Nên Làm Gì Sau Khi Chia Tay

Chương 11: Sau những lần âu yếm…




Văn Phi Khanh chui vào trong chăn, mới vừa rồi bị Ôn Chiêu bế đi tắm, đặt ở phía trên ghế sa lon, lúc này đang cả người anh mềm nhũn ra không muốn di chuyển, dựa vào sô pha ôm máy tính bảng xem mấy video hay hay. Ngay dưới chân, một con mèo Ragdoll lông mềm mượt đang mở đôi mắt to tròn màu xanh lam nhìn màn hình, còn nghiêng đầu kêu  “Meo meo~” mấy tiếng đầy nũng nịu.

Thật đáng yêu.

Văn Phi Khanh lại nhìn lần nữa.

“Thích không?”

Ôn Chiêu đang đứng ở phía sau anh, cũng không biết đã nhìn bao lâu.

“Ừm…, con mèo này dễ thương ghê.” Văn Phi Khanh cười trả lời, lúc Ôn Chiêu khom lưng, anh tự nhiên ngửa cằm lên chạm vào môi hắn, trao nụ hôn tỉ mẩn dịu dàng.

Ôn Chiêu hôn hôn mấy cái rồi ngồi xuống bên cạnh, dần dần biến thành Văn Phi Khanh tựa vào,  hắn vừa hôn mổ lên môi anh, vừa khẽ hỏi: “Đói không?”

“Không đói lắm.” Văn Phi Khanh đem máy tính bảng để qua một bên, điều chỉnh tư thế để mình có thể thoải mái tựa vào người Ôn Chiêu hơn.

Ôn Chiêu đem anh ôm trọn vào trong lòng, còn cẩn thật dém góc chăn lại.

Văn Phi Khanh thấy hắn trông nghiêm túc quá thể, vẫn phải ho nhẹ nói: “Em đã mở hệ thống sưởi rồi nên anh không lạnh đâu.” Mà đúng ra thì vừa bị quấn chăn, vừa bị người nóng như lò sưởi ôm vào, còn đang thấy nóng đây.

Ôn Chiêu dừng lại, cúi đầu cạ vào trán của Văn Phi Khanh, lại nhịn không được hôn một ngụm lên đôi môi mềm mại, nhìn đắm đuối vào cặp mắt xinh đẹp của anh, thấp giọng nói rằng:  “Em… Em chỉ muốn lúc nào, chỗ nào anh ở bên em đều phải tốt nhất.” Cũng lại càng muốn anh sẽ không bao giờ phải gặp chuyện gì không tốt, muốn móc tim móc phổi ra để dâng hết tất cả của mình ra cho anh.

Hắn im lặng một lúc, lại mở miệng nói:  “Em cũng không rành những câu dỗ dành ngon ngọt, em… ” mới vừa nói phân nửa đã nhìn thấy Văn Phi Khanh đang mở hai mắt ra hơi to mà nhìn mình,

“Sao vậy anh? “

Tâm tình Văn Phi Khanh hơi có chút phức tạp, lúc thấy Ôn Chiêu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói mình không biết dỗ dành ngon ngọt, anh cũng cạn lời không biết nói sao… Mấy câu sến súa ngọt muốn sâu răng là ai nói chứ?? Vậy mà còn nói là mình không rành, đáng ra phải là quá rành mới phải!!!

“Không có gì đâu,” Văn Phi Khanh lắc đầu, đầu tựa vào trên ngực của Ôn Chiêu.

Từ góc độ Ôn Chiêu nhìn xuống, có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài  đang hơi rung của anh, cái mũi rất cao và đôi môi đỏ thẫm. Hình ảnh này làm cho cái tay đang ôm Văn Phi Khanh nhịn không được mà lợi dụng khe hở từ áo ngủ rộng thùng thình để chui vào trong. Lúc mò tới chỗ cái eo, xúc cảm nhẵn nhụi trơn bóng từ làn da làm cho hắn thích đến xoa nắn không ngừng.

Đối với hành vi hở một chút là rờ mó của Ôn Chiêu, đương nhiên Văn Phi Khanh đã có biết. Nhưng bản thân anh cũng rất hưởng thụ, cho nên vẫn cứ dứt khoát điều chỉnh tư thế, nằm ở trong lồng ngực Ôn Chiêu. Do tư thế bây giờ, đường cong thắt lưng tạo thành một vòng cong làm cho cặp mông càng nhếch lên. Bàn tay có vết chai nhẹ cứ thế vuốt ve, dần dần trượt xuống cặp mông tròn trịa căng nẩy.

“Ưhm… ” Văn Phi Khanh bị hơi lạnh từ bàn tay khiến cho run lên một cái, vòng eo lõm xuống tùy ý cho Ôn Chiêu nắn bóp mông hai bên trái phải, phía sau bị bóp đến tê cả người.

Đôi mắt đen kịt của Ôn Chiêu nhìn thẳng vào Văn Phi Khanh đang nhắm hờ mắt. Mười ngón tay bấu vào mông thịt vừa mềm lại đầy đủ độ đàn hồi, làm cho hắn chịu không nổi mà dùng lực xoa nắn càng mạnh thêm.

Văn Phi Khanh gồng người lên, dùng ánh mắt ướt át trừng hắn, “Em nhẹ tay thôi.”

Mặc dù cũng không đau đớn nhưng cảm giác vẫn khá kỳ quái.

Ôn Chiêu dành ra một tay kéo Văn Phi Khanh xuống, lấy môi cạ vào môi anh, kề sát môi hỏi:  “Khanh Khanh, muốn không?”

“… ” Văn Phi Khanh không trả lời hắn. Biểu cảm xấu hổ khi bị Ôn Chiêu nhìn, phía sau lại bị bóp  đến tê tê dại dại, thế mà ánh mắt Ôn Chiêu vẫn cứ để lộ ý cười, một bộ dáng dấp như quyền chủ động nằm hoàn toàn trong tay hắn.

Cho tới nay, Ôn Chiêu đều vẫn là người khống chế tình hình, có vẻ như chưa hề thấy qua dáng vẻ lúc thất thố  của hắn. Mà thân thể Văn Phi Khanh bị ‘khai phá’ ra một mặt khác với trước kia — cũng chính là lúc anh vẫn còn ở bên Danh Phóng. Cũng chênh lệch không bao nhiêu, có điều, tuyệt  đối không hề giống như Ôn Chiêu,  lúc làm tình quá mức ngang ngược, không cho phép người ta được phản kháng.

Điều này làm cho Văn Phi Khanh thấy hơi tức tối.

Nghĩ tới đây, một tay anh chống ở trên ngực Ôn Chiêu, trừng mắt liếc hắn, nói rằng: “Em không được động đậy.”

Nhưng Ôn Chiêu lại rất phối hợp, hai bàn tay đang nâng cánh mông mềm lập tức bất động.

Ít nhiều gì cũng làm mấy nháy rồi, mấy câu đáng xấu hổ nghe ghê chết đi được cũng nói hết rồi, thật ra Văn Phi Khanh cũng không phải là người rụt rè dễ ngượng quá mức như vậy. Chỉ tại Ôn Chiêu chơi đủ trò mới lạ trên cơ thể anh, dẫn tới việc người vẫn luôn nằm ở thế chủ động như anh, tạm thời khó có thể buông thả theo.

Ném ra hết những chuyện trước kia, ‘thằng nhỏ’ hồi nãy đã xìu xuống của Văn Phi Khanh, giờ đã nửa cương lên sau mấy đợt ‘mát-xa’ của Ôn Chiêu. Anh đứng lên, phía dưới áo ngủ rộng thùng thình đã có mộ đùm nhô lên. Văn Phi Khanh rất cao, cho nên chân của anh rất dài, cặp chân dài thẳng, từ mắt cá chân đến cẳng chân đến đầu gối mà vạt áo còn chưa chạm tới, đường nét lưu loát, xinh đẹp.

Ôn Chiêu nửa nằm trên ghế sa lon, nhìn anh giơ chân lên từng bước một, theo bước chân, bắp đùi căng mịn như ẩn như hiện, đến khi cảnh tượng bị che đậy dưới lớp áo ngủ kia đã bị nhìn được tất tần tật. Chỗ riêng tư hình tam giác quyến rũ chết người, lớp lông mềm mại, còn có con c*c đang ẩn sau lớp lông đã dựng lên một nửa, hình ảnh như thế đủ làm cho cổ họng hắn căng lên.

“Em không được động đậy,” Văn Phi Khanh thấy ánh mắt hắn đã khẽ híp, lập tức lên tiếng, sau đó giang rộng đôi chân dài ra, quỳ gối hai bên chỗ ngực hắn, vạt áo rũ xuống, ngăn trở lại cảnh sắc giữa hai chân vốn có thể thấy được phần nào.

Văn Phi Khanh vung vẩy vạt áo, hỏi đúng một câu mà nãy Ôn Chiêu vừa hỏi: “Muốn không? “

Cổ họng càng thêm phần khô khốc, Ôn Chiêu nhìn chằm chằm mặt của Văn Phi Khanh, khàn giọng trả lời: “Muốn.”

Văn Phi Khanh cười, lần đầu tiên được nắm giữ quyền chủ động làm cho anh thấy đắc ý phần nào. Vì vậy lại dịch người lên trên, cởi ra áo choàng tắm, thân thể trắng trẻo căng mịn dàn dần lộ ra, bắp đùi đang ngồi quỳ tức thì bị căng ra thành đường nét mê người. Dưới háng là một cây gậy th*t đã cứng lên, còn tiết ra một ít dịch nhờn, cũng đủ để làm ướt lông mu, dính vào nhau.

Lối vào ướt át đang ở trước mặt Ôn Chiêu, trong mũi đều là mùi tanh nhẹ, nhưng cái mùi này đến từ chính Văn Phi Khanh, điều này làm cho hơi thở hắn thêm phần nặng nề.

“Em nhìn cái gì,” Văn Phi Khanh bị đôi mắt đen kịt của Ôn Chiêu nhìn đến có chút hốt hoảng. Con c*c dưới quần đã phồng lớn hơn, nhưng anh rất nhanh đã giật giật thắt lưng, dùng lối vào ướt nhẹp chọc chọc môi của hắn, hô hấp có chút bất ổn, “… Em liếm c* cho anh đi.”

“Vâng.”

Ôn Chiêu nhìn lồng ngực đang phập phồng của anh, nhìn thẳng vào không chớp đôi mắt ướt át tỏa sáng kia, chậm rãi hé miệng, dưới ánh mắt có chút mong chờ của Văn Phi Khanh mà đầu lưỡi chậm rãi liếm một cái vào đầu chóp có ánh nước kia.

“Ưm…… ” Văn Phi Khanh lên tiếng rên rỉ, lối vào nhạy cảm bị liếm một cái rồi lại ngừng, anh chịu không nổi phải hẩy thắt lưng về phía trước, cắm vào trong miệng của Ôn Chiêu cây hàng đang rỉ ra nhiều nước nhờn hơn, khoang miệng ấm áp ướt át mang đến khoái cảm không thua gì cái lỗ ở dưới,”… Em bú vào nhanh lên chút đi, anh đang n*ng muốn chết rồi đây.”

Cặp mắt xinh đẹp đã bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, một tay Văn Phi Khanh chống ở trên ghế sa lon, một tay cầm con c*c của mình mà chĩa thẳng vào trong miệng của Ôn Chiêu, cặp mông tròn đầy đặn đang xoay vòng, càng muốn hướng đi vào bên trong.

Bất ngờ thay, Ôn Chiêu cũng không hề làm gì ngang ngược như mấy lần trước nữa, mà ngược lại há miệng ra cho con chym to bự của Văn Phi Khanh nhồi vào trong, đem miệng của mình xem như lỗ hậu mà để anh tha hồ đâu vào. May mà Văn Phi Khanh còn nhớ, tuy là bị cơn sướng ập đến làm cho hai mắt như mờ đi, vòng eo bủn rủn, nhưng không hề bớt lực lại. Chỉ là mỗi một lần bị cuống họng đè ép sẽ lên tiếng rên rỉ, cả người nóng lên, thắt lưng cũng càng ngày càng mềm, càng ngày càng lõm xuống. Chỉ một lúc sau cả người đã nhanh chóng gục xuống sau khi đâm vào trong khoang miệng ấm áp của Ôn Chiêu.

Ôn Chiêu nghe thấy tiếng rên rỉ liên miên trên đầu không dứt nên cố chịu đựng một lúc. Mãi đến một lần khi con c*c trong miệng như mất đi khắc chế mà đâm sâu vào cổ họng mới theo phản xạ có điều kiện, chậm rãi nhả ra cây gậy th*t trong miệng mình.

Cơn sướng ở thân dưới bị ngưng hẳn, Văn Phi Khanh phục hồi tinh thần lại, có chút bất mãn mà vặn vẹo thắt lưng một cái, “Em làm gì vậy?”

Ôn Chiêu không có trả lời, vốn muốn lấy hành động bày tỏ, hai tay vịn vào cặp chân trần của Văn Phi Khanh nhấc lên. Mở miệng ngậm, phun ra nuốt vào cây gậy th*t mới được ‘hôn’ đến dính đầy nước, đem người nãy còn e ngại mà rên khe khẽ, giờ bị ngậm vào chỉ biết kêu a a.

Văn Phi Khanh bị nâng bắp đùi lên, Ôn Chiêu úp mặt vào ngay chỗ mông anh. Con c*c ở dưới hàng bị nuốt vào kẹp chặt, khoái cảm mãnh liệt pha trộn với chút ít đau đớn, càng thêm kích thích anh phải ưỡn hông ra để thúc hẳn vào trong miệng Ôn Chiêu, giữa những lúc đút vào thả ra là tiếng nước òng ọc.

“Nhẹ chút… Ưm…! Đừng cắn… ” Văn Phi Khanh chống tay ngửa đầu rên rỉ, mông eo ưỡn lên thành một đường cong khả ái, cả cơ thể chuyển sang màu đỏ nhàn nhạt.

Lần cao trào thứ hai đã đến khi còn chưa kịp đề phòng. Văn Phi Khanh bị Ôn Chiêu dùng đầu lưỡi liếm vào ‘chỗ hiểm’ vốn đã mẫn cảm tới cực điểm, còn dùng đầu lưỡi đẩy kẽ hở nhỏ ra, chui vào nhiều lần lấy lưỡi quét ra. Văn Phi Khanh làm sao chịu nổi loại kích thích này, lúc này anh ôm đầu của hắn, bắp đùi co quắp tiếng rên rỉ kéo cao, ưỡn thắt lưng thúc vào sâu trong khoang miệng của Ôn Chiêu, bắn thẳng vào cuống họng.

Ôn Chiêu cứ thể nuốt sạch xuống, đỡ lấy cặp mông vẫn còn hơi rung rinh mà rút ra cây hàng đang ở trong miệng mình. Hắn vừa nuốt xuống, vừa mở miệng đem con c*c còn đang co rút không ngừng của Văn Phi Khanh đặt ngay bên môi hắn, tiếp đó nhanh chóng tự bắn ra tinh dịch tanh nồng.

“Em… ” Văn Phi Khanh thấy hắn làm những trò dâm dục như thế thì xấu hổ vô cùng, đang muốn nói lại bị ôm thắt lưng trở mình, mắt thấy Ôn Chiêu muốn kề sát gần để hôn, anh vội vã hất đầu ra để né tránh.

Ôn Chiêu híp mắt nhìn anh thẳng thừng qua cầu rút ván. Dưới vẻ mặt có chút lúng túng của Văn Phi Khanh, đem cặp  chân dài nhấc lên, đặt ở ngay trước ngực hắn.

“? ” Văn Phi Khanh chớp mắt mấy cái, đã thấy Ôn Chiêu cúi đầu đem mặt vùi vào ngay giữa bờ mông của anh, xúc cảm ấm áp ở giữa đùi phun trong nháy mắt làm Văn Phi Khanh phải kháng cự, “Em làm cái gì đó?! Ôn Chiêu em buông ra… Ưhm! Em!”

Văn Phi Khanh cho rằng Ôn Chiêu muốn đụng chạm vào chỗ phía sau của anh. Đầu lưỡi vừa ướt vừa nóng từ sau thắt lưng liếm đến đáy chậu, Ôn Chiêu lại cố ý tránh khỏi lỗ hậu của anh, điều này làm cho anh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy mất mặt vô cùng. Nên anh trực tiếp che hết mặt mình bằng sống bàn tay, làm cho Ôn Chiêu dùng đầu lưỡi đem mông thịt và rãnh mông, còn có chỗ đáy chậu liếm đến vừa ướt lại dính.

Ôn Chiêu liếm vào chỗ cái rãnh non mịn, cẩn thận tránh né cái lỗ nhỏ đang khép chặt, chỉ liếm đáy chậu ấm áp và hai ‘hòn’ nằm dưới con c* đã cìu xuống. Mỗi lần hắn ngậm một ‘hòn’ trong miệng mà mút vào là có thể nghe được tiếng rên rỉ thật thấp của Văn Phi Khanh, hắn vừa âu yếm và hưởng thụ chỗ tư mật nhất của cơ thể anh, vừa dành một tay để cầm lấy con c*c đã cương tới đau của mình mà tự sục cho mình. Tới khi bú liếm chỗ phía dưới của anh đến đỏ lên rồi mới dựng thẳng người lên, tự đem cậy gậy th*t của mình đặt ở chỗ đáy chậu ẩm ướt dính một mảng mà bắn ra.