Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại

Chương 42




Vọng Thư dùng điện thoại chụp lại những chữ này, cắt ghép chỉnh sửa bằng phần mềm P-Picture, tạo thành một tấm hình rồi đặt nó làm màn hình chờ điện thoại của mình.

Đến giờ ăn tối, cô đến phòng phát thanh để phát sóng như thường lệ. Đến bài hát cuối cùng, một người ẩn danh đã đặt bài “Ký ức sao Thuỷ” và tặng nó cho TA của mình.

Giai điệu tuy cô đơn nhưng lại ấm áp, dịu dàng bao trùm lấy trường học. Vọng Thư dựa vào ghế, lơ đãng nhìn ra sân bóng rổ ngoài cửa sổ đã bị chắn bởi những tán lá mọc um tùm của hàng cây, bất giác xuất thần quay về khoảng thời gian nửa đầu học kỳ I năm lớp 10.

Lúc ấy, Tưởng Lâm Yến đã mạnh dạn dùng bài hát “Non nửa” để tỏ tình với Lăng Việt, bày tỏ tình cảm của mình một cách thẳng thắn. Còn cô lại cất giấu những suy nghĩ của mình, nghiêm túc thích cậu, lặng lẽ nhìn cậu, cố gắng đuổi theo cậu. 

Nhưng mỗi khi gặp mặt cậu ấy, cô lại chẳng dám ngẩng đầu.

Lúc ấy cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có hồi đáp.

Nhưng mà.

Nhưng mà!

Vọng Thư mỉm cười, dùng ngón tay khều khều con khủng long nhỏ trên bàn.

Mặc dù mối quan hệ của cô và Lăng Việt có vẻ đã trở lại như khoảng thời gian đó, nhưng giờ đây cô tin chắc rằng mình cũng đã được thích lại.

Cô không còn cô đơn như trước nữa.

Đọc Full Tại truyenfull.com

Bài “Ký ức sao Thuỷ” mà cô từng muốn đặt giờ đây cũng chẳng còn cần nữa.

Có điều, Vọng Thư chống cằm suy nghĩ vu vơ: Tạm thời sẽ không có ai mang cơm cho cô vào mỗi thứ Hai và thứ Năm nữa. Không có ai dỗ dành cô ăn những món cô không thích nữa.

Ngoài cửa có tiếng động nhẹ, Vọng Thư quay đầu lại nhìn, phát hiện trên tay nắm cửa có treo một hộp cơm. Bên trong gồm có: Sườn xào chua ngọt, tôm rang muối, và khoai tây sợi xào chua cay nóng hổi!

Cứ như tín hiệu cho một bí ẩn nào đó vậy. 

Vọng Thư biết là ai rồi.

==

Vào tiết tự học buổi tối, Quý Ngâm Thu mang một chiếc bánh ngọt nhỏ về, thề phải giao dịch với Vọng Thư: “Tớ giao cái bánh này cho cậu, nếu trong suốt ba tiết tự học tối nay tớ không bị phân tâm và không chơi điện thoại, chiếc bánh xinh xắn này sẽ là của tớ. Bằng không, nó là của cậu.“

Vọng Thư trêu chọc cô: “Xem ra tối nay cái bánh này không thuộc về cậu rồi.”

Quả nhiên, qua tiết tự học thứ hai, Quý Ngâm Thu không thể không lấy điện thoại di động ra, lén lút đọc chương mới nhất của một truyện huyền huyễn vừa được đăng tải trên web Tấn Giang cách đây hai phút trước. Đợi đến khi vẻ mặt tràn đầy mãn nguyện ngước lên, cô mới tình cờ bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Vọng Thư.

Cái bánh nhỏ xinh đã không còn.

Quý Ngâm Thu “hu hu hu” tỏ lòng thương xót với cái bánh nhỏ ngay trong giờ học, nhưng Vọng Thư nhẫn tâm nói thẳng: “Lần tới nếu thích mua bánh cho tớ ăn thì cứ nói thẳng, bày đặt lòng vòng làm gì?”

Cô nàng vẫn mua chiếc bánh Red Velver ưa thích của Vọng Thư.

Quý Ngâm Thu gãi gãi tai: “Cậu phát hiện ra rồi à…”

Cô lấy một chiếc bánh phô mai mặn khác từ trong cặp của mình ra, đó là hương vị yêu thích của cô.

“Ta ăn chung nghen.”

Vọng Thư nhéo mặt của cô: “Không cần lo cho tớ. Tâm trạng hiện giờ của tớ tốt hơn bao giờ hết.”

“Mmmmm,” Quý Ngâm Thu vòng tay qua vai cô rồi làm nũng: “Vọng Thư ~~~”

==

Trở lại ký túc xá, Vọng Thư tìm tài khoản WeChat của một đàn chị từng làm chung fanpage cộng đồng với cô khi trước:

【Đàn chị ơi, lúc trước em có nói tạm thời sẽ không viết bài đăng trên fanpage cộng động nữa. Bây giờ em có thể rút lại quyết định đó không? 】

Lúc trước vì chuẩn bị cho bài kiểm tra đầu vào của trại hè, Vọng Thư cảm thấy mình quá bận rộn, không còn nhiều thời gian nên đã nói với đàn chị rằng sau kì nghỉ đông, cô sẽ ngừng viết bài cộng tác. Sau khi cuộc thi sơ khảo vào tháng tư kết thúc, cô mới tính tiếp.

Cô cảm thấy rất có lỗi và tỏ ý rằng ngoại trừ việc nhận tiền nhuận bút vẫn bình thường ra thì tất cả tiền quảng bá, thưởng và các khoản lợi nhuận khác đáng lẽ phải chia đều cho cả hai bên trong thời gian làm chung fanpage đều thuộc về đàn chị.

Khi đó, đàn chị đã từ chối lời đề nghị của cô và để cô chuyên tâm học tập trước.

Đọc Full Tại truyenfull.com

Lợi nhuận bình thường của fanpage cộng đồng được chia đều cho cả hai, bởi vốn dĩ fanpage cộng đồng chỉ chú trọng chất lượng nội dung, nội dung có chất lượng tốt mới có thể thu hút người đọc và nhận được quảng cáo. Hiện tại fanpage đã tích lũy được rất nhiều fan hâm mộ vì độc giả thích cách hành văn chặt chẽ, lời lẽ hùng hồn và cả ý kiến ​​độc đáo của Vọng Thư. Thế thì làm sao không chia lợi nhuận cho Vọng Thư được chứ?

Đọc được tin nhắn của Vọng Thư, bên kia khá ngạc nhiên:

【Sao em thay đổi quyết định thế?】

【Em bảo em phải chuẩn bị cho các bài thi ở trại hè mà? Em còn hẹn chị đến tham gia trại hè của khoa Báo chí Bắc Hoa để đi ăn với nhau nữa mà?】

Vọng Thư thở dài, chạm vào con khủng long nhỏ bên cạnh, gõ chậm rãi:

【Có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, em không báo danh nữa.】

Đàn chị:【Vậy vẫn làm như trước, nửa tháng chỉ viết một bản thảo thôi. Một tuần một bài sẽ mất rất nhiều thời gian. Nếu ảnh hưởng đến việc học của em thì sao?】

Vọng Thư đáp lại: 【Em muốn tranh thủ tiết kiệm càng nhiều tiền càng tốt, phòng cho những trường hợp khẩn cấp.】

Bên kia im lặng trong giây lát, dòng “đang nhập” nhảy lên một lúc lâu, như thể chị ấy đang suy nghĩ nên nói gì tiếp:

【Có chuyện gì à?】

【Chị có thể ứng tiền cho em mượn】

【Đợi đến khi em đậu đại học rồi trả chị sau】

Vọng Thư mỉm cười, trong lòng có chút ấm áp:

【Không sao đâu ạ, thật đấy】

【Tháng ba này tụi em sẽ ngừng học các môn như tiếng Trung, Toán và Tiếng Anh trong một tháng để chuẩn bị tốt bốn môn Sinh Học, Địa Lý, Chính Trị và Lịch Sử】

【Bốn môn này tương đối đơn giản nên em có nhiều thời gian rảnh hơn】

【Chị ơi, chị cứ thế cho em mượn tiền, chị không sợ em quỵt nợ luôn à?】

Đàn chị nói đùa:

【Nếu chuyện ấy có xảy ra, chị sẽ trực tiếp tung tin “Wow! Vọng Thư, người chiến thắng Giải thưởng lớn của Cuộc thi Viết Sáng Tạo, lại lừa tôi qua mạng!”】

【100.000 lượt truy cập chỉ trong vài phút, cực kì sốt dẻo trên mạng, lúc đó chị lại có thể kiếm được chút tiền】

Vọng Thư trả lời lại nhãn dán đầu gấu trúc đang cười nghiêng ngả.

Một hồi sau đàn chị lại nói nghiêm túc:

【Lỡ đâu có chuyện gì thì phải nhờ những người thân cận giúp đỡ trước, nếu được em cũng có thể tìm đến chị】

Vọng Thư: 【Hmmm, em hiểu rồi ạ, cảm ơn đàn chị】

Vọng Thư tắt màn hình rồi lại gõ nhẹ một cái.

Màn hình khóa màu đen sáng lên, trên đó xuất hiện câu kia:

“Chạy về ánh sáng phía trước, tôi ở bên cạnh bạn.”

Mỗi một người người cô gặp đều rất tốt.

==

Thời gian học cấp ba trôi qua thật nhanh, chỉ trong nháy mắt, kỳ thi học kỳ hai cuối cấp đã kết thúc. Mọi thứ dường như đang bị nhấn nút tăng tốc, số lượng giấy dùng làm đề thi được sử dụng ngày một nhiều hơn, số lượng bút bi được cấp cũng ngày càng vơi dần. Các học sinh vội vàng đi nhanh trên con đường từ căng tin đến lớp học, thời gian thi đại học ngày càng gần, áp lực ngày một nặng nề hơn.

Sau đó, trong sự háo hức mong đợi của bố mẹ, thầy cô, các học sinh hồi hộp bước vào căn phòng thi có thể thay đổi vận mệnh nửa đời sau của mình.

Ngược lại, Vọng Thư cảm thấy vô cùng thoải mái.

Từ lúc bắt đầu đến lúc cuối cấp ba, cô đã luôn bước từng bước thật vững vàng chắc chắn. Cô tràn đầy tự tin với kỳ thi đại học này. Hơn nữa, cô ấy sắp bắt được ánh sáng của đời mình.

Trước môn thi cuối cùng, cô và Lăng Việt cùng nhau đi đến phòng thi của mình.

Lúc chuẩn bị tách ra, cô đuổi theo để lại một câu: “Thi xong đợi tớ chút nhé.”

Vậy nên, khi chỉ còn ba mươi phút hết giờ làm bài, Vọng Thư nhìn thấy Lăng Việt đang cầm hộp bút trên tay vội vàng bước ngang qua.

Anh chàng này thật là…

Đọc Full Tại truyenfull.com

Nhưng đề hóa học lần này thực sự rất dễ, Vọng Thư đã kiểm tra lại hai lần để đảm bảo không có sai sót nào.

Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, đặt tờ giấy làm bài lên bàn rồi đi theo cậu.

Khi Lăng Việt ra khỏi cổng trường, chuẩn bị bước vào vòng vây của giáo viên, phụ huynh và các phóng viên đang đợi bên ngoài, cuối cùng cô cũng đuổi kịp cậu.

Tất cả những áp lực và lo lắng trong lòng cô giờ đây đã hoá thành dũng khí, lúc này cô đang bừng bừng khí thế. Ba mẹ ư, nghe lời sao, chuyện gì nên hay không nên, dịp thích hợp hay không,…. cô đều bỏ qua tất thảy.

Cô cao giọng hét về phía trước: “Bạn đằng trước ơi!”

Lăng Việt đột ngột dừng chân, quay đầu nhìn lại đã thấy Vọng Thư chạy nhanh trong ánh chiều tà, cười tươi rói đứng trước mặt cậu, đôi mắt cô sáng ngời:

“Bạn đẹp trai quá đi!”

“Bạn muốn làm bạn trai tôi không?”

Nhất thời, mọi người đều nhìn sang.



Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng Vọng Thư cũng bỏ mặc tất thảy để ngang ngược theo đuổi tình yêu.