Nếu Không Là Tình Yêu

Chương 27: Phần 1




Chương 24: Ly hôn

Trong trận tuyết đầu mùa ở thành phố A, tôi gặp lại Cảnh Mạc Vũ sau bao ngày xa cách trước cổng tòa án. Anh gầy rộc đi, các đường nét trên gương mặt càng trở nên góc cạnh nhưng vẻ tao nhã và kiêu ngạo vẫn không hề giảm bớt.

“Anh đến rồi à?” Tôi cất giọng lãnh đạm.

Cảnh Mạc Vũ chẳng nói chẳng rằng, đưa tay kéo tôi vào lòng. Hơi thở gấp gáp của anh phả vào gáy tôi. “Ngôn Ngôn, anh xin lỗi... Đều là lỗi của anh”

Anh siết vòng tay khiến cơ thể vẫn chưa bình phục của tôi đau đớn, nhưng tôi cắn răng chịu đựng. Luật sư Trình đứng sau lưng, im lặng nhìn chúng tôi.

Từng bông hoa tuyết đầu mùa rơi xuống đất, tan vào bùn đất. Tôi thẫn thờ để Cảnh Mạc Vũ ôm, thẫn thờ tựa đầu vào vai anh. Trước mắt, ngoài một màu trắng mờ mịt, tôi chẳng nhìn thấy gì cả.

“Không phải lỗi của anh, là lỗi của em.” Tôi nói chậm rãi, giọng bình tĩnh. “Thời gian qua em đã suy nghĩ rất nhiều, trước đây chúng ta vui vẻ là vậy, tại sao lại dẫn đến tình trạng nhìn nhau cũng thấy mệt mỏi như hiện nay? Em đã nghĩ thông suốt, cuộc hôn nhân của chúng ta là một sai lầm.”

Cảnh Mạc Vũ đặt hai tay lên vai tôi, giữ người tôi đối diện anh, nhìn thẳng vào gương mặt trang điểm kĩ càng của tôi. “Ngôn Ngôn! Em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa? Anh và Hứa Tiểu Nặc...”

“Anh và Hứa Tiểu Nặc không có gì, em biết! Anh từng nói rất nhiều lần rồi, không cần nhắc lại. Hôm nay em đến đây gặp anh là để bàn chuyện của chúng ta.” Văn Triết Lỗi cảnh cáo tôi nên kìm nén tâm trạng, không được quá xúc động, vì vậy giọng nói của tôi rất bình tĩnh. “Chúng ta kết hôn quá vội vàng, không có tình yêu mà chỉ vì chịu trách nhiệm nên anh quyết định sống với người phụ nữ anh không yêu cả đời. Anh không cảm thấy đây mới là việc làm vô trách nhiệm nhất sao?”

“Anh...”

Cảnh Mạc Vũ vừa định mở miệng, tôi lập tức cắt ngang: “Đừng nói anh vì em... Cũng đừng nói anh đối xử tốt với em. Anh biết không? Quãng thời gian năm tháng lấy anh là quãng thời gian em không muốn quay đầu nhìn lại nhất trong cuộc đời. Nể tình anh em hai mươi năm, anh hãy buông tha em đi! Em thật sự không muốn trải qua cuộc sống như vậy dù chỉ một ngày.”

Tôi nghĩ, nếu đổi lại là anh nói với tôi câu này, chắc chắn tôi sẽ cho anh một bạt tai rồi lập tức ký vào đơn ly hôn, ném vào mặt anh. Nhưng Cảnh Mạc Vũ không làm vậy, anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt anh từ sửng sốt chuyển thành đau đớn vô ngần.

“Anh, chúng ta hãy quay lại làm anh em đi!” Tôi kéo từng ngón tay anh ra khỏi vai tôi, cùng luật sư Trình đi qua cánh cổng xám của tòa án, để anh một mình đứng trong tuyết.

“Ngôn Ngôn!”

Tôi rảo bước nhanh hơn, không muốn nghe bất cứ lời nào của anh nữa nhưng cuối cùng vẫn có một câu lọt vào tai tôi: “Anh không có cách nào để tiếp tục coi em là em gái...”

Bởi tòa án chấp nhận đề nghị xét xử không công khai của luật sư Trình nên vụ ly hôn của chúng tôi không công khai. Trong hội trường, ngoài luật sư của hai bên thì không còn một người nào khác, không khí vô cùng yên tĩnh. Theo trình tự, quan tòa tiến hành hòa giải trước. Đối với những lời mang tính chất công thức của ông ta, tôi tỏ thái độ vô cùng kiên định: “Tôi đã quyết định ly hôn rồi!”

Quan tòa lại nhìn Cảnh Mạc Vũ. Anh cũng có câu trả lời bình tĩnh và kiên định tương tự: “Tôi không đồng ý ly hôn.”

Cuộc đời đúng là rất thú vị. Một tháng trước, tôi và Cảnh Mạc Vũ còn ân ái trước mặt mọi người, bây giờ, chúng tôi ngồi ở hai đầu nguyên đơn và bị đơn, ở giữa là khoảng cách yêu - hận, tình - thù khó diễn tả thành lời, đúng là trào phúng biết bao!

Sau khi hòa giải thất bại, vụ kiện ly hôn của tôi chuyển sang giai đoạn thẩm tra và xét xử dựa theo chứng cứ. Quan tòa đề nghị luật sư hai bên đệ trình chứng cứ theo quy định. Luật sư Trình không hổ danh là luật sư chuyên thụ lý các vụ án ly hôn, chị chuẩn bị tài liệu tương đối đầy đủ. Ngoài đống ảnh chụp Cảnh Mạc Vũ và Hứa Tiểu Nặc và nội dung cuộc điện thoại gần đây tôi cung cấp cho chị, chị còn tìm thấy chứng cứ Cảnh Mạc Vũ chỉ trả một khoản viện phí rất lớn cho Hứa Tiểu Nặc, gồm cả một phiếu thanh toán bằng thẻ, chi phí Hứa Tiểu Nặc làm thủ tục phá thai ở một bệnh viện phụ sản nào đó. Luật sư Trình chỉ ra, chữ ký trên hóa đơn thanh toán là của Cảnh Mạc Vũ.

Tôi cúi đầu, cầm bút viết trên giấy hai chữ “nữ” và “hôn” riêng biệt. Cảnh Mạc Vũ cũng trầm mặc lắng nghe những lời tố cáo có sức mạnh, hợp tình hợp lý, đâu ra đấy của luật sư Trịnh.

“Một người đàn ông nuôi một người phụ nữ trong biệt thự sang trọng suốt ba năm, chi trả tiền viện phí cho người phụ nữ đó ba năm trời, sau khi kết hôn vẫn còn đưa người phụ nữ đó đi Mỹ chữa bệnh, tìm cơ hội đi Mỹ thăm cô ta... Ngoài tình yêu người đàn ông dành cho người phụ nữ đó, còn có lý do nào giải thích hành vi này?”

“Thương hại? Vậy bị đơn tặng di vật duy nhất của ba mẹ cho người phụ nữ đó, hành động này cũng xuất phát từ lòng thương hại? Vợ bị đơn ở bệnh viện dưỡng thai, bị đơn đi gặp riêng cô ta ở phòng VIP của câu lạc bộ cao cấp, đây cũng là lòng thương hại?”



“Vậy tôi xin hỏi bị đơn, từ góc độ pháp luật thân chủ của tôi từng là em gái bị đơn. Bị đơn cũng từng khẳng định trong lòng bị đơn, thân chủ của tôi vĩnh viễn là em gái... Tại sao bị đơn đột nhiên đồng ý kết hôn với cô ấy?”

Câu hỏi này khiến Cảnh Mạc Vũ nắm chặt bàn tay đang đặt trên bàn.

Luật sư của Cảnh Mạc Vũ nói, đây là vấn đề thuộc phạm trù riêng tư, thân chủ của anh ta không tiện trả lời.

Luật sư Trình liếc tôi một cái, thấy tôi gật đầu, chị từ tốn nói: “Vì bị đơn uống phải rượu bị người khác bỏ thuốc nên nảy sinh quan hệ với thân chủ của tôi, do đó, bị đơn bị ép buộc phải kết hôn với thân chủ của tôi. Tôi không bịa đặt đấy chứ? Đêm tân hôn, bị đơn từng nói với thân chủ của tôi, bị đơn không thể chung chăn gối với em gái của mình. Tôi nói có đúng không?”

Đầu bút trong tay tôi rạch một đường dài trên tờ giấy. Tôi nhướng mắt, chạm phải ánh mắt lạnh như lưỡi dao của Cảnh Mạc Vũ.

Tôi biết, tôi đối xử với anh vô cùng tàn nhẫn, nhưng nếu không tàn nhẫn, làm sao tôi có thể sinh tồn trong thế giới tàn nhẫn này!

Không biết do chứng cứ có sức thuyết phục cùng những lời lẽ sắc bén như mũi kiếm vạch trần sự thật của luật sư Trình hay vì nguyên nhân khác, thái độ của quan tòa xuất hiện khuynh hướng rõ rệt.


Tuy luật sư của Cảnh Mạc Vũ luôn nhấn mạnh những thứ được gọi là chứng cứ này không phải chứng cứ trực tiếp chứng minh Cảnh Mạc Vũ ngoại tình trong khoảng thời gian đã kết hôn nhưng quan tòa vẫn nghiêng về những chứng cứ có tính ám chỉ rõ rệt. Cuối cùng, luật sư của Cảnh Mạc Vũ cũng nhìn ra kết cục, khuyên anh chấp nhận thực tế, so với việc cãi cố một cách vô ích, chi bằng giành ích lợi trong việc phân chia tài sản còn hơn.

Cảnh Mạc Vũ lạnh lùng nhếch mép. “Tôi không cần.”

Vì bên bị đơn từ bỏ lợi ích vật chất, quan tòa đưa ra phán quyết cuối cùng: tình cảm vợ chồng của chúng tôi đổ vỡ không thể hàn gắn, hòa giải vô hiệu, tòa phê chuẩn ly hôn. Về phần phân chia tài sản, tòa đồng ý với yêu cầu của nguyên đơn, mọi tài sản do nguyên đơn đứng tên đều thuộc về nguyên đơn, không phải chia cho bị đơn.

***

Trước khi ra về, tôi bày tỏ lòng biết ơn với luật sư Trình, nói cho chị biết, tôi sẽ nhanh chóng thanh toán những chi phí còn lại. Luật sư Trình cầm tập tài liệu dày, nói với tôi bằng thái độ hết sức chân thành: “Cảnh tiểu thư, giúp cô thắng vụ kiện này là trách nhiệm của tôi nhưng tôi thật lòng hy vọng cô không thắng, bởi tôi có thể nhận ra cô vẫn còn yêu cậu ấy. Tình yêu của cậu ấy dành cho cô... cũng rất sâu sắc. Nếu cô kiên quyết ly hôn vì quan hệ giữa cậu ấy và Hứa Tiểu Nặc, tôi chỉ có thể nói, về mặt pháp luật, những chứng cứ đó không thể chứng minh cậu ấy ngoại tình.”

Tôi cười cười. “Cám ơn chị đã nói với tôi điều này.”

“Tôi vừa nghe Cảnh tiên sinh ủy thác luật sư kháng án. Rất xin lỗi, chắc cô phải tìm luật sư khác phụ trách phiên phúc thẩm, tôi còn vụ kiện khác nên không thể giúp cô.”

Mặc dù thắng kiện nhưng tôi không hề cảm thấy vui mừng. Tôi lặng lẽ đi ra cổng tòa án. Tuyết trắng rơi đầy trước cánh cổng trang nghiêm. Tôi thích cảm giác giá lạnh này vì nó có thể làm đông cứng mọi cảm xúc, khiến tôi không còn thấy bi thương.

Tôi vừa mở cửa ô tô đỗ trước cổng, Cảnh Mạc Vũ đuổi tới, túm tay tôi. Lòng bàn tay nóng rực của anh nắm chặt cổ tay tôi. Hoa tuyết rơi xuống chân mày anh, từ từ tan chảy. Lần đầu tiên trong đời, tôi bắt gặp vẻ đau khổ và quyến luyến không hề che đậy trong đôi mắt đen láy của anh. “Tại sao em không thể tin anh?”

Tôi không cự tuyệt, chỉ bình thản mỉm cười. “Vấn đề này anh nên đi hỏi quan tòa. Chính ông ấy không tin anh, chính ông ấy phán xử toàn bộ tài sản của Cảnh gia là của tôi. Nếu không phục, anh có thể xin kháng án, với điều kiện anh cho đây là một việc làm vẻ vang.”

“Quan tòa không hiểu anh, em cũng không hiểu anh sao?”

Tôi nhìn Cảnh Mạc Vũ. “Thật ra, tôi chưa bao giờ hiểu anh…”

Cửa xe ô tô ở vị trí ghế lái mở ra, Văn Triết Lỗi nho nhã bước xuống. Anh ta cầm ô đi đến, che cho tôi để tuyết không rơi xuống đầu tôi. “Cẩn thận kẻo bị cảm!”

Tôi nhận chiếc ô trong tay anh ta, mỉm cười. “Cám ơn, anh đợi em thêm một lát.”


Cảnh Mạc Vũ từ từ buông tay, không tiếp tục sự cứu vãn vô ích. Mặc dù trắng tay nhưng anh vẫn kiêu ngạo như thường lệ, vẫn không chịu cúi đầu, hạ giọng khẩn cầu.

Tôi quay người bỏ đi, không muốn ở lại dù chỉ một giây.

“... Những thứ tôi đã mất, rồi cũng có ngày tôi sẽ đòi về toàn bộ.” Giọng nói trầm thấp của Cảnh Mạc Vũ vang lên sau lưng tôi.

Tôi quay đầu, cười khinh thường. “Cảnh Mạc Vũ! Đợi đến ngày có bản lĩnh đòi về, anh hãy đến nói với tôi câu này.”

Ô tô lướt qua người Cảnh Mạc Vũ, làn gió thổi bay vạt áo mỏng của anh. Nhất định anh đang rất lạnh bởi sắc mặt anh nhợt nhạt hơn tuyết trắng.

Điện thoại di động đổ chuông, trên màn hình không hiện số. Tôi bắt máy, đầu kia truyền tới giọng nói nôn nóng nhưng không mất đi sự trầm ổn: “Xin chào Cảnh tiểu thư, tôi là Ngô Cẩn Mân, tôi vừa đọc email cô gửi cho thư ký của tôi... Cô có thể cho tôi biết cô lấy tấm ảnh đó ở đâu không? Cô quen biết người trên ảnh sao?”

“Tôi biết anh ấy. Anh ấy là người con trai ba tôi nhận nuôi từ hai mươi tư năm trước...” Văn Triết Lỗi quay lại nhìn tôi, thích thú nghiên cứu vẻ mặt của tôi. Tôi giả vờ như không thấy, tiếp tục nói: “Lúc đó anh ấy mới có một tuổi.”

“Cảnh tiểu thư, cô còn biết gì về cậu ấy? Có thể nói với tôi không?”

“Rất nhiều. Ví dụ nhóm máu của anh ấy là Rh âm tính. Ở đốt xương sườn thứ tư trên thắt lưng anh ấy có vết bớt. Cổ anh ấy đeo sợi dây chuyền có mặt hình chữ thập màu bạc, là vật kỷ niệm ba mẹ ruột để lại cho anh ấy…”

Ngô Cẩn Mân không còn bình tĩnh được nữa, ông ta tỏ ra vô cùng sốt ruột. “Cậu ấy đang ở đâu? Bây giờ tôi có thể gặp cậu ấy không?”

“Tất nhiên có thể. Anh ấy đang ở thành phố A của Trung Quốc... Anh ấy tên Cảnh Mạc Vũ. Chắc ngài sẽ dễ dàng tìm thấy anh ấy…”

Sau khi tôi cúp điện thoại, Văn Triết Lỗi mới mở miệng: “Cô kiên quyết đòi ly hôn với anh ta không phải vì ba mẹ ruột của anh ta đấy chứ?”

Tôi không nhìn qua gương chiếu hậu nữa, quay sang Văn Triết Lỗi. “Bác sĩ Văn, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh là chuyên gia tim mạch, vấn đề tâm lý học không thuộc chuyên ngành của anh.”

“Tâm ý tương thông, tôi không hiểu tâm lý của cô thì làm sao có thể chữa trị bệnh tim cho cô?”


“Tâm lý của tôi chẳng có vấn đề gì cả.” Tôi nói.

“Bây giờ mới thấy đúng là không có vấn đề.” Văn Triết Lỗi mỉm cười, gật đầu, chuyển sang đề tài khác: “Bây giờ cô định đi đâu?”

Tôi lại quan sát qua gương chiếu hậu. “Tới khách sạn anh đang ở.”

Khóe mắt Văn Triết Lỗi cong lên để lộ vẻ thích thú. “Khách sạn tôi đang ở?”

“Tim tôi không khỏe, cần anh giúp tôi kiểm tra.”

Sắc trời u ám, tuyết rơi không ngừng nghỉ. Tôi đứng trước cửa sổ phòng khách sạn, điện thoại di động ở bên tai đã kết nối hai mươi phút, nóng bỏng trong tay tôi. Nhưng ở đầu máy bên kia, ba tôi vẫn không có ý dừng lại, giọng trách móc: “Từ nhỏ đến lớn, con muốn làm gì ba cũng chiều con, nhưng ly hôn với Mạc Vũ là chuyện lớn, con dám không hỏi ý kiến ba, rốt cuộc con có còn coi ba là ba của con không hả?”

“Ba biết, Mạc Vũ dây dưa, không chịu cắt đứt quan hệ với con bé đó là nó không đúng, nhưng người đàn ông như nó, dù không bị con bé đó bám lấy thì cũng sẽ có người phụ nữ khác... Vì chuyện nhỏ như vậy mà đòi ly hôn, con đúng là càn quấy quá! Con mau về nhà, xin lỗi Mạc Vũ... Chắc con không biết, nó bận rộn đi tìm con, bị sốt cao suốt nửa tháng cũng chẳng bận tâm. Con còn muốn nó thế nào nữa?”


Tôi giơ tay, nhẹ nhàng vén rèm cửa, ô tô của Cảnh Mạc Vũ trước cửa khách sạn bị phủ một lớp tuyết mỏng. Thảo nào lúc nắm tay tôi, lòng bàn tay anh lại nóng như vậy, hóa ra anh đang bị sốt.

Chiếc xe bên dưới khởi động nhưng mới đi được nửa mét lại dừng lại. Tôi hỏi: “Ba! Con bảo ba nói với anh ấy chuyện đó, ba đã nói chưa?”

“Ba... Chúng ta đừng nói cho nó biết thì hơn.”

“Con đã liên hệ với Ngô gia rồi, ba mẹ anh ấy sẽ nhanh chóng tới thành phố A. Ba, ngày này sớm muộn cũng đến.”

“Được thôi... Ngôn Ngôn! Nếu Mạc Vũ thật sự muốn quay về với ba mẹ ruột, con hãy đi cùng nó. Người làm sai là ba, nếu nó có hận cũng chỉ hận một mình ba, không liên quan đến con... Mạc Vũ là người thấu tình đạt lý.”

“Ba, con không đi...”

“Con bé ngốc này, con gái xuất giá như bát nước đổ sang chỗ khác, không lấy lại được. Ba không hy vọng con ngày ngày ở bên cạnh ba. Thỉnh thoảng có thời gian rảnh rỗi, con về thăm ba là được rồi... Nghe lời ba, con hãy đi tìm Mạc Vũ, đưa nó về nhà, gia đình chúng ta cùng ăn bữa cơm. Sau bữa cơm đoàn viên, con hãy cùng nó đi Mỹ nhận người thân, cùng nó hưởng vinh hoa phú quý, sống cuộc sống hạnh phúc...”

Tôi lặng lẽ lắc đầu, từng giọt nước mắt chảy xuống bệ đá cửa sổ lạnh lẽo. Ba tôi đã không còn con trai, nếu con gái cũng bỏ ông mà đi, ngày tháng sau này ông sẽ sống thế nào? Ngôi nhà lớn như vậy, một mình ông sống thế nào?

“Ba, bỏ người chồng này, con có thể tìm người tốt hơn. Nhưng con chỉ có một người ba, con không thể sống thiếu ba...”

Đầu máy bên kia trầm mặc một lúc lâu. “Ngôn Ngôn, ba già rồi, có thể sống được bao nhiêu năm nữa? Con mới hai mươi tuổi, con phải có dự tính cho riêng mình. Người đàn ông như Mạc Vũ, nếu con không giữ lấy, sau này con nhất định sẽ hối hận.”

“Con không hối hận.”

Tình yêu quan trọng đến mấy cũng không thể sánh với cốt nhục tình thân. Đối với tôi, lựa chọn không khó, khó ở chỗ sau khi lựa chọn, tôi phải làm thế nào để cắt bỏ tình cảm hai mươi năm.

Tôi không kìm được lại vén rèm cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy chiếc ô tô dưới lầu mở cửa, Cảnh Mạc Vũ xuống xe. Hoa tuyết đậu trên gương mặt trắng bệch của anh, không kịp rơi xuống đã tan chảy. Tôi vội vàng cúp điện thoại, vừa lau nước mắt vừa lục tìm hộp son phấn, trang điểm lại. Văn Triết Lỗi ngồi bên giường quan sát tôi, không biết anh ta đã nhìn tôi bao lâu, tôi lờ mờ nhớ hai mươi phút trước, anh ta cũng ngồi trong tư thế này.

“Anh có thể giúp tôi một việc không?” Tôi hỏi.

“Đóng vai tình nhân của cô?”

Tôi cảm thán tự đáy lòng. “Bác sĩ Văn, anh nên đổi nghề làm bác sĩ tâm lý được rồi đấy.”

“Ý kiến không tồi.” Văn Triết Lỗi hỏi: “Chồng cũ của cô có khuynh hướng bạo lực không?”

“Anh yên tâm, anh ấy đi đường còn không nỡ giẫm chết một con kiến.”

“Ờ, thế thì tôi yên tâm rồi.”