Này, Cậu Gả Cho Tôi Đi

Chương 16




Lí Cẩm Khang bồi Thư Thích suốt hai tiếng đồng hồ, sau đó mới mang người về nhà. Yết hầu khô khốc của Thư Thích đã hoàn toàn không phát nổi ra tiếng nữa. Đầu tiên là hai tiếng đồng hồ ở hiện trường ghi âm, rồi lại ca hát trút giận thêm hai tiếng nữa, đến lúc anh theo Lí Cẩm Khang về nhà thì chỉ có thể dùng gật lắc để biểu đạt.

Lí Cẩm Khang pha một cốc nước mật ong cho anh nhuận hầu, mặc Thư Thích thoải mái nằm lên giường nhà Lí gia. Anh càng ngày càng tự nhiên đem nơi này thành nhà mình.

Lí Cẩm Khang vừa lên giường đã bị Thư Thích còn chưa ngủ dọc theo ổ chăn cọ a cọ, cọ tới cánh tay bên cạnh Lí Cẩm Khang. Thư Thích chớp mắt mấy cái, hiển nhiên là buồn phiền không dứt.

Lí Cẩm Khang hơi buồn cười, sờ sờ mái tóc mềm mại của anh. Đây là cách hắn đáp trả lại hành động suồng sã nhất của anh, xong xuôi liền dỗ anh ngủ thôi.

Thư Thích mất tiếng, giọng nói khàn khàn chấp nhất đọc ra hai chữ : “Dê, xồm!”

Tổ tông của tôi, tôi cho cậu mắng, quan trọng không phải là mắng dê, mà là người trong lòng mình đang ngay trong tầm tay, thời điểm khi không muốn tìm bất mãn, làm sao lại vẫn có thể bảo trì khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn mà mắng mỏ ….. Lí Cẩm Khang cười khổ. Người đó đang đau khổ như vậy, chả trách chính mình không hiểu sao  lại cam tâm tình nguyện.

Đành nằm đếm từ một đến một trăm, rồi khi đến được đến chín mươi bảy, Thư Thích đã không còn động đậy. Làn mi mỏng, đen đen phủ nhẹ trên đôi mắt khép hờ, hiện lên vẻ điềm đạm nho nhã cùng dịu dàng nhu hòa không chút thích hợp với tính cách người nọ. Lí Cẩm Khang miệng lưỡi khô khốc, chỉ muốn lao xuống giường tìm cốc nước giải khát, chỉ lo một lần nữa đánh thức tiểu tổ tông.

Ngày hôm sau khi Thư Thích tỉnh lại thì đã không còn sớm, chí ít khi Lí Cẩm Khang đi làm thì anh vẫn chưa có tỉnh. Lí Cẩm Khang đem bữa sáng bày biện sẵn trên bàn, lưu lại từ giấy, mới đành phải rời đi với muôn vàn bịn rịn.

Thư Thích khoan khoái tỉnh giấc, nhanh chóng giải quyết bứa sáng ngon lành đồng thời cũng tự giác làm theo tờ giấy note, ngoan ngoãn ngồi lưu lại Lí gia xem tivi chờ chủ nhà về, dù sao trở về cũng lại giáp mặt với tên bạn cùng phòng, dù sao theo tờ giấy chỉ thị, đồ ăn cơm nước trong tủ lạnh đều đã sẵn sàng.

Đến giữa trưa mở tủ lạnh ra ngắm, đĩa cá rán đặt ngay ở vị trí dễ thấy nhất, dựa vào số lượng cá trong đĩa mà nói, đây hiển nhiên là mới làm. Cái tên lỗ mãng ấy thật biết chăm sóc người khác. Thư Thích chợt cảm thấy chua chua liền đem tủ lạnh đại khai sát giới, giệt sạch, hoàn toàn không nghĩ sẽ gây thêm bao nhiêu phiền phức cho chủ nhà.

Lí Cẩm Khang thật là có khả năng tiên đoán, tan ca liền đi thẳng đến siêu thị, định bụng tiếp tế cho cái tủ lạnh, để sau này còn dùng.

Sau một giấc ngủ, Thư Thích đã khôi phục sức khỏe như thường, đúng là vừa cảm giác tỉnh lại đã thấy tinh thần cũng hoàn toàn sống lại, hoạt bát vui vẻ. Lí Cẩm Khang ở phòng bếp nấu ăn, Thư Thích lại dựa ở cửa phòng bếp, cùng hắn hàn huyên, tán gẫu vui vẻ.

“Cậu không phải là sợ mùi dầu mỡ sao, ra phòng khách ngồi đi, đồ ăn được tôi sẽ gọi cậu, cam đoan cậu là người đầu tiên chạm đũa. Đừng đứng ở cửa bếp.”

Thư Thích thoải mái thay đổi tư thế, điệu bộ kiên quyết : “Tôi nguyện ý.”

“Vậy tùy cậu, đến nếm thử xem món tôm nay đã đủ mùi vị chưa.” Lí Cẩm Khang mới nói đã đem một con tôm gắp tới trước mặt Thư Thích. Hắn vốn muốn đứng cách cánh cửa một chút, nhưng Thư Thích tựa hồ như đặc biệt thích ăn tôm, liền trực tiếp dùng tay cầm lấy, nói hắn nếm thử đúng là mượn cớ để dung túng.

“Tôi nhớ rõ trước khi tôi học trung học, mẹ tôi cũng đôi khi sẽ xuống bếp.”

Lí Cẩm Khang ngoảnh đầu lại nhìn anh một cái. Hắn không nghĩ sẽ bức Thư Thích kể chuyện nên đương nhiên lúc Thư Thích chịu kể phải chăm chú lắng nghe.

Thư Thích quả nhiên lại tiếp tục nói : “Sau này ….. Sau này bà ấy cơ hồ không lúc nào ở nhà. Cậu nói tốt xấu gì cũng là nhà thư hương thế gia, cả một dòng họ là giác sư tiến sĩ, bọn họ …. bọn họ sao lại …. không biết liêm sỉ như vậy.”

Bốn chữ cuối cùng của Thư Thích cực khẽ, xém chút tan trong tiếng xào rau, dầu nổ tí tách mà nghe lại mang mang, mơ hồ. Lí Cẩm Khang dừng tay đang đảo đồ trong nồi. Thư Thích đích thật là xuất thân nhà thư hương thế gia.

Anh còn nói : “Tôi trước đây vẫn luôn hận mẹ tôi, cảm thấy bà khiến cho gia đình tôi hổ thẹn, không còn mặt mũi đối diện với bạn bè,” rồi anh lại nở một nụ cười nhạt, “Mẹ tôi là giáo sư, nhưng bà ấy …. tôi cảm thấy rằng tôi đã gặp qua …. tên con trai ở cùng bà ấy …… Còn có rất nhiều, người trong họ đều nói bà ấy …… ỷ vào sắc đẹp….. chơi đến điên rồi. Tôi hồi đó còn bé, còn không có hiểu rõ ….. lớn lên một chút liền không muốn ở lại nhà, liền chạy trốn mấy cái xem mắt gia đình an bài, tôi định ….. không kết hôn, cho nên vẫn luôn cắm đầu vào học hành….. Cậu nói xem, thật là mắc cười, tất cả mọi người đều cho rằng tôi xuất thân nhà có truyền thống về học tập nên mới học thật siêng năng, thực ra, thực ra tôi chỉ là không muốn đối mặt với cái nhà kia thôi.” Lời của Thư Thích ngắt quãng không ngừng, ngẫu nhiên lại có những chỗ nhưng phảng phất mờ hồ.

Lí Cẩm Khang múc thịt bò kho hạt tiêu từ nồi ra, rửa tay rồi cẩn thận bê cái đĩa đến trước mắt Thư Thích : “Thịt bò kho có hơi cay của hạt tiêu, cậu sợ cay, thịt bò hơi cay một chút, cậu thử xem có được không?”

Thư Thích cũng vô cùng tự nhiên cắn miếng thịt trên đũa Lí Cẩm Khang, thị bò mềm, non nớt lại mang vị cay thoang thoảng, cảm giác không tồi : “Cẩm Khang.”

Chiếc đũa trong tay Lí Cẩm Khang run rẩy. Đây là lần đầu tiên Thư Thích gọi tên hắn, lại còn….. thân thiết như vậy. “Ừ ?”

Thư Thích xoay tầm mắt : “Cậu có biết bà nội tôi làm sao mà chết chứ? Bà nội tôi …. từ tôi hiểu rõ nhất bà nội của tôi là bị bọn họ làm cho tức chết,…. tôi trước kia chỉ tưởng mẹ tôi phóng đãng, bố tôi cùng lắm là nhu nhược không quản được vợ mình, thế nhưng ….. thế nhưng thực ra là tôi trước đây không lâu mới nghe được, tôi có một em trai cùng cha khác mẹ,….là con của bố tôi…. Nghe đâu là lừa nữ nghiên cứu sinh của mình, thẳng cho đến khi sinh đứa nhỏ mới biết căn bản là bố tôi không muốn li hôn …. Lúc biết điều này, bà nội tôi bệnh cũ tái phát ….” Thư Thích ngơ ngẩn nhỉn lên trần nhà, “Bà nội thậm chí không kịp nhìn mặt tôi lần cuối, …. tôi vội vã bay từ Bắc Kinh về cũng chỉ kịp tiếp tro tàn…..”

Lí Cẩm Khang không biết từ khi nào đã buông bát xuống, hai tay vừa cương quyết, vừa mạnh mẽ ôm lấy Thư Thích, mang theo chút thăm dò và an ủi dỗ dành Thư Thích : “Hiện tại bọn họ li hôn rồi, phân chia thành bố cậu và mẹ cậu, nhưng bọn họ không thể phá vỡ ảo tường của cậu về một gia đình hòa thuận vui vẻ.”

Thư Thích đột nhiên mỉm cười, một quyền đấm vào ngực Lí Cẩm Khang, hung tợn nhìn khiêu khích hắn : “Lí Cẩm Khang, gốc gác nhà tôi cũng nói hết rồi, cậu đâu? Dám có qua có lại không?”

Lí Cẩm Khang giơ hay tay lên, tỏ ý xin hàng : “Nhà tôi không có gì hay để nói, bố mẹ, em gái và tôi. Bố tôi là một thể hộ, chính là cái mà mọi người gọi là ông chủ lớn, mẹ tôi lớn lên bộ dáng cũng bình thường nhưng mà có tài điều khiển chồng, cho nên mọi chuyện trong nhà là do mẹ quyết định, bố tôi chính là ngài hầu tốt mà thôi.”

Thư Thích nhẹ cười : “Cậu rất giống bố.”

Lí Cẩm Khang thở dài : “Tôi thừa nhận tính tôi rất giống bố, tuy nói người bên cạnh không có ai nhưng vừa tốt nghiệp tôi đã cùng người nhà công khai, bố chưa đến một ngày thì cũng đã tiếp nhận rồi, mẹ thì vẫn còn gay gắt, nên mấy lễ mừng năm mới này tôi vẫn chưa dám về nhà, trở về sẽ lại bị đuổi đi, bố đảm bảo với tôi, trong vòng năm năm nữa sẽ khiến mẹ chấp nhận.”

Thư Thích cười nhạo hắn : “Đứa con bất hiếu.”

“Chuyện này thật là bó tay, tôi cuối cùng cũng không thể đi hủy hoại cuộc đời con gái người ta mà kết hôn, hơn nữa mẹ tôi dù ăn nói chua ngoa, bố tôi nói với tôi mấy năm nay tôi gửi về cái gì , mẹ đều giữ như báu vật, đành phải chờ mẹ tôi chấp nhận.”

Ánh mắt Thư Thích mang theo quang mang, tựa như có vài phần hâm mộ.

Lí Cẩm Khang hé hé miệng, nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy tay Thư Thích : “Thư Thích, cậu …..”

“Muốn hỏi cái gì?” Thư Thích khẽ liếc, ném cho hắn dư quang nơi khóe mắt.

“Cậu cũng là ….. cong đi?” Từng ngón tay của Lí Cẩm Khang đều phát run.

Anh thẳng thắn gật đầu.

Hắn nhẹ cúi đầu về phía anh : “Cậu còn nhớ rõ, tối hôm qua cậu hát một bài, tên là “Hôm nay em phải gả cho anh” không?”

“Ừ, làm sao?”

“Kỳ thực …… Kỳ thực tôi lúc ấy chỉ muốn lập tức nói,” Lí Cẩm Khang nuốt nước miếng, khẩn trương lại kỳ vọng nhìn Thư Thích, hoàn toàn khoác bộ dáng hao tổn dũng khí nhất kiếp này của hắn, “Tôi muốn nói,  này, cậu gả cho tôi đi!”

Thư Thích lại im lặng, ngay cả ánh mắt hay vùng giữa hai lông mày cũng không chút biến hóa, vừa nãy mang biểu cảm như nào, hiện tại vẫn y nguyên như trước.

Trọng điểm đã nói ra, Lí Cẩm Khang không còn chút tâm trí nào để ý đến tình thế : “Thư Thích, tôi sẽ đối tốt với cậu, sẽ nấu cơm cho cậu, nghe lời cậu nói khi cậu không vui, ở cùng cậu lúc cậu cần, làm tài xế cho cậu, giúp cậu gánh vác một phần trách nhiệm, cũng cậu du ngoạn …..” Hắn đã sắp nói năng lộn xộn hết cả lên rồi.

Thư Thích như một ông cụ, dựa lưng vào tường, nhìn Lí Cẩm Khang, ẩn sâu trong đôi mắt lóe lên chút tiếu ý : “Nhiều lời vô ích, tôi hỏi cậu a, bao ăn bao ở sao? Bao nội trợ việc nhà sao?”

Lí Cẩm Khang liều mạng gật đầu rồi lại gật đầu.

Anh gõ một cái vào đầu tên kia : “Cậu cho rằng ai cũng như cậu, vô tâm vô phế, không đối với cậu có tâm tư, tôi sẽ ngông nghênh ở nhà cậu làm Bá Vương sao?”

Tên ngốc vô tâm vô phế lúc này lại bị hạnh phúc làm cho tan rã hết thần kinh và não bộ, sắp hồ đồ luôn rồi : “Thư Thích ….. Cậu đây là đáp ứng có đúng hay không?”

Anh thở dài : “Này!”

“Hử.”

“Có chút chuyện tôi phải nói trước.” Thư Thích cũng hơi do dự, “Tính cách của tôi không được tốt lắm, tôi cũng không phỉa thực hi vọng vào tình yêu.” Nói trắng ra chính là vừa không được tự nhiên lại vừa không tin tình yêu.

Lí Cẩm Khang bày vẻ mặt thành tín nhất trông mong thủ trưởng tiếp tục phán xét.

“Cho nen tôi đối với chuyện chúng ta có thể đi được bao lâu một chút tự tin đều không có.”

Lí Cẩm Khang gật đầu, tiếp tục mang theo mong đợi mà chờ Thư Thích, đến đây đi, có bao nhiêu con mãnh thú hay bao nhiêu dòng nước lũ dù có đến tận cửa, đồng chí Lí Cẩm Khang hôm nay cũng không sợ, sẽ đánh bại hết, lực công kích không phải bình thường.

Thư Thích lại đập vào đầu hắn lần thứ hai : “Đồ ngốc, tôi nói xong rồi, cậu không có ý kiến gì sao?!”

Đồ ngốc lúc này mới kéo được hồn trở lại, hóa ra đồng chí thủ trưởng dừng lại không phải là để chuẩn bị lấy hơi mà là đang đợi mình nói tiếp.

Lí Cẩm Khang đã phá mất bầu không khí tươi đẹp mấy phút trước, thành công để Thư Thích trở nên điềm đạm, êm dịu, ôn hòa đâu phải dễ.

“Thư Thích, tôi ….. Chúng ta tiến đến đi, tôi cam đoan, tôi sẽ cho cậu lòng tin! Thực sự!” Lí Cẩm Khang buông tay Thư Thích ra, ôm chầm lấy người. Thật ra người vừa mới hứa kia vẫn đang trong tình trạng hư hư thực thực, tối hôm qua vẫn còn là quan hệ thuần khiết, đến lúc này hai người đã coi như là có JQ người tình ta nguyện rồi. Đồng chí Lí như lọt vào trong sương mù, chỉ có điều kẻ ngu si cũng biết phải bảo trì thắng lợi.

“Có thể ăn cơm được chưa?” Thư Thích trừng mắt lườm cái tên ngu ngốc nào đó không hiểu cái gì là phong tình. Chỉ biết ôm một cái thôi sao?!

Đồng chí Lí Cẩm Khang dường như chỉ muốn đứng trông theo người ta cuối cùng cũng hồi phục lại nguyên hồn, nhanh chóng chuyển hai tay xuống hai bên hông Thư Thích : “Cậu chờ một chút, lập tức có liền.”

Thổ lộ xong xuôi, không có tặng hoa dưới trăng cũng không chút gì gọi là nhu tình mật ý, thậm chí lời ngon tiếng ngọt cũng không có, đồ ngốc họ Lí dùng một bàn ăn chiêu đãi tình nhân chính thức bị câu đến nhà.

Việc này chính là sự khởi đầu, Lí Cẩm Khang cảm giác chính mình có thể trong mộng mà cũng cười tỉnh lại. Đương nhiên vấn đề quan trọng vẫn tồn tại, ví dụ như bất an của Thư Thích. Hơn nữa khẩu khí của Thư Thích cũng quá bình tĩnh, đối lập với đồng chí Lí Cẩm Khang nội tâm đã muốn nháy loạn cào cảo lên rồi, còn Thư Thích thì quá lãnh đạm, hờ hững.

Đồng chí Lí vừa đau lòng, vừa sục sôi ý chí, âm thầm quyết định về sau ở chung phải đem Thư Thích chiếu cố đặc biệt khiến người ta vô ưu vô tư mới được.