Nếu Anh Mệt Thì Dựa Vào Em

Chương 1: Yêu anh từ kiếp trước




Kiếp trước, Tuyết Băng vì tình yêu với Anh Kiệt mà từ bỏ tình cảm bạn thân 10 năm với Thiên Linh.

Đến khi chết đi nhìn người đó đau khổ, em nhận ra tình yêu của mình không như mình đã tưởng.

Kiếp này, Tuyết Băng quyết tâm theo đuổi người bạn thân của mình là Thiên Linh.

Dù bị cho là không được bình thường vẫn cứ bám chặt lấy anh không buông.

Nếu ông trời đã cho ta gặp nhau thì đó chính là duyên số.

Kiếp trước không thể yêu anh! Kiếp này em nguyện sẽ bên anh suốt đời.

* * *

Dưới gốc hoa đào đang nở rộ. Cơn gió thổi qua nhè nhẹ cuốn những cánh hoa đào nhỏ bay lượn cùng gió như đang chơi đùa, chẳng mấy chốc hoa đào rơi đã phủ kín mặt đất một màu hồng phấn xinh đẹp dịu dàng. Điểm tô cho cảnh xuân háo hức một sắc màu mới. Hoa đào tràn ngập khắp nơi nơi nhìn rất vui mắt. Tuy nó không rực rỡ như hoa mẫu đơn đỏ thắm. Nhưng nó lại mang cho người ta cảm giác yên bình.

Mỗi khi tan học, em lại chạy nhanh đến đó. Nơi mà em biết Linh sẽ tới đó mỗi khi anh ấy chờ em. Có thể nói là nơi tình bạn của em và Thiên Linh bắt đầu. Anh ấy luôn đứng đó. Nhìn về một nơi khác thật xa.

Em biết chắc anh ấy đang ở đó. Đúng vậy, Linh đang vẫy tay chào em. Anh cất tiếng nói nhẹ nhàng:

- Băng có mệt không?

Linh vuốt nhẹ lên chiếc trán đổ đầy mồ hôi của em. Tóc em bởi vì chạy nhanh mà bay toán loạn và lộn xộn. Nhìn em lúc này chắc sẽ thật buồn cười. Xấu hổ quá đi. Linh khẽ vuốt mái tóc rối tung của em. Cười và bảo:

- Ai đuổi mà Băng chạy nhanh thế?

Em liếc mắt yêu nhìn anh ấy cười:

- Linh cứ chọc tớ hoài ha.

Mỗi ngày, em và Linh cùng đi học. Cùng đến trường. Cùng chia sẻ những chuyện vui buồn.

Em hy vọng sẽ có một ngày anh ấy không nhìn về quá khứ nữa.

Ngày tháng trôi đi thật nhanh, em rất vui vẻ. Vì em bây giờ đã có thêm một người bạn đặc biệt.

Chiếc lá đung đưa rồi chợt cơn gió mạnh thổi đi, bầu trời thật trong xanh.

Em nhấc chân bước đi thật nhẹ nhàng. Ồ, anh ấy đang ngủ dưới hàng cây đào. Nhìn những cánh hoa trên mái tóc dài mềm mại. Chắc là Linh đã đợi em khá lâu rồi. Hôm nay, em bận một số việc kéo chân ở lại.

Cơ hội ngàn năm có một không hai bởi vì bình thường anh ấy luôn có cảm giác bất an nên rất nhạy cảm. Đề phòng mọi người mọi lúc mọi nơi.

Thiên Linh được nuôi ở cô nhi viện. Từ nhỏ anh ấy đã không có cha mẹ. Bằng sự nỗ lực không ngừng mà bước lên tiến thẳng về phía trước. Mọi người nghĩ những thứ đó có thể ngày một ngày hai mà có ư. Không, anh ấy đã phải mất năm năm. Sự cố gắng không ngừng nghỉ để phải thật xuất sắc trong mọi thứ từ học hành đến công việc.

Mọi áp lực và gánh nặng dè lên đôi vai gầy yếu đó. Nhưng Linh không hề bỏ cuộc. Anh ấy mạnh mẽ bước đi dù con đường đó có những khó khăn và chông gai.

Mỗi khi té xuống là thương tích đầy mình.

Dù anh ấy luôn cười, luôn quan tâm giúp đỡ mọi người thì cũng có lúc Linh cảm thấy mệt mỏi.

Em muốn là một đôi vai để anh ấy dựa vào.

Em tiến lại gần Linh. Nhìn anh ấy đến say mê. Từng góc cạnh trên khuôn mặt thanh tú, hàng mi cong cong. Đôi môi như những cánh hoa mới nở. Mềm mại và xinh tươi.

Thật lạ, không gian như ngưng đọng lại, chim ngừng hót, mọi vật như đang sợ đáng thức nàng công chúa đẹp tuyệt trần đang chìm vào giấc ngủ say.

Anh ấy thật đẹp!

Chợt một cánh tay nắm lấy tay em khiến em giật mình. Linh ôm em vào lòng thật chặt. Trái tim em đập liên hồi. Em như bất động trong cánh tay thon dài của anh ấy. Một cảm xúc xa lạ dâng trào như sóng vỗ vào bờ cát trắng đã tràn ngập trong lòng em.

Em nghĩ mình rất biến thái! Anh ấy là bạn thân của em.

Thiên Linh nhẹ nói vào tai của em:

- Cho mình ôm Băng một lát nhé!

Em không biết mình nên làm gì lúc này đây. Nên vùng ra hay nên yên lặng để vậy.

Em hơi ngại ngùng.

Em muốn xua đi những suy nghĩ đen tối trong đầu mình.

Em luôn lặp lại trong đầu một câu nói:

- Anh ấy là con gái! Anh ấy là con gái!

Em đang bị một cô gái ôm. Em nghĩ mình chắc điên mất rồi. Bởi em bắt đầu suy nghĩ không được bình thường nữa rồi. Em đang nghĩ cảm giác được ôm như thế này thật tuyệt vời.

Nó ấm áp và dịu dàng. Một mùi cỏ nhẹ dịu trên tóc ai đó.

Nếu đặt khung cảnh này vào một bức tranh thì có lẽ là một bức tranh mỹ lệ. Giữa khu rừng hoa đào nở.

Có hai người con gái đẹp tuyệt, một người đẹp dịu hiền như một nàng công chúa. Một người như nữ hoàng lạnh lùng và bí ẩn.