Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 19: Cặn bã




Lúc bà bệnh ông ở đâu? Hơn hai tuần này cũng không thấy gọi điện thoại hỏi thăm nửa câu, Khương Ý bực bội lại không dám hỏi ra miệng, sợ câu trả lời của ông ta sẽ làm tổn thương mẹ mình, chứ cô biết thừa mấy ngày qua ông đi với mẹ con Khương Di.

Khương Chấn chậc một tiếng, không vui nói:

“Con khuyên mẹ con đi, giờ mà ly hôn bao nhiêu là thứ cần giải quyết, rắc rối lắm biết không hả?”

Đối với sự thay đổi của ông, Khương Ý không có chút cảm xúc gì. Gặp nhiều rồi, trải nhiều rồi sẽ quen dần. Cô lạnh lùng hỏi lại:

“Vậy ba muốn mẹ thế nào ba mới vừa lòng? Hay là định thêm tên của cô con gái riêng vào gia phả trước rồi mới ly hôn để tiện chia tài sản?”

“Đây là chuyện mà ba phải làm, vì ba đã có lỗi với con bé quá nhiều rồi. Từ lúc nó ra đời đến nay ba chưa từng cho nó một đồng nào…”

Lâm Ngọc Nghi càng nghe càng giận, bà thở hổn hển vơ lấy ly sứ bên cạnh, ném mạnh về phía ông rồi gào lên:

“Cút ra ngoài! Ông cút đi!”

Biết rõ sẽ chọc giận vợ, vậy mà Khương Chấn vẫn liều mình nói ra những điều vô lý như vậy thì chứng tỏ ông đã không còn kiên nhẫn nữa.

Ly sứ bay vụt về phía Khương Chấn nhưng ông phản ứng nhanh hơn mà nghiêng người tránh thoát, chỉ nghe thấy âm thanh loảng xoảng vang lên, y tá vội vàng xông vào trong kiểm tra.

Khương Ý đưa tay đẩy vai Khương Chấn rồi nói:

“Ra ngoài!”

Ngay lúc này cô thật sự không có chút cảm thông nào với cha cô nữa, tất cả những kẻ khốn kiếp này, tất cả những người đã khiến cho gia đình cô tan nát đều phải trả giá đắt!

“Con bé này!”

Người đàn ông giận dữ quắc mắt, lại bị y tá bên cạnh nhắc nhở:

“Thưa ông, nơi này là bệnh viện nên xin hãy giữ trật tự, không được gây rối!”

Khương Chấn mím chặt môi liếc về phía giường bệnh, Lâm Ngọc Nghi hai mắt đỏ ngầu trừng ông, như thể một con thú dữ đang chuẩn bị nhào lên cắn người.

Mất một chút thời gian nữa Khương Ý mới đuổi cha mình ra ngoài được. Vào khoảnh khắc ông ấy trở mặt với mẹ con cô, trong lòng cô lập tức toát ra một nỗi hận cùng cực.

Tiền của mẹ cô, bọn khốn kia đừng hòng động vào, dù chỉ một xu cũng không được!

Khương Ý gọi điện thoại cho luật sư ngay sau đó, với tình hình này thì cha của cô sẽ không chấp nhận ký đơn ly hôn, vậy thì đơn phương ly hôn là được.

Phải qua một lúc lâu Lâm Ngọc Nghi mới có thể bình tĩnh lại, bà bỗng nhiên kêu lên:

“Ý, mau lên, tiền tiết kiệm mẹ để trong két sắt ở nhà! Con trở về lấy ngay đi, dù chỉ có mẹ biết mật khẩu thôi nhưng mẹ sợ ba con sẽ cạy két sắt!”

Nghe vậy, Khương Ý cảm thấy bà đang lo xa. Có điều trở về một chuyến vẫn tốt hơn, còn rất nhiều thứ cần sắp xếp.

Trong hai tuần chuẩn bị cho việc ly hôn với Hoàng Cảnh Hiên, Khương Ý cũng đã mang những vật dụng cần thiết chuyển về nhà mẹ đẻ hết. Căn nhà là tài sản sau hôn nhân của cha mẹ cô nên cô nhất định phải giữ được nó, không để cho người khác chiếm tiện nghi.

Giữa trưa, khi Khương Ý trở về nhà thì bên trong đang có tiếng nói chuyện rôm rả.

Một giọng nam, hai giọng nữ.

Siết chặt lấy nắm cửa, Khương Ý hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.

Tiếng ồn bỗng chốc biến mất, cả ba người ngồi trên sofa im bặt.

Đập vào mắt Khương Ý là mấy xấp tiền mặt cực lớn đặt trên bàn thủy tinh, có vẻ như bọn họ đang đếm tiền.

“Các người đang làm gì thế hả?” Khương Ý không kìm được tức giận, cả người run lẩy bẩy.

Cô chỉ muốn nhào tới xé nát khuôn mặt tươi cười của hai người phụ nữ đang ngồi trên sofa và đánh cho người cha già vô liêm sỉ của mình một trận! Ban đầu cô còn nghĩ cha sẽ không làm đến mức này, nhưng sự thật luôn vả vào mặt cô chan chát!

Hai người phụ nữ đều khá sốc khi Khương Ý trở lại, họ đồng thời nhìn về phía Khương Chấn cầu cứu.

Ông còn chưa kịp mở miệng, Khương Ý đã lạnh mặt mà nói:

“Bỏ xuống!”

Hai chữ này gần như là thoát ra qua kẽ răng.

Thấy họ không phản ứng, cô nhắc lại:

“Bỏ tiền xuống!”

Lần này hai mẹ con kia mới phản ứng kịp, vội vàng buông hết thứ trong tay ra.

Khương Chấn ấp úng giải thích:

“Ba, ba chỉ đang kiểm kê tài sản…”

Đối mặt với người cha mình từng yêu thương, kính trọng, Khương Ý hết nói nổi:

“Ông đúng là một tên cặn bã.”

Cô dứt lời liền quan sát hai người phụ nữ trong phòng khách, một người khoảng chừng bốn mươi tuổi, trông cũng rất bình thường không có gì đặc biệt, một người khác trẻ hơn cô thì chắc là Khương Di.