Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 27: Cho tôi thêm thời gian được không?




Môi và răng bị tách ra, Tần Thanh Tiêu hôn ngày càng mãnh liệt hơn, đầu lưỡi đã trượt vào trong miệng cô, phá phách khắp nơi.

Bàn tay to của anh vòng qua eo nhỏ để đỡ cô, lúc thang máy mở ra, anh thậm chí còn không thèm dừng lại, vừa hôn vừa kéo cô về phía phòng làm việc của mình.

Khương Ý cố gắng thả lỏng tâm tình, không muốn suy nghĩ gì cả.

Cô chỉ vừa ly hôn với Hoàng Cảnh Hiên, thật sự rất khó tiếp nhận thêm một người đàn ông khác.

Khoảnh khắc bị Tần Thanh Tiêu đặt lên bàn, cơ thể Khương Ý không ngừng run lẩy bẩy. Cô đã từng có qua một đời chồng, đương nhiên biết chuyện sắp xảy ra là gì, vậy mà cô vẫn rất sợ hãi.

“Tần Thanh Tiêu…”

“Hửm?” Người đàn ông chôn đầu vào cổ cô, khẽ hôn một cái.

“Có thể cho tôi thêm thời gian được không?

Khương Ý hơi rùng mình khi tiếp xúc thân mật kiểu này, phải lấy hết dũng khí để cầu xin anh.

Cơ thể cao lớn của Tần Thanh Tiêu bao trọn lấy Khương Ý, ép cô dưới thân mình. Anh nhìn từ trên xuống, phát hiện mắt cô long lanh ánh nước và có chút mờ mịt, trong lòng anh hơi nhói lên.

Nhìn xem cô gái này, bình thường luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực chất lại rất nhạy cảm và mong manh.

Tần Thanh Tiêu không nỡ ép buộc cô. Anh ngồi xuống ghế, để Khương Ý ngồi lên đùi mình, khẽ nói:

“Được rồi.”

Đang vui mừng vì sẽ có thêm nhiều thời gian để thích ứng, Khương Ý lại nghe hắn nói:

“Nhưng chỉ một tuần thôi.”

Một tuần? Khương Ý mím môi, không biết đến lúc đó mình đã quen hay chưa.

Vốn dĩ họ cũng chỉ có thời gian một năm, rất ngắn, Tần Thanh Tiêu không nghĩ mình chịu được nữa. Từ khoảnh khắc nhìn thấy Khương Ý thì trong lòng anh đã xuất hiện ham muốn chiếm hữu cô, dục vọng chinh phục cháy hừng hực.

Tần Thanh Tiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

“Em ăn tối chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy đi thôi, tôi đưa em đi ăn gì đó ngon ngon.”

Nói rồi anh vỗ nhẹ vào lưng cô, ý bảo cô đứng lên.

Khương Ý không nghĩ anh lại tha cho mình dễ dàng đến thế, rụt rè nhìn anh.

“Không định đi ăn, vậy em muốn tiếp tục chuyện vừa rồi à?” Tần Thanh Tiêu nhếch mày.

“Anh… Tôi đói rồi!” Khương Ý xấu hổ lảng tránh.

Tần Thanh Tiêu cầm lấy áo khoác của Khương Ý, cẩn thận mặc vào cho cô trong khi cô thả hồn đi đâu không biết.

Chờ cho Khương Ý phục hồi tinh thần, cô đã ngồi vào trong xe của Tần Thanh Tiêu. Hắn cài dây an toàn cho cô, lẳng lặng săn sóc, không nói gì cả.

“Anh thật sự xem tôi là bạn gái của mình hả?”

“Không thì sao?”

Tần Thanh Tiêu nhập vai nhanh thật, Khương Ý không khỏi cảm thán:

“Tần Thanh Tiêu, anh biết không, cách anh đối xử với tôi như thể tôi không phải Khương Ý mà là một người nào đó khác vậy.”

Nhận ra điều này, Khương Ý cũng chẳng đau lòng hay gì, bởi vì giữa cô và Tần Thanh Tiêu không có tình yêu.

Một cuộc giao dịch, hai người đều lấy được thứ mà mình muốn.

Cô chỉ thuận miệng vu vơ đôi câu, không ngờ lại làm sắc mặt Tần Thanh Tiêu biến đổi. Anh rũ mi mắt rồi quay sang tập trung lái xe, suốt buổi chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Tần Thanh Tiêu đưa Khương Ý đến một nhà hàng năm sao để ăn tối, lúc chọn món, anh nhận ra mình không biết cô thích cái gì.

Khương Ý chủ động nói:

“Chọn những món bán chạy nhất là được, tôi không kén ăn.”

Người đàn ông hơi sững lại, gật đầu rồi đưa menu cho phục vụ.

Lát sau, khi nhìn Khương Ý thoải mái dùng bữa, trong đầu Tần Thanh Tiêu chợt hiện lên hình ảnh một cô gái đáng yêu nũng nịu nói:

“Em không ăn hành đâu, mùi nồng lắm, anh gắp ra cho em đi.”

“Cái này cay quá, Thanh Tiêu, nước nước, mau lên! Oa, cay chết mất!”

Anh muốn tìm kiếm hình bóng của cô gái kia trên người của Khương Ý nhưng lại thất bại thêm lần nữa.

Cô ấy rất kén ăn, ghét ăn hành, ghét ăn cay, đồ dầu mỡ cũng sẽ không thích, tính cách hoạt bát lanh lợi, xởi lởi đáng yêu.

Mà Khương Ý thì ăn được tất cả những thứ khó ăn, thậm chí cô còn có vẻ thích đồ cay nữa, tính cách thì trầm lắng.

Bọn họ không giống nhau, một chút cũng không…

Tâm trạng Tần Thanh Tiêu không tốt, anh ăn rất ít, cả buổi chỉ ngồi ngắm Khương Ý làm cô mất tự nhiên vô cùng.

Buông nĩa xuống, cô đẩy ghế đứng lên rồi nói:

“Tôi đi vệ sinh đã.”

Vội vàng ra ngoài, Khương Ý hít sâu vài hơi mới thấy thoải mái hơn chút.

Ngồi ăn cùng Tần Thanh Tiêu thôi mà áp lực thật, cô tự hỏi biết khi nào mới có thể làm quen được với sự xuất hiện của anh trong thế giới của cô đây.