“Chị Huyên, chồng em có ở chỗ chị không? Hai giờ rồi anh ấy chưa về nữa.” Khương Ý gọi điện thoại cho bạn mình, giọng lo lắng hỏi.
“Không có, cậu ấy về lâu rồi mà em?”
“Về lâu rồi ạ?”
“Ừ, ban nãy đang uống rượu thì bảo là có việc, sau đó vội vàng đứng lên đi mất.”
Vậy thì bây giờ chồng cô đang ở nơi nào, tại sao lại không nghe điện thoại?
Khương Ý ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hai mắt bỗng trở nên mờ mịt.
Bọn họ đã kết hôn nửa năm, Hoàng Cảnh Hiên là một vị bác sĩ vừa trẻ tuổi, đẹp trai, tính cách vừa dịu dàng ổn trọng, lại biết yêu thương vợ, phóng mắt khắp vòng bạn bè cũng khó tìm được người thứ hai.
Trước khi đi dự sinh nhật bạn vẫn còn nhắn tin bảo sẽ về lúc mười giờ, ai biết, hai giờ sáng Khương Ý giật mình tỉnh giấc, sờ bên giường chỉ có một mảng lạnh lẽo, trống trơn. Cô không kìm lòng được liền thấy bất an, vơ lấy di động gọi cho hắn, kết quả chỉ nghe thấy tiếng máy bận.
Nỗi sợ hãi trong lòng lớn dần lên qua từng phút một, Khương Ý cảm thấy khó chịu, thay quần áo rồi ra ngoài tìm thử. Vốn dĩ cô còn định gọi cảnh sát nhưng sực nhớ ra, hắn mất tích chưa đến 24h thì không thể báo án được.
Mùa đông tiết trời vô cùng lạnh lẽo, cô lại thấy lòng mình nóng như lửa đốt.
Khương Ý bắt xe buýt đi tìm chồng, đến những chỗ hắn thường ghé qua, rồi quay lại, cuốc bộ dọc theo con đường mà hắn sẽ đi từ bữa tiệc về nhà
Cả người cô lúc này đã đầy mồ hôi, trái tim cũng bắt đầu co rút mãnh liệt, rất sợ Hoàng Cảnh Hiên xảy ra chuyện.
Cũng không biết qua bao lâu, khi Khương Ý lo đến phát khóc, điện thoại bỗng nhiên rung lên. Nhìn thấy số máy quen thuộc, tay cô run run vội vàng ấn nghe.
“Em đang ở đâu vậy? Sao nửa đêm còn ra ngoài?”
Là giọng của Hoàng Cảnh Hiên.
“Em… Em đi tìm anh, anh về nhà rồi sao? Anh có bị gì không? Sao lại khóa máy thế?”
Hoàng Cảnh Hiên nhẹ nhàng nói:
“Anh có chút việc giữa chừng, vừa rồi không chú ý đến chuyện điện thoại hết pin. Em ở đâu vậy? Anh lập tức qua đón em.”
Hai mắt cô đỏ bừng, vừa mừng vừa tủi:
“Anh hứa mười giờ về mà lại đi quá giờ như vậy, điện thoại cũng không liên lạc được, em sợ lắm anh biết không hả?”
Lúc Hoàng Cảnh Hiên lái xe đến đón, cô đã khóc một trận thật to, dùng sức ôm chặt lấy hắn, giống như sợ vừa buông lỏng tay ra thì hắn sẽ biến mất vậy.
Hắn dịu dàng xoa tóc cô, nói:
“Xin lỗi, anh sai rồi, lần sau anh sẽ chú ý pin điện thoại, đừng khóc nữa.”
Tối đó Hoàng Cảnh Hiên nấu cho vợ một nồi nước gừng để làm ấm cơ thể, cả đêm không ngừng dỗ ngọt và nhận sai với cô.
Hoàng Cảnh Hiên chỉ nghỉ ngơi được bốn tiếng liền rời giường chuẩn bị một chút rồi đến bệnh viện.
Khương Ý ngủ hơn mười giờ rưỡi mới dậy, việc đầu tiên cô làm là gom quần áo đi giặt.
Hôm qua cô ra ngoài vội vàng nên mặc không đủ ấm, cứ như con ngốc đi lung tung tìm hắn, kết quả bây giờ bắp chân nhức nhối, đầu cũng đau quá.
Lúc Khương Ý vừa than thở vừa cầm lấy áo sơ mi trắng của chồng lên, một mùi nước hoa ngòn ngọt bỗng chốc xộc lên mũi làm cô sững người.
Đây không phải mùi của cô, bởi vì cô không dùng nước hoa.
Càng không phải mùi của Hoàng Cảnh Hiên, bởi vì cô rất quen thuộc với mùi hương thơm ngát trên người hắn.
Ý nghĩ Hoàng Cảnh Hiên đang ngoại tình với người phụ nữ khác vừa xuất hiện trong đầu, Khương Ý lập tức phẩy tay.
“Không thể nào.”
Có lẽ là lúc đi dự sinh nhật hắn vô tình đụng trúng người nào đó, hoặc lúc ở chỗ đông người hay tiếp xúc với bạn bè cũng có thể bám mùi mà. Cô không thể chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà lại nghi ngờ lung tung, tự dọa chính mình.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cả ngày dài Khương Ý làm gì cũng không xong, tay chân luống cuống.
Tính cả khoảng thời gian gặp gỡ thì cô và Hoàng Cảnh Hiên biết nhau hơn năm năm rồi, chưa một lần hắn khiến cô thất vọng, chưa lần nào, cho nên cô mới lựa chọn tin tưởng hắn. Song, cô bắt đầu trở nên đa nghi và nhạy cảm sau sự việc kia.
Hoàng Cảnh Hiên tăng ca liên tục, dù ở chung một nhà nhưng số lần bọn họ gặp mặt cứ giảm dần theo thời gian. Có đôi khi cô muốn đến bệnh viện với hắn, hay chỉ đơn giản là tâm sự với hắn chút thôi, hắn lại nói:
“Không cần đâu, buổi sáng em cũng phải đi làm còn gì? Ngoan, ở nhà nghỉ ngơi, chờ qua tháng anh sẽ hết bận.”