Tối hôm qua.
Khương Ý góp mặt với tâm thế điểm danh xong liền chuồn, khá là miễn cưỡng nên cũng không ăn diện gì. Bên trên cô mặc áo len màu be nhạt cổ cao để giữ ấm, bên dưới là váy dài màu nâu, vào tới nơi liền cởi áo khoác măng tô dài vắt trên tay.
Lúc dừng lại nhìn kỹ hội trường và mọi người, cô mới phát hiện bản thân lạc lõng biết bao nhiêu, mỗi cô gái đều diện váy áo lung linh và trang điểm cầu kỳ hết sức. Dưới ánh đèn, từng lớp kim tuyến nhũ nhiều màu lấp lóe làm cô hoa cả mắt.
Một người trong đó còn kích động không kìm được, liên tục vuốt tóc:
“Tóc tôi thế nào? Có bị rối ở đâu không?”
Khóe môi Khương Ý giật giật, khỏi nói cũng biết, họ đang định quyến rũ Tần Thanh Tiêu. Chuyện này thật ra không có gì lạ, nghe đồn hắn chưa có bạn gái, vừa đẹp trai vừa giàu thì ai mà chẳng muốn tiếp cận. Chẳng qua có một vài người lộ liễu và thật sự hơi quá khích, họ sẽ không thể tạo ấn tượng tốt với phái nam nếu thể hiện quá rõ ràng như vậy đâu.
Khương Ý trốn trong góc nhỏ, lặng lẽ thưởng thức mấy món bánh ngọt trông có vẻ ngon lành thì đột nhiên phía sau truyền tới giọng nói trầm thấp:
“Cô Khương.”
Khương Ý đang gặm bánh ngọt, vội vàng dùng tay che miệng rồi cúi đầu với người đàn ông kia.
Thân hình Tần Thanh Tiêu cao lớn trong bộ tây trang màu đen phẳng phiu, Khương Ý bấy giờ mới nhận ra hắn thật sự rất cao, cô chỉ đứng tới tầm vai anh ta mà thôi.
Tần Thanh Tiêu nhìn từ trên cao xuống, dễ dàng trông thấy gò má của Khương Ý hơi phồng lên một chút, hai mắt cô đảo qua lại không dám nhìn thẳng vào hắn, như một chú hamster đang trộm đồ ăn, trông rất đáng yêu.
Cô rõ ràng giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của anh. Trông anh đáng sợ vậy à? Tần Thanh Tiêu hoàn toàn không biết, trên người anh toát ra hơi thở cao quý lạnh lùng, lúc im lặng nhìn người khác thì ánh mắt kia như thể đang nhìn những vật thể chết vậy. Có thể dùng hai chữ vô cảm để hình dung…
Vừa nuốt xuống miếng bánh, Khương Ý còn chưa kịp mở miệng chào hỏi thì đã có không ít người chú ý tới Tần Thanh Tiêu. Bọn họ chạy tới làm quen, tay chân dùng sức chen lấn và đẩy cô ra ngoài.
Khương Ý đang định tìm cơ hội chuồn êm thì cánh tay bỗng nhiên bị kéo mạnh, một ly rượu vang đỏ hiện ra trước mắt cô.
Tần Thanh Tiêu nhỏ giọng nói bên tai cô:
“Tối nay tôi còn có việc không thể uống rượu.”
Vì vậy, Khương Ý chỉ đành nở nụ cười gượng gạo, một bên uống giúp giám đốc, một bên chịu đựng ánh mắt thù hận của mấy cô gái khác.
Kết thúc một màn ong bướm vờn quanh kia, mặt mũi Khương Ý đã đỏ bừng. Tửu lượng của cô cũng không tốt lắm, hơn nữa rất ít khi uống rượu, thật sự không quen chút nào.
Trong góc nhỏ cách đó không xa, hai cô gái liên tục cắn môi, nhỏ giọng thì thầm với nhau:
“Cô ta uống ly rượu có thuốc trong đó rồi, làm sao bây giờ?”
“Không sao đâu, Khương Ý kết hôn rồi, lát nữa về nhà tìm chồng cô ta xử lý là được mà. Tụi mình đi nhanh đi, nếu để bị phát hiện là xong đời đó.”
“Tôi đã bảo cô phải tìm cơ hội đến gần, đưa tận tay giám đốc Tần rồi còn gì? Nếu xảy ra chuyện, cô đi mà chịu trách nhiệm!”
Hai người xì xầm to nhỏ rồi chạy nhanh ra khỏi bữa tiệc.
Vốn nghĩ sẽ không sao, ai ngờ Khương Ý bắt đầu cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, hơn nữa trong bụng còn nóng một cách bất thường. Cô mơ mơ màng màng vịn vào người bên cạnh, hơi thở ngày càng trở nên nặng nề.
Tần Thanh Tiêu nhíu mày đưa tay ra, để cho cô bám tạm vào rồi gọi điện thoại cho tài xế của mình.
“Cậu lái xe ra cổng sau rồi vào đây tôi nhờ một chút.”
“Vâng.”
Người đàn ông một tay vòng qua eo Khương Ý, tay còn lại vỗ nhẹ vào mặt cô:
“Cô Khương?”
Hơi thở thơm ngọt cùng mùi rượu nhẹ thoảng qua chóp mũi Tần Thanh Tiêu, anh cho rằng cô chỉ đang say nên không nghĩ nhiều.
Lát sau, tài xế đi vào đỡ Khương Ý ra ngoài trước, Tần Thanh Tiêu ở lại phát biểu đôi lời với những nhân viên mới của mình.
Chờ đến khi hắn rời khỏi bữa tiệc, tài xế riêng đã gấp đến độ chảy mồ hôi:
“Sếp, cô gái kia hình như bị bệnh rồi.”
“Bệnh?”
Tần Thanh Tiêu đi tới chỗ đậu xe, mở cửa rồi nghiêng người vào, hình ảnh trước mắt làm anh sững sờ tại chỗ.
Trên băng ghế dài phía sau, Khương Ý nửa ngồi tựa vào cửa sổ, đưa mặt về phía hắn. Hai tay cô kéo lấy góc áo của mình, ngay sau đó dùng sức lột áo len ra.