Lúc Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện tới Thanh Hà, kiếm linh oán khí mà Lam Vong Cơ mang theo trên người liền chạy ra khỏi túi trữ vật, trực tiếp bay đi.
"Xem ra kiếm linh này thật sự có liên quan đến tòa thành ăn người."
"Nhị ca, chúng ta đến tòa thành ăn người trước hay là đến Bất Tịnh Thế xem Hoài Tang trước?"
"A Dao, ta và đệ đến Bất Tịnh Thế trước, Vong Cơ và Ngụy công tử đi tới tòa thành ăn người trước." Lam Hi Thần nói xong quay sang hỏi Lam Vong Cơ: "Vong Cơ cảm thấy thế nào?"
"Vâng, huynh trưởng."
Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần đi vào Bất Tịnh Thế liền được trưởng lão Nhiếp thị vui vẻ hoan nghênh.
"Tiên đốc, Lam tông chủ, đa tạ. Hai vị bân trăm công nghìn việc vẫn bớt thời giờ tới Bất Tịnh Thế."
"Nhiếp trưởng lão, không cần khách khí như vậy. Hoài Tang hiện tại thế nào?"
"Y sư đã xem qua, nói mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại."
"Vậy là tốt rồi. Trưởng lão, chuyện tòa thành ăn người kia là như thế nào, vì sao ở địa giới Thanh Hà lại có nơi hung hiểm như vậy?"
"Tiên đốc, cái này... cái này... Thôi, hiện giờ tông chủ hôn mê bất tỉnh, nhị vị với tiền tông chủ lại là huynh đệ kết bái, ta cứ nói cho nhị vị đi. Mong tiên đốc và Lam tông chủ giúp đỡ, cũng đừng nói ra ngoài."
"Trưởng lão yên tâm."
"Kỳ thật tòa thành ăn người kia chính là phần mộ tổ tiên của Nhiếp gia! Tổ tiên vốn là một vị đồ tể, tu chính là đao đạo, bội đao của các đời gia chủ đều có lệ khí và sát khí rất nặng, gần như mỗi một vị gia chủ cuối cùng đều tẩu hỏa nhập ma, bạo thể đột tử. Khi gia chủ còn sống, nếu bội đao của họ xao động còn có thể bị chủ nhân khống chế, nhưng sau khi chủ nhân chết, bội đao không có người quản chế, sẽ biến thành một hung khí, đòi hỏi phải có yêu ma quỷ quái hiến tế. Đao linh này muốn tranh đấu với tà ám, vậy thì cứ cho nó tà ám, để chúng nó tranh đấu không thôi. Bởi vậy liền đem thi thể sắp thi biến hạ táng cùng với đao quan, coi như chúng nó là vật bồi táng cho đao linh. Đao linh sẽ áp chế tử thi thi biến, mà đồng thời những thi thể đó cũng có thể giảm bớt nhu cầu và ngông cuồng của đao linh, duy trì hiện trạng, khống chế lẫn nhau."
"Ý của trưởng lão là, tòa thành ăn người này chưa bao giờ hại người?"
"Tiên đốc... cái này... Mọi việc luôn có sơ suất, Nhiếp thị chúng ta không hề chủ động đi hại người."
"Vậy Nhiếp trưởng lão có thể nói cho ta, vì sao lần này tòa thành ăn người lại xuất hiện bạo loạn?"
"Tiên đốc, việc này thật sự không liên quan đến Thanh Hà Nhiếp thị ta, chúng ta cũng không biết. Vài thập niên vẫn luôn bình an không có việc gì, Nhiếp thị chúng ta cũng không biết vì sao đao linh oán khí bên trong lại đột nhiên bạo động, mong tiên đốc làm chủ trả lại trong sạch cho Nhiếp thị chúng ta."
"Trưởng lão yên tâm, thanh giả tự thanh, nếu việc này thật sự không liên quan đến Thanh Hà Nhiếp thị, ta làm tiên đốc đương nhiên sẽ gửi công văn đi khắp thiên hạ, trả lại trong sạch cho Nhiếp thị."
Lúc này Lam Hi Thần đột nhiên mở miệng hỏi:
"Nhiếp trưởng lão, không biết Hoài Tang vì sao mà bị thương?"
"Lam tông chủ, cái này thuộc hạ không biết, xin Lam tông chủ chờ tông chủ tỉnh lại rồi hỏi sau."
"Vậy Hoài Tang bị thương ở đâu?"
"Lam tông chủ, thuộc hạ không biết."
Kim Quang Dao cười lạnh, châm ngòi ly gián thêm cho Nhiếp trưởng lão đang ngột ngạt:
"Nhiếp trưởng lão, ta cảm thấy không chỉ Hoài Tang được xưng là hỏi một không biết ba, trưởng lão ngươi đây có phải cũng chuẩn bị biến toàn bộ Thanh Hà Nhiếp thị thành hỏi một không biết ba luôn không? Biết rõ Hoài Tang vũ lực thấp kém, tuổi trẻ không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi làm trưởng lão cũng không biết khuyên nhủ nó chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm hay sao? May mà Hoài Tang lần này không nguy hiểm đến tính mạng, bằng không nếu đệ ấy thật sự xảy ra chuyện... Ngươi hẳn là biết, ta với nhị ca và đại ca là là quan hệ gì. Về sau đám trưởng lão các ngươi vẫn nên cẩn thận canh chừng Hoài Tang đi, bằng không ta làm tam ca, không ngại thay đệ ấy dạy dỗ các ngươi!"
"Tiên đốc, về sau chúng ta nhất định theo sát bảo vệ tốt tông chủ, sẽ không để ngài ấy gặp nguy hiểm nữa."
"Nếu trưởng lão đã nói như vậy, thì ta tin tưởng ngươi. Hy vọng lần sau nhị ca hỏi chuyện, ngươi đừng lại hỏi một không biết ba nữa."
Kim Quang Dao nói xong, đứng lên hỏi Lam Hi Thần:
"Nhị ca, hay là chúng ta sang chỗ Vong Cơ bên kia xem tình hình thế nào trước?"
"Được. Trưởng lão, chờ Hoài Tang tỉnh, làm phiền trưởng lão báo cho."
"Lam tông chủ khách khí, đương nhiên, đương nhiên rồi. Thuộc hạ tiễn ngài và tiên đốc. Mời!"
Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần đi đến cạnh Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.
"Vong Cơ, Ngụy công tử, thế nào rồi?"
"Trạch Vu Quân, ta với Lam Trạm đã xem xét qua, kiếm linh oán khí xuất hiện ở Mạc Gia Trang hẳn là đi ra từ nơi này. Các vị đến Bất Tịnh Thế có biết được gì không?"
"Trưởng lão Nhiếp thị nói với ta và A Dao, nơi này kỳ thật là phần mộ tổ tiên Nhiếp thị...."
"A, thật không ngờ Nhiếp thị lại có thể nghĩ ra biện pháp này để giải quyết vấn đề đao linh sau khi chết. Trạch Vu Quân, trưởng lão Nhiếp thị kia có nói vì sao oán khí trong tòa thành ăn người này đột nhiên bạo động không? Còn nữa, nơi đây cách Mạc Gia Trang rất xa, kiếm linh chắc chắn không phải tự chạy tới, nhất định là có người dẫn qua, hơn nữa e rằng đây không phải kiếm linh mà là đao linh, thậm chí người rút đao linh qua hẳn là có quan hệ nhất định với Nhiếp thị, nhưng vì sao lại muốn dẫn đao linh tới Mạc Gia Trang?"
"Hẳn là có mưu đồ. Người rút đao linh này e là tộc nhân Nhiếp thị, người ngoài hẳn không biết nơi này là phần mộ tổ tiên Nhiếp thị, hơn nữa cũng không có phương pháp khắc chế đao linh."
"Ta cảm thấy nhị ca nói đúng, rút đao linh chắc chắn là tộc nhân Nhiếp thị, hơn nữa việc dẫn đao linh tới Mạc Gia Trang, ta cảm thấy mục đích cuối cùng hẳn là đệ tử Lam gia. Lúc trước Ngụy công tử cũng nói nếu không phải đúng lúc ngươi được Huyền Vũ hiến xá trở về, cùng với Vong Cơ vừa vặn ở gần đó, chỉ sợ đệ tử lần này đến Mạc Gia Trang trừ túy đều phải chết dưới đao linh. Bởi vậy có thể thấy được, người này muốn đệ tử đời sau của Lam thị chết. Nhị ca, lần này dẫn đội đi Mạc Gia Trang chính là Tư Truy và Cảnh Nghi đúng không?"
"Đúng vậy, lần này do Tư Truy và Cảnh Nghi dẫn đội đi Mạc Gia Trang. Lúc Lam thị nhận được Mạc gia xin giúp đỡ cảm thấy không phải là túy vật gì lợi hại, liền cho Tư Truy cùng Cảnh Nghi mang theo đệ tử vừa lúc đi rèn luyện. Chẳng lẽ người đứng sau thật sự muốn đệ tử đời sau của Lam thị chết hết? Nhưng nếu vậy, Cô Tô Lam thị ta chắc chắn sẽ ra mặt điều tra, người này sao có thể dám chắc chúng ta không tìm thấy hắn? Hơn nữa hắn vì sao lại phải rút đao linh từ phần mộ tổ tiên Nhiếp thị?"
"Nhị ca, đệ cảm thấy huynh nên cẩn thận phòng bị hơn mới được. Người này có thể biết rõ nhiệm vụ Lam thị an bài cho đệ tử, chỉ sợ Vân Thâm Bất Tri Xứ có nội gian; người này còn có thể biết vị trí của Vong Cơ, e là chức vị không thấp. Nhị ca, huynh phải cẩn thận một chút. Bằng không nếu kẻ này đột nhiên hạ độc vào thức ăn hoặc nguồn nước trong Cô Tô Lam thị, chỉ sợ không cần tốn nhiều sức là có thể bắt được Vân Thâm Bất Tri Xứ."
"A Dao, đệ không cần lo lắng, Lam thị không yếu ớt như đệ tưởng. Lần này trở về ta sẽ bắt đầu điều tra."
"Được, nhị ca ra tay, nhất định thành công."
Nhiếp Hoài Tang, không biết tai mắt ngươi nuôi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nhiều năm như vậy đột nhiên bị nhổ sạch, liệu có thể tức giận đến nội thương không vậy? Nghĩ đến đây, tươi cười trên mặt Kim Quang Dao với Lam Hi Thần càng thêm rực rỡ.
Ngụy Vô Tiện hiển nhiên rất khi hiếm thấy Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần như thế, sờ sờ mũi, quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ bên cạnh, vừa lúc Lam Vong Cơ cũng quay đầu nhìn qua, trên mặt Ngụy Vô Tiện lộ ra tươi cười xán lạn, khóe miệng Lam Vong Cơ cũng hơi hơi giơ lên, trong mắt che kín thâm tình.