Nạp Thiếp Ký I

Chương 206: Phật cũng phát tức




"Nhưng mà, nhưng mà tôi đã có nguyên phối và tiểu thiếp, bọn họ đối với tôi rất tốt, tôi không thể cô phụ bọn họ."

Liễu Nhược Băng phóng người đứng dậy, trừng mắt nhìn Dương Thu Trì, hai mắt hàn quang chớp ngời: "Hôm nay ta phá lệ nói với ngươi nhiều như vậy, ta không muốn nói nữa." Xong chuyển người, hai tay ôm vai, nhìn trời âm trầm ở xa, "Có hai con đường ngươi có thể chọn: một, bỏ vợ cưới Vân nhi, ngươi và nó ở với nhau suốt đời; hai, lưu tại tuyệt bích cao vợi này sống cô độc suốt đời!"

Thần thái cao ngạo của Liễu Nhược Băng kích phát ngạo khí của Dương Thu Trì, hắn từ từ nói với giọng cực kỳ kiên định: 'Phùng Tiểu Tuyết là vợ của ta, vợ của ta chỉ có một mình Phùng Tiểu Tuyết! Vô luận là thế nào, ta không thể bỏ nàng ấy!"

Liễu Nhược Băng hơi giật mình, có điểm không tin, ngẫm nghĩ một chút, từ từ quay lại nói: "Ta giúp ngươi giết vợ Phùng Tiểu Tuyết của ngươi, ngươi rốt cuộc cũng lấy Vân nhi mà thôi."

Dương Thu Trì cả kinh, ngồi phắt dậy khinh khủng quát: "Ngươi dám!?" Ngay sau đó hắn nghĩ, chỉ sợ Liễu Nhược Băng chẳng có gì là không dám làm, nên vội giơ tay cao lên trời: "Ta xin thề với trời đất! Nếu ngươi mà giết nương tử Phùng Tiểu Tuyết của ta, cả đời này ta chẳng thèm nhìn mặt Tống Vân Nhi nữa, chứ đừng nói gì cưới ả! Ta xin thề!"

Liễu Nhược Băng hơi chấn động, chút sau mới khe khẽ gật đầu: "Được, ta không giết ả." Nói xong bước đến cạnh huyền nhai, quay đầu lại bảo: "Đêm nay ngươi hãy nghĩ kỹ đi, ngày mai ta sẽ đến hỏi ngươi tiếp!"

Tiếp sau đó nàng ta chợt nhún người, nhẹ nhàng bay xuống huyền nhai.

Dương Thu Trì kêu a lên một tiếng, nếu mà ả ta té chết, hắn cũng chẳng sống nổi, nên vội chạy ra xem. Nhưng huyền nhai quá cao, hắn không dám đến sát biên, chỉ có thể phục người xuống, trườn ra, từ từ đến sát vách đá, nhìn xuống dưới, cảm thấy đầu óc tức thời xây xẩm, cảm giác toàn thân như muốn rơi xuống vậy, biết là phản ứng của chứng sợ độ cao, ai ai cũng vậy, cho nên vội vã nhắm mắt lại, rụt cổ, hai tay túm chặt lấy cỏ ở cạnh huyền nhai, hai chân móc chặt vào trong đất.

Dừng một chút, Dương Thu Trì mới từ từ mở mắt, lần từng chút một ra ngoài quan sát, cuối cùng cũng nhìn rõ động tỉnh bên dưới. Dưới đó cây cỏ chỉ có khoảngngón tay, và Liễu Nhược Băng bấy giờ đang cưỡi con ngựa màu hồng, đã biến thành một điểm nhỏ xíu chạy về nơi xa.

Không biết ả ta làm sao mà xuống tới đó được, nhất định là phi thân xuống, khi rơi đến độ cao nhất định, vung phi trảo bắt cây tùng nhỏ đó, sau đó lại thuận theo dây thừng xuống tới mặt đất, rồi phất tay thu hồi dây thừng. Dù gì thứ vách núi này đối với cao thủ võ công như ả chẳng khác gì chốn bằng phẳng.

Dương Thu Trì từ từ trườn lùi vài sau vài bước, cách mép vách đá khoảng vài mép mới chõi người lên, đi ra giữa tràng tìm một khối đá ngồi xuống nghỉ và nhìn chung quanh. CHung quanh là một núi đá xanh khác lớn, còn có những sơn nhai theo kiểu thạch trụ lớn nhỏ như thế này rải rác khắp nơi.

Liễu Nhược Băng đã đi rồi, trên vách đá chỉ còn lại một mình Dương Thu Trì. Sau khi ổn định tâm thần, hắn đi tìm kiếm cẩn thận khắp nơi, xem coi có mật đạo hay dây thừng gì đó có thể leo xuống vách đá.

Thạch trụ này có đỉnh rộng đến khoảng một sân bóng đá, cho nên hắn nhanh chóng tìm đủ một vòng, ngoài những đám cỏ cao bằng gót chân cùng mấy cây bụi thấp lùn, bốn phía đều là thứ vách đá cheo leo trơn tuột.

Làm sao mà xuống bây giờ? Tòa nhà lầu ba chục tầng này có thể dùng y phục và khố xé ra trèo xuống được sao? Hắn không phải là Âu Dương Phong có võ công thần kỳ, không muốn bị té thành đống thịt bầy nhầy, cho nên không dám thử.

Không tìm được thứ để hạ sơn, xem ra chỉ có thể kiên nhẫn ở trên sơn nhai này chờ Liễu Nhược Băng đến mà thôi.

Dương Thu Trì thất vọng lại nhìn tứ phía, mục quang cuối cùng dừng lại trên tảng đá cao như tòa lầu. Liễu Nhược Băng nói cự thạch này có một sơn động, và ả đã lưu tại nơi này thức ăn cùng bồn nước, nói không chừng có thể không cẩn thận lưu lại vài sợi dây thừng cũng nên. Dương Thu Trì nhanh chóng chạy lại.

Chờ hắn chạy đến tảng đá to đó, tức thời thất vọng vô cùng, cái gọi là sơn động thực ra là cái hang cao hơn nửa thân người, chui vào đứng thẳng cũng chẳng được.

Dương Thu Trì chỉ còn biết khom người chui vào trong tra xét, thấy trong đó có một cái bồn gỗ nhỏ, trên đó có đặt mền gối mỏng. Hắn lật mền gối lên nhìn xuống dưới, thấy có một cái thố. Bên cạnh bồn gỗ còn có một cái làn nhỏ, trong đó đựng những thứ được bao lại bằng vải bố màu xanh.

Dương Thu Trì đặt mền gối trở lại vào bồn gỗ, ngồi bẹp xuống đất, mở cái giỏ ra, thấy bên trong có để một vài cái bánh bao, cầm lên cắn, thấy vừa khô vừa cứng.

Sau khi xuyên việt đến Minh triều, ngoại trừ vài ngày đầu là ăn cực ăn khổ, còn sau đó thì ngày ngày Dương Thu Trì đều ăn sơn hào hải vị, làm sao có thể nuốt trôi mấy thứ này, cho nên ném bánh trở lại vào giỏ.

Dù gì thì bụng cũng không đói, chỉ có hơi khát, nhưng trong bồn gỗ không có nước, và Liễu Nhược Băng kia từng nói nới này ba ngày hạ mưa một lần, không sầu không có thức uống. Dương Thu Trì đi ra ngoài sơn động, ngẩng đầu nhìn trời, thấy quả nhiên âm trầm trầm, chỉ không biết khi nào đổ mưa mà thôi.

Dương Thu Trì chép miệng đã khô khốc, ông trời tuy đã sầm mặt, nhưng nếu không đổ mưa mà chờ đến ngày mai, chỉ sợ bản thân sẽ khát chết.

Có lẽ ông trời cũng biết tâm tư của Dương Thu Trì, trời càng lúc càng âm trầm, hạ thấp dần xuống, gió đã mang theo hơi nước lạnh lẻo. Tầng mây ở phía trời phóng xuống từng tia sét, chiếu sáng cả quần sơn. Tiếp theo đó, tiếng ầm ầm sấm động khiến cho hắn cảm giác như bầu trời chuẩn bị đổ sập xuống.

Dương Thu Trì nhìn bốn phía thông thoáng, hô to: "Trời gầm rồi! Mưa rồi lấy quần áo vô đi!"

Mưa ở giữa núi rừng trút xuống rất nhanh, tiếp theo sấm chớp, mưa đã bắt đầu trút xuống như thác đổ, hạt nào hạt nấy to như hạt đậu tương.

Dương Thu Trì ngước đầu há miệng hớp nước từ trời rơi xuống, nhưng nước mưa đập vào mặt hắn, thỉnh thoảng đập luôn vào miệng, vừa đau vừa văng tứ tung, chẳng giải khát được gì.

Hơn nữa, thạch trụ cao cao này lạnh buốt khiến người ta chịu không được. Trong núi nhiệt độ thường rất thấp, hiện giờ lại là tháng 2 đầu xuân, vẫn còn lạnh cóng, gió núi lạnh lẽo mang theo nước mưa đập vào mặt vừa lạnh vừa đau, nhanh chóng lòn vào trong cổ áo, khiến hắn vội vã chạy trở vào trong tiểu động.

Hắn đem mền gối để qua một bên, xách bồn gỗ ra ngoài hứng nước mưa. Cái sơn động này quá nhỏ, Dương Thu Trì ngồi trong sơn động, đưa tay thò ra đã chạm được hạt mưa đang rơi bên ngoài.

Nước mưa vỗ lộp bộp vào bồn gỗ, nhanh chóng đầy. Dương Thu Trì dùng cái gáo nhỏ kế bên múc một miếng, uống ừng ực một hơi, cảm thấy thoải mái vô cùng, thầm nghĩ, chuyện thoải mái nhất trong thế gian này chỉ sợ chính là khi ngươi muốn uống nước nhất thì có một bát nước sạch to cho ngươi uống...

Nước trong bồn đã đầy, Dương Thu Trì nhấc nó vào, đặt ở bên cạnh.

Mưa mới đầu còn lộp độp nhặt khoan, nhưng hiện giờ đã lớn và dồn dập, tiếp đó thì liên tiếp không ngừng, che khuất núi đồi xung quanh chẳng còn thấy được nữa. Toàn thế giới đều là nước mưa trắng xóa, trên mặt đất nhanh chóng tích nước, từ từ chảy lan vào trong sơn động khá thấp mà Dương Thu Trì đang ngồi.

Dương Thu Trì hơi hoảng loạn, hắn không ngờ trong núi khi mưa thế này là mưa luôn không dứt, hễ mưa là mưa như trút nước vậy. Nếu biết sớm thế này hắn sẽ đào một đường thoát nước. Sơn động nếu mà tích nước ngập luôn, thì hắn chẳng còn chỗ nào để tránh. Hiện giờ chỉ còn biết đội mưa đắp một đoạn đê bao để ngăn nước tràn vào!

Trong sơn động này chỉ có bồn gỗ, mền gối và cái làn thức ăn, dùng món gì để đào bới bây giờ?

Mưa càng lúc càng lớn, nước chảy vào càng lúc càng nhiều, chuyện không thể chần chờ, cần phải dứt khoát ngay! Dương Thu Trì vén tay áo, đội mưa dùng tay không tác nghiệp, trước hết vạch có trước sơn động ra, rồi dùng tay không cào bới một rảnh thoát nước. Mới chỉ cào bới hai ba cái, ngón tay hắn đã đau, vì đào phải cái gì đó rất cứng.

Chẳng lẽ vì tiền bối nào đó ngầm lưu lại bảo hạp trong đó có giấu bảo bối chứa võ công bí tịch gì đó hay sao?

Tim Dương Thu Trì đập rộn, nếu như hắn gặp phải kỳ ngộ như trong tiểu thuyết võ hiệp như Lệnh Hồ Xung vậy, trong một đêm đã học được võ công cao cường, chỉ cần hai ba chiêu là có thể chế phục Liễu Nhược Băng võ công cái thế, như vậy thì có thể rời khỏi chỗ này rồi! Hà hà!

Lòng hắn mừng như điện, hạ thủ mạnh hơn, nhanh chóng mượn nước mưa đào bới, chẳng mấy chốc đã bươi đất ra nhìn, lòng liền cảm thấy lạnh băng - Chẳng phải rương quý cái quỷ gì, mà là một khối đá lớn!

Không thể nào, cũng có thể rương quý nằm ở dưới khối đá này.

Dương Thu Trì dầm mưa nhanh chóng gạt hết đất đá trên khối đá đó đi, muốn tìm bờ rìa của nó, để lật nó lên. Hắn lần tìm cả buổi mà chẳng thấy mép tảng đá đâu, bấy giờ mới biết thì ra cột đá dựng thành huyền nhai này là liền một khối, đất đai trên đây chỉ là thứ do gió thổi tới lưu lại những mấy trăm năm. Có điều tầng đất rất mỏng, chỉ đào hai ba cái đã lộ ra bản thể của lớp đá bên dưới.

Chờ Dương Thu Trì hiểu rõ vấn đê này, mưa như trút nước đã biến hắn thành một con chuột lột!

Tiểu thuyết võ hiệp hại chết người rồi! Dương Thu Trì thầm mắng, nếu như đã ướt rồi, thì không còn cố kỵ gì nữa, hắn nhanh chóng đào một rảnh thoát nước, xong đem đất đai cỏ lá đắp trước động thành một đê bao, như vậy, nước đọng lại trên mặt đất không còn thấy nữa.

Dương Thu Trì chui vào trong tiểu sơn động, vẫy vẫy người, không vẫy còn tốt, vẫy rồi mới thấy lớp áo quần ướt dính vào người thật lạnh. Hắn nhanh chóng đưa tay ra ngoài, mượn nước mưa rửa sạch hai tay, dù gì nơi này cũng là chỗ khỉ chẳng ho cò chẳng gáy chuột cũng không bén mãng lên, không cần phải mắc cỡ thẹn thò gì, cho nên hắn cởi súng đặt qua một bên, sau đó cởi quần áo giày vớ, đưa ra ngoài động giặt sạch, sau đó vắt khô, tiếp đó bày ra chỗ sơn động chưa thấm nước để phơi.

Một trận gió thổi tới, mũi Dương Thu Trì cảm thấy nhột, nhảy mũi một cái rỏ to, thân hình trần truồng như nhộng nổi đầy gai ốc, nên hắn nhanh chóng lấy chăn mền quấn quanh người.

Trên người đã ấm áp rồi, nhưng chân trần vẫn còn lạnh ngắt, rất may là chỗ đặt làn thức ăn nhô lên giống như cái trống, địa thế cao hơn bình thường, đủ cho hắn ngồi xếp bằng lên đó.

Dương Thu Trì quấn chặt mền ngồi xuống, lấy hai chân rúc vào trong, chỉ thò cái đầu ra, cảm thấy ấm áp thoải mái hơn, nhưng dường như trên đầu có gì không ổn. Hắn lắc lưu mấy cái, mới biết thì ra trên đầu còn có một cái mũ thư sinh ướt sũng.

Hắn nhanh chóng lột phăng mũ xuống, đặt nó sang một bên. Tóc hắn lúc sáng đã được tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền chảy dùm, rồi buộc lại thành từng lọn,. Hắn vuốt một hồi, cũng cảm thấy ướt sũng, cho nên mở nó ra, dùng cái mũ thư sinh vắt khô nước xong bỏ tóc vào trong đó dùng hai tay chà sát một hồi, sau đó lại vắt cái mũ tiếp. Khi tóc hơi khô, hắn đặt cái mũ sáng một bên.

Bận rộn cả buổi, Dương Thu Trì bấy giờ nhảy mũi thêm vài lần liên tiếp nữa, cho nên nhanh chóng rúc người vào trong chăn.