Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 20




Anh cứ như vậy, ko tỏ vẻ chán ghét, ko chỉ trích, ko trách móc, thái độ lạnh lùng của anh như bóp nát trái tim tôi, hằng ngày anh vẫn nhắn vài tin kêu tôi giữ sức khỏe, anh kêu tôi ăn uống đáng hoàng, vẫn hỏi tôi muốn ăn gì thì anh chở đi ăn. Nhưng trời ơi, tôi ko còn 1 chút tha thiết với những thứ đó, tôi chỉ muốn trái tim của anh lại ấm lên, bức tường vô hình kia sụp đổ đi, để tôi lại được anh yêu thương, được che chở. Tôi biết tôi sai rồi, tôi ko thanh minh thanh nga gì nhưng tôi ko muốn mất anh, ko muốn chút nào. Nhưng tôi cũng ko nài nỉ van xin gì, cứ như thế. Tháng tôi gặp anh đc có 5 lần, ko sex. Tôi suy sụp và khóc nhiều, nhập học rồi mà tôi chẳng tập trung được gì cả, tôi sa sút mọi thứ, gia đình biết, mẹ và ngoại biết tôi trục trặc tình cảm.

Buổi sáng cuối tuần 

- Em nghĩ mình nên nói chuyện, như vậy hoài em sắp ko thể chịu nổi rồi. 

- Ok em, hôm nay anh rãnh. 

- Em sẽ qua nhà anh, lát nữa. 

- Em ăn sáng chưa? 

- Em ăn rồi. 

Anh mở cửa, tôi đi vào, và cuộc nói chuyện cuối cùng cũng tới, giờ khắc đó cũng đã tới. Chúng tôi yêu nhau ko lâu, chưa đủ lâu nhưng cái gọi là sâu đậm thì ko phải chưa đạt tới, chỉ có đúng 1 khuyết điểm trong tình yêu này là tôi quá xốc nổi, quá trẻ con. Nhìn anh, nhìn tôi, 2 con người hốc hác, tuy ko quá tiều tụy nhưng chúng tôi biết đối phương đã quá buồn rồi. Chúng tôi quá đau vì yêu thương nhau rất nhiều nhưng ko thể nào như xưa được nữa. 

- Em xin lỗi anh lần nữa 

- … 

- Em nghĩ chuyện mình ko thể nữa rồi. 

- Em nói tiếp đi.

- Nếu anh mắng chửi to tiếng với em, thậm anh có thể tát em vài bạt tai vì hành động của em. Đằng này anh lại cứ bình thản như vậy, mỗi lúc anh nhìn em em thấy có ai đó đang giết em vậy. 

Nước mắt bắt đầu tuôn chảy ko thể kiểm soát, lần đầu tiên tôi cũng thấy mắt anh đỏ hoe.

- Em biết lỗi em ko chuộc được, nhưng nếu có chọn lại em vẫn chọn cách đó thôi. Ko phải em ko muốn có con với anh mà chỉ là em chưa muốn có con, cũng ko phải em ko muốn làm vợ anh mà chỉ là em chưa muốn cưới. 

- ……

- Anh Thái, Thái của em, đừng như vậy nữa, em ko mong chúng ta gương vỡ lại lành, em biết em tổn thương anh rồi.Cũng ko mong anh thứ tha gì, nhưng nếu mình chấm dứt, em thực lòng mong anh hãy đừng quá đau khổ như vậy. Mọi phần đau khổ em sẽ nhận, em sẽ chịu hết, em chịu mọi sự trừng phạt để anh được nhẹ lòng, vì anh ko có lỗi. 

- Anh có lỗi chứ, lỗi của anh là ko thể làm em làm khác đi. Mình là 1 đôi, con là của 2 đứa, ko phải 1 mình em tự làm em có em bé được, vậy khi em quyết định sai thì anh cũng có lỗi. Anh chưa tưởng tượng ra được những ngày tháng ko em anh sẽ như thế nào nữa. Làm sao mà em ko cho anh buồn hả em, em ko biết là anh thương em đến mức nào? Chẳng phải anh cũng muốn đau thay cho em những cái đau mà phụ nữ phải chịu, nhưng đâu có được em. 

- Em ko biết làm sao nữa anh …. Em nhớ anh nhưng ko làm gì được.

- Em bỏ anh đi! 

- Anh đừng nói vậy, em làm gì có tư cách đó. Và em cũng biết anh sẽ ko bỏ em. 

- Khi em làm việc đó, anh thực sự ko dám nghĩ nhiều, em cũng nghĩ sẽ bỏ qua rồi lại yêu nhau như trước. Nhưng anh như bị ám ảnh, em sẽ bỏ anh! 

Tôi nghẹn tới ko thể nói được tiếng nào, trời ơi, mối tình đầu của tôi, người con trai mà tôi ko biết tìm ở đâu ra, vậy mà tôi đang sắp phải mất anh rồi, ai đó cứu tôi với. Bụng tôi, tim tôi đau, đau hơn cả khi mẹ đánh tôi nữa, cái đau mà tôi ko ngờ tới, yêu nhau sao lại làm nhau đau, tôi thật đáng ghét. Lấy hết can đảm tôi nói câu quyết định, câu nói mà tôi chẳng có quyền nói, nhưng Thái của tôi, anh ko thể nào nói ra câu đó với tôi, anh quá hiền lành, anh tốt bụng tới nổi ko nói ra câu nói làm đau tôi cho đến phút cuối cùng …..

- Mình chia tay đi anh. 

- Uhm 

Trời đất sụp đổ, anh ko nói thêm gì, tôi đứng dậy đi về. Những bước chân nặng nề nhưng vội vã. Anh ra mở cửa, tôi chỉ cúi mặt ko dám nhìn anh, ko dám nhìn vào đôi mắt đã vì tôi mà phải khóc, anh ôm tôi, siết chặt, tôi vùng ra bỏ chạy. Ngôi nhà phía sau ngày càng xa, anh của tôi còn xa hơn. Vì sao vậy, vì tôi ích kỷ vì tôi rồ dại, ko phải, tôi vốn đã ko phải 1 người tốt, tôi ko thể dành cho anh, anh gặp và yêu tôi là 1 điều xui rủi, anh phải gặp 1 người tốt, tốt hơn vì anh là hoàng tử. Thái của tôi ko đuổi theo, tôi ko biết từ bây giờ chúng tôi sẽ sống thế nào nữa, trong lòng cầu mong anh hãy mạnh mẽ,anh hãy mau quên tôi đi. 

Tôi ra khỏi chung cư, nước mắt ko ngừng được, mặc cho mọi người nhìn vào mình. Tôi gọi cho Tiên, khi gặp nó chúng tôi cùng chạy, tôi ko biết sao nữa, cuối cùng tôi dừng ở 1 khách sạn trên đường Sư Vạn Hạnh, lấy 1 phòng, tôi và nó đi vô ….. Rồi tôi bắt đầu gào thét, tôi bắt đầu hoang dại tôi ngồi bệt xuống đất, Tiên tới vỗ vai trấn an, tôi buồn lắm, đau lắm. Có phải ai thất tình cũng như thế này ko? Nếu ko gặp nhau thì anh đâu có phải buồn, tôi có thể hư hỏng, nhếch nhác ngoài xã hội, Thái ơi em xin lỗi anh. con ơi mẹ xin lỗi con …… Tôi tự nhủ lòng, sau hôm nay tôi phải khác, phải mạnh mẽ, mặc dù ko thể mạnh mẽ nhưng tôi vẫn thể hiện mình mạnh mẽ hơn, tôi ko thể suốt ngày cứ dựa dẫm, cứ khóc lóc, tôi phải để Thái của tôi thấy an tâm, ko thể để anh cứ nghĩ tới tôi là lo lắng. 

Rồi tôi cứ lăn ra khóc, con bạn thân chưa hiểu hết vấn đề nhưng thấy tôi khóc quá cũng khóc theo, 2 đứa ôm nhau khóc, như 2 con điên. Khóc đến hơn 2 tiếng đồng hồ thì nín, tôi đau đầu, nghẹt mũi, mặt thì sưng húp, bộ dạng giống như lúc gặp anh ở quán café mà anh chở tôi đi viện lần đầu tiên. Tôi vào toilet định tắm, nhưng tôi ko lau khăn lạ, tôi lại nhớ đến lần đầu tiên tắm ở nhà anh, tôi lại quỵ xuống, lại gào thét, lại khóc tức tưởi 1 lần nữa ……. Những ngày tháng tăm tối đang ở trước mắt....

(Xin lỗi các bạn, hôm nay viết tới đây thôi, được thì tối mình rãnh sẽ viết tiếp, giờ mình nhức đầu quá, cảm giác chia ay lần đầu tiên chưa bao giờ mình quên, mình đã khóc rất nhiều khi kể đoạn này, những từ những chữ viết ra chưa thể hiện hết cái giằng xéo của mình, có lẻ đây là đoạn khó để viết ra nhất trong câu chuyện. Cảm ơn các bạn luôn theo dõi chia sẻ của mình.)