Này Cậu, Mình Yêu Nhau Không

Chương 28: Cậu có crush rồi à...




Đúng y như tớ đã dự đoán, hôm nay đi học mình lại nổi gần nhất trường với đám bạn. Hic vậy là cái mặt mộc mà bình thường hay bị nghĩ là son phấn của tớ đã bị lộ rồi, lộ hết rồi, lộ sạch trơn không còn gì luôn ấy. Như lời của một người qua đường nào đó: "Còn cái nịt."

- Ui Hà Anh chuyên Anh 1 lớp 10 đúng không mày, mặt mộc dễ thương phết ấy nhở, hoá ra bình thường cũng không son phấn gì cả, giản dị vl, tao duyệt!! _ Lời của một chị nào đó đi ngang qua tớ và nói với chị bên cạnh.

- Ơ idol mày kìa, lại xin chữ ký mau! _ Một bạn nào đó nghe rất hưng phấn, nhưng đối với tớ thì nó chính là một câu cà khịa.

Ôi đủ mọi loại bình luận từ khen đến chê đều xuất hiện, và tớ chăm chú nghe hết tất cả các bình luận đó. Cũng chỉ là để xem mình còn tố chất làm Youtuber hay không thôi, chứ cái loại yếu đuối như tớ thì làm gì dám cãi lại người ta.

- Uầy mình lại nổi tiếng rồi à, chán thế nhỉ _ Chi than thở, mà có khi nó đang vui bome ý chứ buồn nỗi gì.

- Bớt bớt lại nha mày, tưởng thế là hay à. Mày thử hôm nào cũng bị đám con gái nhìn ngó như tao xem, mệt vl! _ Tùng Duy bức xúc.

Mà Linh Chi cũng đâu có kém cạnh gì Duy đâu, hôm nào chả có người đến xin in4, mà nhỏ cứ suốt ngày than không có người yêu.

Chạy chạy vào lớp nhanh, chứ rề rà ở đây chắc tớ sẽ bị soi đến từng cọng lông thớ thịt mất, tớ không muốn đâu!

Ờm... Bây giờ tớ mới nhận ra một điều hết sức thú vị. Tùng Dương có vẻ phũ hơn tớ tưởng, rất phũ luôn ấy, hơn cả Tùng Duy cơ.

Lúc nãy ra chơi, sau khi được chiêm ngưỡng một cảnh tỏ tình vô cùng thắm thiết và cảm động thì tớ đã nhận ra điều này. Sau khi được Linh Chi kéo ra chỗ đám đông lớp chuyên Toán, ừ thì tớ cũng thấy Tùng Dương, vẫn đẹp trai đáng yêu như mọi hôm thôi. Mà bên cạnh tớ còn thấy một chị nữa, hình như là lớp chuyên Sinh 12, bạn cùng lớp chị Châu thì phải. Thấy Tùng Dương hơi bất ngờ với sự xuất hiện của chị ấy khi đang làm bài, nên ổng hơi quạo thì phải. Bỗng dưng ổng nhìn lướt xung quanh rồi nhìn tớ, hic crush mình đẹp trai quá đi à!

Thôi quay lại với cặp đôi chính, ngoài ấn tượng với vẻ ngoài ưa nhìn thì tớ còn phải ngưỡng mộ trước sự can đảm của chị, khi đã tỏ tình Tùng Dương. Có vẻ như chị này sợ Tùng Dương sắp được nổi tiếng nữa rồi sẽ khó xơi, nên tranh thủ tỏ tình từ bây giờ còn có cơ hội được làm người yêu. Nhưng Tùng Dương làm gì dễ ăn thế, chị khinh địch rồi!

Ừ thì với cái tính cách của ổng thì tớ biết chắc là sẽ từ chối rồi, nhưng không hiểu sao lòng tớ vẫn cứ cầu nguyện cậu không đồng ý. Không biết sao nữa, chỉ là tớ sợ, sợ cậu đồng ý người ta, sẽ không ở bên tớ, thân thiết như bây giờ nữa. Có phải là tớ đã ích kỷ quá rồi không?

Thế rồi lòng tớ cũng được thả lỏng hơn một chút, thở phào nhẹ nhõm khi cậu từ chối ời tỏ tình của chị gái kia. Tớ chưa muốn khi mình còn chưa cướp được, cậu đã vụt khỏi tầm tay tớ đâu. Thế nhưng nhìn chị gái kia cũng tội lắm, sắp ra trường rồi mà còn bị dính phải cái sức hút của Tùng Dương làm gì cơ chứ, để rồi nhận lại sự thật đau lòng này. Thấy chị ngậm ngùi cúi xuống, đi ra ngoài cánh cửa lớp mà tớ cũng nhói lòng, chắc hẳn chị cũng đau lắm.

Nhưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm được mấy giây, thì tớ lại đang khá bâng khuâng và có chút buồn khi nghe được loáng thoáng Tùng Dương nói với chị đó "Em có người mình yêu rồi, xin lỗi chị".

Hừmmn, chơi với nhau lâu thế, đã cùng nhau gặp biết bao nhiêu người nhưng tớ vẫn chưa nghĩ ra được người Tùng Dương crush là ai nữa. Dù sao thì tớ cũng đang khá buồn, hoá ra cậu ấy có người mình muốn ở bên mất rồi. Ờm vậy là tớ sẽ chẳng có cơ hội được làm người yêu cậu nữa đâu, buồn thật đấy...

- Yaaa nghĩ gì vậy mày, ra chơi rồi đi hóng chuyện với tao tiếp điii _ Linh Chi từ đâu đi sang quàng cổ tớ.

- Thôi mày hâm à, nãy giờ chưa đủ chắc, tao còn phải làm bài tập! _ Tớ lấy đại một cái cớ để không phải đi ra khỏi lớp. Chỉ là tớ muốn ở một mình lúc này thôi, không muốn gặp ai cả đâu...

- Này này, bài tập đâu ra cho mày làm, đi mà dậy đi chơi với taoo _ Nhỏ Chi kéo người tớ dậy, nhưng tớ không muốn ra ngoài đâu aaaa.

- Yaaa tao muốn ở trong lớp, mày tìm Tùng Duy mà chơi ấy.

Thấy tớ hơi cáu nên nhỏ cũng thôi không làm gì nữa, lẳng lặng đi ra í ới gọi Duy. Cũng tốt, tớ chẳng muốn gặp ai giờ này cả đâu, mất công lại bị soi tiếp. Sáng nay đã bị gán cho cái danh bạn gái tin đồn của Tùng Dương, tớ đã có chút thích thích và lại hơi ảo tưởng xíu về mối quan hệ giữa mình và Tùng Dương. Nhưng giờ thì không đâu, tớ biết cậu ấy đã có người cậu ấy muốn ở bên rồi, tớ có cố chấp thế nào cũng không thay đổi được thực tại đâu. Tự dưng tớ thấy cái danh "bạn gái Tùng Dương" có chút đáng ghét, tớ không muốn cậu ấy vướng vào mấy thứ phiền phức này. Hoặc là, tớ chỉ muốn cậu hạnh phúc là đủ rồi, tớ sao cũng được, tớ luôn ổn mà.



Nằm nghĩ lung tung, tớ ngủ thiếp đi lúc nào không biết luôn. Đến lúc vào lớp rồi mới bất chợt tỉnh dậy, haiz cái tội thức khuya cày mấy cái phim lằng nhằng và anime đây mà, mắt giờ thâm như con gấu trúc.

Giờ mới thi học kỳ 1 xong, lại còn vừa thi cả học sinh giỏi cấp tỉnh nữa nên bọn tớ cũng khá thoải mái, không bị áp lực quá nhiều dù vẫn phải học để được cái giấy khen xuất sắc. Hic buồn ghê á, tớ còn muốn chơi nữa mà aa, chưa có muốn học đâu.

Ờm...nói thế thôi chứ tớ mà không học thì chỉ có nước ra đường ở, thì ăn cám luôn nhá. Thế nên biết thân biết phận tớ đâu dám làm trái, ngồi học ngoan ngoãn nghiêm túc lắm chứ đùa. Mà đấy là tư thế thôi nhá, chứ còn não tớ đang đi du lịch ở đâu thì tớ cũng không biết nữa, nó còn đang bận lo nghĩ chuyện cờ rút ấy kìa!

Cứ học xong lại ngủ, đó chính là hành động duy nhất của tớ trong buổi học hôm nay. Như mọi hôm thì tớ sẽ tí tởn đi chơi với Linh Chi, hay đơn giản là ngồi tám chuyện với vài đứa bạn hợp cạ rồi. Còn hôn nay thì tớ chả có tâm trạng gì cà, một chút cũng không có.

- Yoo, sao nay ủ rũ thế mày! _ Tùng Duy chạy lại vỗ vai tớ, làm tớ giật nảy mình, suýt chút nữa làm rơi quyển vở.

- Mày sắp làm tao bị bệnh tim rồi đấy Duy ạ.

Vẫn là câu nói ấy, vẫn là cái giọng trách cứ của tớ, nhưng nó lại pha chút cáu gắt. Giận cá chém thớt chắc luôn!!!

Đi ra khỏi phòng học, tớ về phòng ngủ luôn chứ không xuống căn tin ăn trưa với các bạn. Chỉ đơn giản là tớ buồn ngủ, không muốn ăn, thế thôi. Chứ mọi người nghĩ tớ sẽ lụy tình đến tuyệt thực à, không đâu, tớ làm gì ngu muội trẻ trâu như thế. Chỉ vì một thằng đàn ông nhỏ bé, sao có thể khiến tớ lụy được nhỉ?

Nói mạnh miệng là thế đấy, nhưng không hiểu sao nước mắt tớ cứ lăn dài mãi ấy, không ngừng được. Cảm xúc khi người mình thương không thương mình tớ cũng đã trải qua rồi mà, lần này chỉ là lặp lại thôi. Tại sao phải đau đến thế chứ? Ờm, hoá ra trước giờ là tớ ảo tưởng à, là tớ cứ cố chấp rằng Tùng Dương cũng có tình cảm với tớ.

Hoá ra, tớ chỉ là một con nhỏ ảo tưởng...

Nằm ngủ trong cái trạng thái hai con mắt còn chút dinh dính của nước mắt chưa khô hết, lại được cả hai bên gối đều ướt nhẹp nên tớ ngủ chẳng thoải mái chút nào. Nói thế nhưng không hiểu sao tớ vẫn ngủ tận 4 tiếng, lúc dậy hết hồn luôn vì trời đã sắp tối luôn rồi.

Giờ là 4 giờ chiều rồi, tớ chẳng có gì bỏ vào bụng nên đói meo. Thấy phòng im ắng quá nên tớ cũng lạ, 4 giờ chiều rồi đấy?

Hoá ra là hai con lợn kia đang ôm nhau ngủ, có vẻ rất ngon ha. Giường mình không ngủ, cứ phải ngựa ngựa chạy sang giường bạn cơ.

Thở dài một tiếng, tớ uể oải leo xuống giường. Ờm, vì giường tớ ngủ là giường hai tầng, mà tớ thích nằm trên cho thoáng đãng cơ. Bây giờ ngủ dậy mệt nhất là leo xuống, sức đâu ra không biết nữa.

Sau khi lật đật chạy đi tìm đồ ăn thì, vui qué, chẳng còn cái gì cả. Tiếp tục thở dài lần thứ bao nhiêu trong ngày tớ cũng chả biết nữa. Lại phải xách cái mông xuống căn tin mua đồ à, tớ không thích chút nào, lười lắmm aa~

Nhìn sang định nhờ vả hai con lợn kia thì duma chúng nó vẫn ngủ say như chết ý, bất lực quá mà. Chẳng trông cậy vào ai được nên tớ đành tự thân vận động, thay cái quần rồi chải lại tóc cho xinh gái rồi xuống căn tin mua bánh mì ăn thôi. Xuống dưới giờ này cũng chả có nhiều người, nên tớ đỡ ngại hẳn.

- Ui Hà Anh à con, lại xuống mua bánh mì à?

Bác chủ dễ tính nói chuyện cưng ghê ấy, nên tớ khá thích bác ấy. Với cái ấn tượng lần nào xuống đây cũng chỉ mua bánh mì với sữa, nên bác quen mặt tớ luôn rồi, còn biết cả tớ hay ăn loại nào nữa cơ.

- Dạ vâng bác ạ, cho con hai túi bánh mì sữa chua như mọi hôm nha bác! _ Tớ cũng nhí nhảnh trả lời lại bác ấy.



- Hà Anh này, bác hỏi cái được không? _ Bỗng bác hỏi tớ.

- Dạ được ạ? _ Tớ hơi ngơ ngác đáp lại.

- Con với thằng bé con của bác sĩ da liễu nổi tiếng Nguyễn Diệu Hồng là người yêu đúng không, hình như nó tên Tùng Dương à? _ Bác ý hỏi tớ với giọng hơi dè dặt.

Wait!!! Bác đang nghĩ gì đấy? Bác hiểu lầm tớ với Tùng Dương là người yêu à? Haiz tớ làm gì đã có phúc yêu được Tùng Dương mà bác cứ phải đề cao tớ lên ấy nhỉ.

- Chắc bác hiểu lầm gì rồi ạ, chứ con với Tùng Dương chỉ là bạn bè thân thiết thôi ạ! _ Tớ vội đính chính lại với bác ấy, chứ nhỡ bác ý lại đem cái tin sai lệch này đi tám chuyện thì chết tớ!

- À thế à, bác tưởng hai đứa yêu nhau, còn đến nhà hỏi thăm bố mẹ rồi cơ mà.

- Ây bác ơi, bọn con đâu có đến hỏi thăm bố mẹ đâu ạ, bác nghe lầm ở đâu rồi đấy ạ. _ Tớ phải cật lực xua đuổi mấy suy nghĩ gây hiểu lầm của bác đi.

- Ơ bác thấy cái video của mấy đứa ấy, chả gặp bố mẹ rồi còn gì!

- Đấy là bạn ý đi cùng bạn bè con qua nhà chơi vài hôm thôi ạ, chứ bọn con đâu có yêu nhau đâu bác.

- À ừ thế bác hiểu lầm rồi. Cũng tiếc nhỉ, hai đứa đẹp đôi lắm, trai tài gái sắc cả. Bác ủng hộ hai đứa đến với nhau lắm á! _ Bác nhiệt tình đẩy thuyền tớ với Tùng Dương.

Hoá ra mọi người cũng nhiều người thấy tớ và Tùng Dương hợp nhau à, tớ tưởng chỉ có mỗi tớ ảo tưởng thế chứ. Nhưng hợp nhau thì sao chứ, đến cái rung động còn chẳng có nữa là.

"Con làm bác thất vọng mất rồi, Tùng Dương cậu ấy có crush rồi, con chẳng có phần đâu."

Tớ suy nghĩ trong đầu những lời như thế. Ờm tớ làm gì đáng được đề cao như vậy, Tùng Dương xuất sắc đến vậy mà. Trước đây chưa biết Tùng Dương có crush tớ còn hay nhắn tin thả thính một chút, giờ biết cậu cũng có người cậu thương rồi tớ chẳng còn chút hy vọng nào. Mà thực tế là nó vẫn luôn như vậy, chỉ là tớ cố chấp cho rằng Tùng Dương cũng thích mình thôi.

Ôm gói bánh về phòng mà tớ buồn chả muốn ăn nữa, tâm trạng đang có chút khả quan hơn thì lại bị buồn. Nhiều lúc tớ cũng ghét mình lắm, ghét cái bệnh ảo tưởng của bản thân, rồi lại tự mình làm mình đau.

- Úi Hà Anh mày đi đâu về đấy _ Vừa vào đến của tớ đã nghe thấy cái giọng loa phát thanh của Trang.

- Đi mua đồ ăn! _ Tớ buông một câu không nóng không lạnh trả lời nó, rồi chạy lại bỏ túi bánh ra ăn nốt.

- Ơ hôm nay mày sao thế? _ Trang thấy tớ có vẻ khác mọi khi, hỏi.

- Làm sao là làm sao, tao vẫn bình thường, tim vẫn đập mạch máu vẫn lưu thông, thở vẫn bình thường đây. Ý mày là gì?

- Ờm tao cứ thấy mày sao sao ý, mà mày không làm sao là được rồi. Có chuyện gì thì phải nói đấy nhá, không thôi tao cho mày dọn phòng một mình đến hết năm luôn! _ Trang nhắc nhở nhưng vẫn không quên đe doạ tớ, cái thứ bạn yang hồ gì đâu...

Tớ thấy mình cũng khó hiểu thật đấy, ban sáng còn tí tửng vui vẻ các thứ, giờ lại cứ buồn buồn trong lòng. Haiz con gái cũng thật khó hiểu đi!