Nếu Có Cơ Hội

Chương 23




Trà sữa của hai bạn đây ạ! - Cố Tư Vũ đặt hai cốc trà sữa lên bàn rồi quay sang nhìn xe gấu bông bên cạnh hỏi - Hai bạn gắp gấu giỏi ghê! Mình làm ở đây lâu rồi mà chưa thấy ai gắp được nhiều gấu như hai bạn đấy!

- Cảm ơn anh đã khen ạ! - Diệp Châu đáp lời - Thực ra số gấu này là do cô bé này gắp hết đấy anh! Cô bé này đi đến đâu là máy hết gấu đến đó!

- Ôi, giỏi vậy! Thế này chắc không để người yêu thể hiện rồi nhỉ? - Cố Tư Vũ cười.

- Con bé vẫn độc thân anh ạ. Ai bảo đa năng quá làm chi không biết! Không ai đủ xứng với con bé nên không dám tỏ tình, để con bé một thân một mình suốt như vậy! - Diệp Châu vừa nói vừa nhìn Bạch Nguyệt Sa với ánh mắt cưng chiều.

- Tao là không cần thôi chứ đâu phải là không ai xứng với tao đâu! - Bạch Nguyệt Sa làm nũng - Mày nói vậy đề cao tao quá! Tao có đa năng gì đâu chứ…

- Nói chung là không kiếm được ai môn đăng hộ đối với mày cả! Mấy tên kém hơn mày chỉ tổ gây đau đầu cho mày thôi! - Diệp Châu phẩy tay.

- Ờm… Vậy mình muốn ứng tuyển được không? - Cố Tư Vũ ngập ngừng lên tiếng.

- Anh ứng tuyển gì cơ ạ? - Diệp Châu nhìn anh khó hiểu.

- Ứng tuyển làm người yêu của cô bé đa năng này xem mình có đủ môn đăng hộ đối với cô bé không ấy mà! - Cố Tư Vũ xoa xoa đầu.

- Anh vui tính thật! Ai cũng nói đùa với cậu ấy như thế và không có ai phù hợp với cậu ấy cả. - Diệp Châu bật cười.

- Không! Mình nói thật. Mình muốn xem mình có thật sự xứng với cô ấy không… - Cố Tư Vũ nghiêm túc nói.



- Vậy ý mày thì sao, Sa Sa? - Diệp Châu quay sang nhìn Bạch Nguyệt Sa.

- Tao… Xin lỗi anh… em… - Bạch Nguyệt Sa thấy chuyện này có hơi đột ngột với cô nên cứ ấp úng mãi không nói được.

- Hay thế này đi, hai người cứ add friend rồi nói chuyện với nhau một thời gian, nếu cảm thấy hợp thì tiếp tục quen nhau còn nếu không thì dừng lại, được chứ? - Diệp Châu lên ý kiến.

- Vậy cũng được… - Bạch Nguyệt Sa khẽ gật đầu.

- Tốt quá! Bạn cho mình xin số điện thoại nhé!

Cố Tư Vũ vui vẻ đưa cho Bạch Nguyệt Sa điện thoại của mình để cô nhập số điện thoại. Sau khi lưu số xong, anh liền quay về quầy tiếp tục công việc của mình. Còn cô cũng nhanh chóng thu dọn đồ với Diệp Châu rồi cả hai đi về.

Tối hôm đó, Bạch Nguyệt Sa đang làm bài tập chợt điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn.

“Em đang làm gì thế?”

Cô nhìn dòng tin nhắn đó do dự một lúc không biết có nên trả lời hay không. Cuối cùng cô vẫn cầm máy lên trả lời.

“Em đang làm bài tập thôi ạ.”

“Muộn rồi em vẫn thức làm bài tập sao?”

“Vâng ạ”

“Anh thì mới đi làm về thôi. Em làm bài rồi nghỉ sớm đi nhé!”

“Vâng ạ. Anh cũng nghỉ ngơi sớm ạ.”



Bạch Nguyệt Sa nhìn dòng tin nhắn với đôi mắt lạnh băng. Cô chỉ nghĩ rằng tên Cố Tư Vũ này lại như bao người khác đã từng làm quen và có ý định tán cô. Mấy tên đó đều nhắn những câu quan tâm nhạt nhẽo hay nói những lời tán tỉnh quen thuộc, nhàm chán.

Cô vứt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục vẽ nốt đống bài thầy cô giao. Đối với cô, xấp bài này còn đáng để cô quan tâm hơn mấy thứ tình yêu vớ vẩn kia. Cô cứ ngồi vẽ như vậy đến tận sáng. Đến giờ đi học, cô cứ thế xách bảng vẽ, xấp bài vẽ với đồ vẽ đến lớp luôn.

- Sao mắt mày thâm vậy?

Vừa thấy Bạch Nguyệt Sa đến lớp, Diệp Châu đã túm lấy cô hỏi.

- Tao thức xuyên đêm mà.

- Mày… Hết nói nổi mày mà! Đi cả ngày mệt như thế tối còn không ngủ nữa! Đưa bài đây, tao nộp cho. Xong về phòng ngủ đi!

- Thôi, tao vác đồ đến rồi. Tao không muốn xách về đâu.

- Đi nhanh! Tao không cho mày đi học đâu! Về ngủ đi!

- Thôi mà, tao lười lắm! Cho tao ngồi nghỉ tí đi!

- Chịu mày thật rồi! À! Hôm qua anh ấy có nhắn gì cho mày không?

- Anh nào?

- Anh mà xin số mày ở trung tâm thương mại đó!

- À có.

- Anh nhắn sao?

- Vô vị.

- Nhưng tao thấy anh ấy có gì khác với mấy người khác lắm!

- Tao không quan tâm. Đống deadline này đủ khiến tao mệt rồi. Tao không muốn vướng thêm gì nữa đâu.

- Thế bao giờ mày mới có người yêu được?

- Bao giờ có thì có thôi. Tao sống theo tự nhiên mà. Bao giờ duyên đến thì nhận.

- Mày… Mệt mày thật. Thôi ngồi nghỉ đi. Tao đi mua đồ ăn cho mày đã. Chưa ăn sáng đúng không?

- Tao không ăn đâu. Mày biết bệnh tao rồi mà. Không cần mua đâu.

- Không cãi! Ở yên đấy! Chờ tao một chút.

Dứt lời, Diệp Châu chạy vụt đi để Bạch Nguyệt Sa ngồi bất lực ở đó. Có bạn bè lo tốt thật nhưng tốt quá cô cũng sợ. Cô trước giờ vẫn luôn tự thân làm tất cả mọi việc, không có ai lo cho cô cả. Kể cả người bạn thân duy nhất của cô là Hạo Hiên cũng không chăm sóc cho cô được nhiều. Nhưng từ khi lên đại học gặp được Diệp Châu và một người bạn nữa, cô như một công chúa vậy. Hai người đó lo cho cô như lo cho cô một đứa trẻ vậy. Cô dường như chỉ việc ăn ngủ với học, còn lại hai người họ lo hết cho cô. Điều này khiến cô thấy rất hạnh phúc nhưng dù sống như vậy gần một năm rồi, cô vẫn chưa thể quen với chuyện này lắm.

Nghĩ vậy, cô lại chợt nghĩ đến một điều. Có lẽ cô cũng cần một người ở cạnh chăm sóc cô thay bạn cô nhỉ? Dù gì ba người họ cũng đã có người để lo ngoài cô nữa mà…