tôi sực nhớ ra vội quay sang Thụy Hương, gấp gáp nói:
"Mau, mau đến chỗ Cấm quân gọi thống lĩnh Phạm đến đây!"
"Nhưng, nhưng còn phu nhân..." – Thụy Hương ấp úng.
Tôi quát:
"Đi mau!"
Tôi cảm thấy mình đặc biệt có duyên với đám súc sinh này, trước là con hổ sổng ở Vọng Lâu, nay lại là đám ngựa ở Ngự Mã Giám. An Tư ở đằng kia làm gì thấu cho nỗi lòng của tôi, cô ta đáp:
"Tôi cưỡi ngựa còn nhiều hơn cô ăn cơm."
Lời ít ý nhiều, đạp thẳng mặt người ta một cú.
Vốn đám ngựa đang chạy điên, nhưng đến đây giống như có nhiều chướng ngại cản đường nên chúng tạm thời dừng lại, có điều nếu không có cách ngăn chặn sợ là trong sự cố giẫm đạp này sẽ có không ít người bị thương.
Phía bên kia đã nhốn nháo lên rồi, quả nhiên đã có thương tổn.
Con ngựa lồng lên một cái, An Tư từ trên ngựa suýt chút nữa thì ngã văng xuống đất. Ôi cô nàng này thật hống hách quá thể, để xem lần này cô ta còn tự đại như thế nữa hay không.
Tôi bật cười ha ha với An Tư, lớn giọng thách thức:
"Nói cầu xin tôi đi, tôi sẽ cứu cô!"
An Tư đằng kia tay cầm cương ngựa, quát lớn:
"Cô đang mang thai đấy, mau tránh ra xa!"
Nói vừa dứt lời thì tôi đã đoạt kiếm của một tên cận vệ lao vào vòng vây. Đã lâu rồi không cầm kiếm thoải mái một trận thật là ngứa ngáy. An Tư nhìn thấy tôi một tay nắm lấy cổ tay mình tìm đường lách ra, một tay dùng kiếm hù dọa đám ngựa, cảm thán:
"Thảo nào cháu tôi thích cô như vậy!"
"Ồ, việc này còn cần cô phải nói sao?". – Tôi đáp.
Bọn ngựa này không tự nhiên lại điên tiết lên, khả năng cao là đã trúng thuốc hay gặp phải kích thích gì đó rồi, xui xẻo là cô công chúa này lại cưỡi chúng vào đúng lúc đó. Nhìn theo hướng của chúng thì chắc là từ Giảng Võ Đường chạy qua đây, bởi nơi nuôi ngựa gần đây nhất chỉ có nơi đó.
Một đám người chạy tới, tôi nhìn trong đó bóng dáng quen thuộc của Chiêu Thành Vương. Tôi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi, tôi nháy mắt với anh ta một cái rồi dùng hết sức đẩy An Tư từ trong đám ngựa văng ra, Chiêu Thành Vương cũng rất ăn ý nhảy lên bắt được cô ấy.
Tên Chiêu Thành Vương này, hóa ra cũng không đến nỗi ngốc. An Tư bên kia đã thoát ra được nhưng lại kêu gào đòi trở lại cứu tôi, cũng may là Chiêu Thành Vương giữ lại rất tốt.
Đang loay hoay bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nói trầm thấp như cố nén giận:
"Em lại thất hứa nữa rồi đấy!
Cả người tôi được một tấm lưng phủ lại, tôi nghe "bịch bịch" mấy tiếng, Trần Khâm đã đỡ giúp tôi mấy cú đạp.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp Trần Khâm, anh ta ôm tôi ra khỏi đám ngựa mà không chút tổn hại nào. Nhưng có lẽ ban nãy vận động hơi quá sức một chút, lúc tôi nằm trong vòng tay Trần Khâm thì cơn buồn ngủ bất thình lình ập về.
"Còn lại giao cho chàng!"
Tôi loáng thoáng nghe tiếng Trần Khâm nghiến răng nghiến lợi bên tai mình:
"Trời ạ, cái đồ ngốc này!"