Nạp Thiếp Ký I

Chương 236: Khổ sầu




Dương Thu Trì hưng phấn ngồi nhổm dậy: "Ta cũng muốn đi!"

"Huynh đi làm cái gì?" Tống Vân Nhi kinh ngạc hỏi: "Người đâu phải là sư phụ của huynh."

"Nhưng ngừơi là sư phụ của muội a, muội là muội muội của ta, do đó người cũng là sư phụ của ta a, ta đương nhiên cần phải đi gặp mặt lão nhân gia người.

Tống Vân Nhi phì cười: "Còn lão nhân gia này lão nhân gia nọ, muội đã nói cho huynh biết rồi, sư phụ của muội không già, mới có hơn ba chục tuổi thôi."

"Thì cũng cứ là lão nhân gia!" Dương Thu Trì cố ý vừa khù khờ vừa nhiệt tình, "Sư phụ của muội đến ta không ra mặt tiếp đãi, người biết thì nói sư phụ của muội không muốn gặp người không dính dáng gì là ta, người không biết thì nói ca ca của muội không biết cách làm người."

Tống Vân Nhi cười hi hi đáp: "Vậy thì được thôi, nếu như huynh có thành ý như vậy, muội sẽ đưa huynh đi gặp sư phụ của muội, dù gì muội cũng muốn lão nhân gia có thể ở với muội mấy ngày, muội rất nhớ người."

"Như vậy thì tốt quá!" Dương Thu Trì thầm nghĩ "ta cũng nhớ nàng ấy muốn chết đây này", tuy nhiên hắn vẫn ra vẻ ngu ngơ hỏi: "Đúng rồi, chờ một lúc ta gặp sư phụ của muội, ta nên xưng hô như thế nào hả? Ta gọi người là lão nhân gia có được không?"

Tống Vân Nhi cười khành khạch: "Gọi loạn cái gì vậy, sư phụ của muội họ Liễu, huynh cứ gọi người là Liễu tiền bối được rồi."

"Họ Liễu? Tính cánh nhất định là ôn nhu như cành liễu vậy hen, hèn gì dạy ra một đồ đệ vô cùng ôn nhu như muội vậy."

Tống Vân Nhi ẹo người: "Cái đó thì đương nhiên!" Sau đó tiếp ngay: "Ăn cơm tối xong chúng ta sẽ đi, nhưng mà đám thiếp thân hộ vệ của huynh giống như thuốc cao bôi trên da chó vậy (Chú: ý nói bám dính sát nhau. TP), làm sao bây giờ?"

"Vứt họ cho khuất mắt thì không thể được rồi," Dương Thu Trì trầm tư một lúc rồi nói, "Như vầy đi, đến lúc đó ta bảo bọn họ chờ ở dưới nói, bảo họ là ta và muội muốn lên đồi chơi, bảo bọn họ chờ ở dưới là được rồi."

Tống Vân Nhi lắc đầu: "Khẳng định là không được, huynh lần trước bị... bị cường nhân bắt đi, các hộ vệ của huynh suýt chút nữa bồi táng cùng huynh. Do đó bọn họ không thể khinh thường để huynh rời khỏi thị tuyến của họ."

Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, điều này cũng đúng, nhưng lập tức động tâm, nói: "Sư phụ của muội võ công cao cường như vậy, bọn họ nhất định là không phát hiện được. Để bọn họ đến cũng không sau. Chờ chúng kiểm tra xong cho chúng xuống đồi chờ, sau đó chúng ta đến gặp sư phụ của muội xem ra chẳng có vấn đề gì."

Tống Vân Nhi vui vẻ gật đầu.

Bàn xong chuyện này, tâm tình của Dương Thu Trì khá lên hẳn. Đến lúc này, tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền chạy vào: "Thiếu gia, rượu thịt đã chuẩn bị xong. Nhị phu nhân, tam phu nhân, và tứ phu... và Bạch cô nương đều chờ hai người. Mọi người nói muốn chúc mừng cho sự thành công trong việc thăng đường thẩm án của thiếu gia hôm nay."

Dương Thu Trì rất vui, nghe nói có rượu uống càng cao hứng hơn, kéo Tống Vân Nhi chạy vào phòng khách, thấy thức ăn đã bày đầy một bàn lớn. Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình và mẹ con Bạch Tố Mai đều đã ngồi ở bên bàn chờ hai người hắn. Tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền, Hồng Lăng, Oái nhi ở bên săn sóc, Kha nhi và các cô gái lê viên ăn một một chỗ khác.

Tần Chỉ Tuệ và mọi người chia nhau kính rượu Dương Thu Trì, cung hỉ cho phu quân cờ khai đắc thắng.

Dương Thu Trì trước giờ không hề từ chối rượu, hiện giờ biết nơi hạ lạc của Liễu cô nương, lòng càng cao hứng hơn nên lời đặc biệt nhiều. Tần Chỉ Tuệ và mọi người không hiểu vì sao Dương Thu Trì đêm nay vui vẻ như vậy, thấy hắn cao hứng nên cùng vui vẻ theo.

Trời tối hẳn, Dương Thu Trì nói với Tần Chỉ Tuệ và các thiếp là mình phải ra ngoài bái phỏng các hương thân địa phương, xong việc sẽ quay về. Tần Chỉ Tuệ và các nàng đều không nghi ngờ gì, dặn dò mau mau trở về, Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi ra khỏi nội trạch nha môn.

Nam Cung Hùng mang theo 5 thiếp thân hộ vệ bước tới, biết Dương Thu Trì chuẩn bị ra ngoài, liền chuẩn bị gọi hộ vệ đi theo, Dương Thu Trì nhanh chóng ngăn lại: "Ta và Vân nhi muốn ra ngoại thành đi vòng vòng, không cần phải gọi những hộ vệ khác, các ngươi theo là đủ rồi."

Nam Cung Hùng biết Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi tuy gọi nhau là huynh muội, nhưng tình như phu thê, hơn nữa Tống Vân Nhi võ công cao cường, ngay bản thân y cũng không phải là đối thủ, cho nên có nàng ta ở bên cạnh Dương Thu Trì, nếu như có nguy hiểm gì mà ngay cả Tống Vân Nhi cũng không ngăn cản được, thì hộ vệ có nhiều hơn đi nữa cũng chẳng ích gì.

Nam Cung Hùng dặn dò bọn hộ vệ cẩn thận giới bị cho nha môn, mang theo các thiếp thân hộ vệ khác cưỡi ngựa theo Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi ra ngoài thành, trao đổi với quan giữ cửa thành là ra ngoài một chút có việc, chờ một chút sẽ về ngay.

Cả đoàn người rời khỏi cổng thành phía nam, chạy thẳng đến một hòn núi nhỏ hướng chính nam.

Đó là một ngọn núi có đám tùng thấp và cỏ tranh mọc dày. Nam Cung Hùng mang theo các hộ vệ đi dò xét quanh núi, không phát hiện tình huống khả nghi gì.

Dương Thu Trì lệnh cho họ xuống dưới núi chờ, Nam Cung Hùng sợ hắn gặp nguy hiểm, không chịu đi xuống, cho đến khi hắn cố ý nồng nhiệt ôm bờ eo nhỏ của Tống Vân Nhi, lệnh cho họ lập tức hạ sơn, Nam Cung Hùng bấy giờ mới chấp tay xá dài đáp ứng, dẫn theo 5 hộ vệ xuống dưới chờ.

Sáu người này đều là cao thủ trong lớp cao thủ, có thể một đấu một trăm, cho nên lập tức phân ra thủ ở các đường nhỏ lên núi. Núi này không lớn, lại có Tống Vân Nhi ở trên, nên Nam Cung Hùng cũng không lo mấy.

Trên tiểu sơn, gió núi đầu xuân lất phất không còn lạnh mấy nữa, Tống Vân Nhi khẽ tránh thoát khỏi vòng tay của Dương Thu Trì, cáu: "Huynh trừ chiêu này không còn chiêu nào khác nữa sao?"

Dương Thu Trì bối rối: "Có thì có, nhưng mà không hữu dụng như chiêu này a."

Tống Vân Nhi khẽ dẫu môi nháy hắn, ánh mắt long lánh, sự ôn nhu không thể phát thành lời. Dương Thu Trì hơi kinh ngạc, không ngờ tên giả tiểu tử Tống Vân Nhi này lại có nét đằm thắm dịu dàng như vậy, liền kéo nàng ta ngồi xuống trên một tảng đá dài.

Lòng Dương Thu Trì vô cùng rộn rịp, nghĩ đến chuyện sẽ nhanh chóng gặp lại Liễu Nhược Băng, tưởng đến dung nhan xinh đẹp lạnh lùng của nàng cùng ánh mắt lọc lỏng bất lực, lòng hắn vừa vui vừa buồn, hạ quyết tâm là đêm này dù thế nào cũng phải thuyết phục nàng ta về cùng ở với mình. Tuy Dương Thu Trì không biết chuyện hôn nhân tiếp theo nên xử thế nào, nhưng nguyện vọng duy nhất hiện giờ của hắn là làm sao thuyết phục Liễu tỷ tỷ ở lại, còn những chuyện khác thì sau này hẵn nói.

Gió núi lại thổi đến, lần này có chút lành lạnh, Dương Thu Trì chỉ mặc áo thường, hơi có vẻ mong manh, nên run lập cập vài cái. Tống Vân Nhi có võ công nên không cảm thấy lạnh, thấy Dương Thu Trì như thế, cười cười ra vẻ rộng rãi khóac tay vào ôm vai hắn, bảo: "Ca, thân thể của huynh yếu quá, huynh tuy không thích học võ, nhưng mà muội sau này có thể dạy huynh vài pháp môn làm cho thân thể tráng kiện. Có được thân thể khỏe mạnh dù sao vẫn tốt hơn là không."

Dương Thu Trì vuốt vuốt mũi, đáp: "Thân thể của ta cũng không tệ, nhưng chính vì nghĩ sắp được gặp sư phụ của muội, nên hơi có phần khẩn trương."

Tống Vân Nhi cười bảo: "Có gì đâu mà khẩn trương, sư phụ của muội hòa ái lắm, chưa bao giờ phát cáu vô cớ cả."

Dương Thu Trì thầm bảo: "Sư phụ của cô mà hòa ái? Nếu như những hành vi của nàng ta như thế mà gọi là hòa ái, thì cọp cái nhất định nên gọi là ôn tình rồi."

Chờ một lúc sau, trên núi vẫn yên ắng, Liễu Nhược Băng không hề xuất hiện. Từ từ, Tống Vân Nhi cũng bắt đầu sốt ruột, nói: "Sao sư phụ còn chưa tới nhỉ. Cách thời gian ước định với sư phụ quá nửa canh giờ rồi."

Dương Thu Trì cũng sốt ruột, nhưng lại an ủi Tống Vân Nhi: 'Cũng có thể là sư phụ gặp chuyện gì đó nên đến trễ. Không sao, chúng ta có thời gian mà, dù sao cũng không gấp, từ từ chờ thôi."

Tống Vân Nhi gật gật đầu.

Mặt trăng từ từ xuất hiện, đó là một mặt trăng hơi non, tinh nghịch lấp ló qua ngọn cây, giống như cô bé e ấp thẹn thùng, len lén nhìn hai người họ một cái rồi biến mất sau rặng cây.

Côn trùng đêm xuân đã bắt đầu rả rích, bối cảnh thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi khiến người ta phải rùng mình.

Nhưng tâm tình của Dương Thu Trì càng lúc càng trầm trọng, Liễu Nhược Băng nhất mực không lộ diện, chẳng lẽ nhân vì có Nam Cung Hùng thủ ở các con đường nhỏ lên núi, nên nàng không thể lên? Nhưng mà, thứ khả năng này nhanh chóng bị phủ định, đừng nói gì có 6 hộ vệ, cho dù có hơn gấp mười lần như thế, với thân thủ của Liễu Nhược Băng, thì muốn bất tri bất giác xuất hiện trên núi này là chuyện vô cùng dễ dàng.

Chẳng lẽ vì nàng biết hắn có mặt tại đây, nên không muốn gặp hắn, nên nhất mực không chịu lộ diện?

Lòng Dương Thu Trì từ từ dâng lên sự chua xót, khi nghĩ đến chuyện Liễu Nhược Băng ngõ lời cùng hắn đến nơi trời sâu biển lặng sống bên nhau đến trọn đời mà hắn không chịu đáp ứng, rồi nhớ đến ánh mắt lẽ loi vô trợ của nàng lúc đó, lòng hắn đau nhói từng cơn.

Cũng có thể ánh trăng không chịu chứng kiến cho sự thương tâm của Dương Thu Trì, nên len lén chui vào tầng mây, khiến cho cảnh trí trên ngọn núi nhỏ lúc này càng thê lương ảm đạm hơn.

Tống Vân Nhi từ từ đứng dậy, đi đi lại lại trên triền núi, nóng lòng lầu bầu vài tiếng, rồi sau đó ngồi xuống.

Dương Thu Trì càng lúc càng tuyệt vọng, ý nghĩa trong lòng từ từ biến thành hiệ thực: Liễu Nhược Băng không muốn gặp hắn, cho nên mới không lộ diện!

Dương Thu Trì thu hai đùi lại, tay ôm chân, cằm cúi sát xuống dựa lên đầu gối, ngơ ngẩn nhìn con đường uốn éo mông lung từ dưới núi lên.

Tống Vân Nhi cuối cùng nhẫn nại không được nữa, đúng lên cất tiếng gọi: "Sư phụ! Sư phụ! Vân nhi ở đây chờ người nè, người sao lại còn chưa tới a?"

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng vọng từ từ rời xa và nhỏ dần.

Tống Vân Nhi ủ rũ vô cùng: "Sư phụ của muội trước giờ không bao giờ muộn. Người nhất định là nhìn thấy bọn huynh, không muốn gặp các huynh, do đó không lộ diện. Hiện giờ cách thời gian ước hẹn rất lâu rồi, người còn không đến có nghĩa là không đến nữa rồi." Tống Vân Nhi lại đứng lên, đưa tay che mắt nhìn xuống núi, thương tâm bảo: 'Ca, chúng ta quay về thôi."

Dương Thu Trì cũng chán nản đến cực điểm, gật gật đầu, từ từ đứng dậy, nói: "Vân nhi, đều là lỗi của ta, sư phụ lão nhân gia người không muốn gặp ta thế mà ta nhất quyết tới nên mới ra cớ sự thế này."

Tống Vân Nhi muốn an ủi Dương Thu Trì một chút, nhưng không biết nói như thế nào bây giờ, chỉ biết kéo tay hắn từ từ xuống núi.

Đi được mấy bước, lòng Dương Thu Trì sầu muộn cùng cực, đột nhiên tránh thoát khỏi tay Tống Vân Nhi, chạy trở ngược lên núi, hai tay đưa lên miệng, lớn tiếng hô: "Liễu tiền bối! Dương Thu Trì đặc biệt đến bái kiến lão nhân gia người, thỉnh hiện thân tương kiến!"

Trên gò cao chỉ có tiếng gió hu hu cùng âm thanh vang vọng dần xa của Dương Thu Trì, chờ một lát nữa mà chẳng có hồi âm.

Tống Vân Nhi đến sau lưng hắn, ủ ê nói: "Ca, đừng gọi nữa, sư phụ người sẽ không xuất hiện đâu."

Lòng Dương Thu Trì đau khổ cùng cực, không biết sau này còn có thể gặp lại Liễu tỷ tỷ nữa không, đột nhiên lấy hết quyết tâm, vén y bào quỳ phịch xuống đất, bi thương nói: "Liễu tiền bối, tại hạ tự biết vô lý, đặc biệt đến xin thỉnh tội, chỉ cầu tiền bối hiện thân tương kiến."

Nói liền ba lượt, nhưng những gì đáp lại chỉ là tiếng gió đập vào cành tùng xào xạt mà thôi.

Dương Thu Trì khổ quá hóa liều, quỳ rạp xuống đất: "Tiền bối nếu không chịu gặp, Thu Trì quỳ mãi không thôi!" Lòng hắn bấy giờ đầy nổi thê lương, lệ nóng không biết ứa ra tự bao giờ.

Tống Vân Nhi cũng quỳ phịch xuống cạnh Dương Thu Trì, rưng rức khóc.

Lâu lắm, tai Dương Thu Trì chợt nghe một tiếng thở dài rất quen thuộc: "Đứng lên đi!"

Là Liễu tỷ tỷ! Dương Thu Trì vui mừng, lấy hết sức ngẩng đầu thật nhanh. Quả nhiên, Liễu Nhược Băng đang đứng trước hắn vài bước, áo quần trắng tinh, tóc dài phất phới, sự siêu nhiên thoát tục không thể tả thành lời.

"Liễu tỷ... Liễu tìền bối....' Dương Thu Trì hoan hỉ đến nổi trái tim muốn vỡ toác ra, nghẹn ngào lên tiếng gọi.