Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 25: Một năm là có thể tự do rồi




Tần Thanh Tiêu dường như đã biết trước cô sẽ nói vậy, không hề ngạc nhiên chút nào. Anh đưa bàn tay to ra sau gáy cô, kéo cô về phía mình rồi nhanh chóng hôn xuống.

Một nụ hôn bất ngờ và mạnh bạo, còn mang theo mùi hương nam tính tràn ngập khứu giác của Khương Ý, cô sợ hãi và thấy kỳ cục khi hắn thân thiết quá mức như vậy.

Bờ môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào môi cô, Tần Thanh Tiêu dự định hôn sau hơn nhưng Khương Ý theo bản năng muốn phản kháng, anh nhìn ra được.

Cô vừa đặt tay lên vai người đàn ông định dùng sức mà đẩy thì anh đã buông cô ra trước, khẽ nói:

“Tôi cũng không cần tình nhân, em có thể làm bạn gái tôi.”

Khương Ý dùng tay che miệng, tức giận liếc mắt nhìn anh:

“Đừng tùy tiện hôn tôi như vậy.”

“Tại sao không được? Kể từ khoảnh khắc em bước lên xe thì tôi đã đồng ý làm bạn gái tôi rồi, chuyện này rất bình thường.”

Một câu đơn giản này có thể khóa miệng Khương Ý.

Chính cô đã vứt hết liêm sỉ để chấp nhận bị ràng buộc, cho dù anh tiến xa hơn nữa cô cũng không thể từ chối.

Nói là bạn gái, thực chất mối quan hệ này giống như một giao dịch ngầm.

Khương Ý dùng tay che miệng, chân mày vẫn nhíu chặt lại. Cô thật sự không quen với hành động kia của Tần Thanh Tiêu.

Trên người Khương Ý có mùi nước giặt khá thơm, dễ chịu hơn mùi nước hoa của phụ nữ nhiều. Tần Thanh Tiêu phát hiện ra cô không thích tiếp xúc thân mật, lập tức điều chỉnh tư thế ngồi, xoay vô lăng, chậm rãi khởi động xe.

“Tôi đưa em tới bệnh viện.”

“Sao anh biết tôi định qua đó?”

Hỏi câu này thật là dư thừa, ngẫm lại mà xem, buổi sáng cô vừa hỏi bác sĩ chuyện tiền viện phí thì buổi chiều Tần Thanh Tiêu đã lái xe đến tìm cô. Với thân phận của anh ta, làm cái gì mà không được, ngay cả việc điều tra theo dõi cô cũng thật dễ dàng.

Xe dừng trong bãi đỗ xe của bệnh viện, Khương Ý xuống trước, sau đó Tần Thanh Tiêu cũng xuống theo.

Khương Ý cắn cánh môi:

“Tôi không muốn mẹ biết chuyện này, anh có thể đi được rồi.”

“Không định công khai?”

Người đàn ông nhướng mày, ban đầu anh còn cho rằng cô nằng nặc đòi làm bạn gái thì sẽ công khai cho mọi người biết.

Xét hoàn cảnh hiện tại, đương nhiên không thể để lộ tin tức. Khương Ý nói:

“Tôi vừa ly hôn chưa lâu, người ngoài sẽ bàn tán.”

Tần Thanh Tiêu bình tĩnh tiến tới gần, ngay khi Khương Ý định lui về thì anh đã ôm lấy eo cô, kể cả khi anh không dùng sức, cô cũng khó mà thoát được.

Gò má Khương Ý nhanh chóng nóng lên, da thịt trắng nõn bị một tầng màu hồng nhạt nhuộm qua. Tần Thanh Tiêu hôn lên gò má của cô một cái rồi mới thả cô đi, anh nói:

“Buổi tối tôi đến đón em.”

“Đi đâu?”

Tần Thanh Tiêu thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô thì ý vị thâm sâu nói:

“Đương nhiên là về nhà tôi.”

Ở bên ngoài cô ngại người khác nhìn thấy, vậy tìm chỗ không có ai là được.

Khương Ý siết chặt nắm tay, tìm lý do thoái:

“Hôm nay tôi khá bận.”

“Em ngủ lại bệnh viện à?”

Người đàn ông nhìn sâu vào mắt cô, cô chỉ có thể né tránh quay đầu sang một bên:

“Ừ, có lẽ mấy ngày sắp tới tôi đều sẽ bận, buổi tối không có thời gian.”

Khương Ý nói dối rất tệ, Tần Thanh Tiêu liếc mắt qua là biết. Chẳng qua thấy cô sợ mình, anh không vội vàng vạch trần.

“Được.”

Người đàn ông nói rồi đi vòng qua bên kia, đứng tựa vào xe nhìn cô.

Khương Ý luôn gấp gáp chạy trốn khỏi anh, tựa như anh là ác quỷ ăn thịt người vậy, hình ảnh trước mắt khá quen thuộc.

Đi từ bên ngoài bãi đỗ xe vào tới chỗ thang máy, sau lưng Khương Ý đã thấm mồ hôi lạnh. Những hành động quá đỗi tự nhiên của Tần Thanh Tiêu khiến trong lòng cô nặng nề, cách mà anh nhìn cô có chút kỳ lạ, giống như đang hoài niệm.

Khương Ý vỗ vào mặt vài cái để tỉnh táo hơn, cô lấy gương trong túi xách ra xem một chút. Vết thương trên tán cô đang lành lại, nhìn không còn ghê rợn như lúc trước.

Gần đây sức khỏe của Lâm Ngọc Nghi ngày càng kém, bà thấy con gái thẫn thờ mãi liền rưng rưng:

“Con sao thế? Dạo gần đây trông con mệt mỏi quá, có phải tại bệnh của mẹ không?”

“Không phải đâu ạ, là do công việc nhiều lên, con sẽ quen nhanh thôi.” Khương Ý mỉm cười nắm tay bà.

Lâm Ngọc Nghi biết bản thân bây giờ đã trở thành gánh nặng nên luôn tự trách, bà thở dài trong lòng, hỏi:

“Số tiền mà mẹ lấy được sau khi ly hôn cũng không đủ phải không?”

“Gần đủ rồi mẹ, con tiết kiệm chút là có thể trụ đến khi mẹ phẫu thuật. Mẹ đừng thấy tội lỗi mà.”

Khương Ý đè xuống cảm giác đau lòng, thầm nghĩ mẹ vất vả nuôi cô khôn lớn, cô hy sinh một chút cũng không sao cả.

Mặc kệ Tần Thanh Tiêu thích cô ở điểm gì, chỉ cần làm bạn gái anh một năm thì cô có thể tự do rồi.