“Chờ đến lúc tôi đi công tác trở về, tôi sẽ làm đến khi em không xuống giường được thì thôi.”
Khương Ý càng không muốn nghe thì Tần Thanh Tiêu càng thích nói những lời khiến cho cô xấu hổ. Cả hai người đều đã chẳng còn ngây thơ gì nữa, bản năng của cơ thể họ vô cùng mạnh. Giữa hai chân Tần Thanh Tiêu đã nhô lên thành một túp lều nhỏ, bởi vì hưng phấn mà phải kiềm chế, khuôn mặt tuấn mỹ có hơi ửng hồng.
Khương Ý ngồi trên đùi anh thì vô cùng mất tự nhiên, lưng tựa sát vào lồng ngực săn chắc của người đàn ông. Cách một lớp vải cũng cảm nhận được trái tim đang nhảy lên từng hồi mạnh mẽ.
Tay anh ngày càng dùng sức, thậm chí một tay khác còn trượt xuống mông Khương Ý.
“Đừng, đừng nghịch nữa.” Cô lắp bắp xin anh: “Lát nữa tôi còn phải làm việc, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.”
“Nghịch cái gì?”
Tần Thanh Tiêu tỏ ra vô tội làm Khương Ý bực tức:
“Anh, anh mau lấy tay ra khỏi ngực tôi!”
“Bạn trai không được sờ bạn gái một chút à?”
Khương Ý đỏ bừng mặt, hít sâu mấy hơi để cố bình tĩnh lại. Thấy cô uất ức, Tần Thanh Tiêu luyến tiếc rút tay ra khỏi cổ áo cô rồi nâng cằm cô lên, đổi sang hôn môi với cô.
Môi của người đàn ông rất mềm, còn mang theo mùi hương đặc biệt nam tính giống như là mùi đàn hương, ngọt và ấm, thời điểm đầu lưỡi tiến vào khoang miệng cô quấy phá thì càng cuồng bạo hơn.
Khương Ý run run không dám phản kháng, chỉ có thể để mặc cho anh hôn mình, nước bọt chưa kịp nuốt xuống cũng bị anh mút sạch.
Sau khi hôn đủ, Tần Thanh Tiêu vuốt ve khuôn mặt cô:
“Tôi đi công tác, em ở nhà nhất định phải ngoan.”
“Anh nói vậy… là ý gì?” Khương Ý thở hổn hển.
“Không được tiếp xúc với người đàn ông khác, nhớ lấy.”
Mặc dù anh nói vậy nhưng cô biết anh chỉ đang cảnh cáo cô đừng đi gặp chồng cũ mà thôi, vốn dĩ quanh cô thì làm gì có đàn ông.
Khương Ý chậm rãi gật đầu, đôi mắt sáng ngời giờ khắc này vì bị hôn sâu mà có chút mê man, long lanh ngập nước làm cho cô trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Tần Thanh Tiêu lại cúi đầu hôn cô thêm một chút nữa, sau đó mới để cô rời khỏi phòng làm việc.
Trước khi ra ngoài, Khương Ý cẩn thận cài lại hai cúc áo trên cùng. May mà áo sơ mi Tần Thanh Tiêu mua cho cô tương đối kín đáo, nếu không đám người bên ngoài sẽ nhìn thấy vết hôn mất.
Cô tự hỏi, chẳng lẽ Tần Thanh Tiêu chọn quần áo như vậy cho cô là đã tính trước trường hợp này rồi à?
Khi Khương Ý trở về bàn làm việc, đồng nghiệp cũng không phát hiện có gì bất thường, chỉ là nhìn cô một cách tò mò vì cô được giám đốc gọi tên.
Tan làm, mọi người rời đi hết.
Khương Ý ở lại tăng ca đến cuối cùng chỉ để chờ người đàn ông kia, khi nào anh chưa về thì cô cũng không được phép rời khỏi vị trí. Chờ mĩa chưa thấy người đâu, cô có chút chịu không nổi, gục đầu lên bàn ngủ mất.
Tần Thanh Tiêu xử lý xong hết văn kiện mới tìm đến chỗ Khương Ý, nhìn thấy cô đang nằm úp sấp trên bàn, chân mày nhíu chặt lại kể cả khi đang nhắm mắt, không hiểu sao trong lòng anh hơi xao động.
Tần Thanh Tiêu ngồi xuống bên cạnh cô, không có ý định gọi cô mà chỉ lấy điện thoại ra. Anh tiện tay chụp vài bức ảnh rồi ngồi im lặng ở đó, dùng điện thoại trả lời mail của khách hàng.
Mãi đến khi Khương Ý ngủ mơ và giật mình mở mắt ra, Tần Thanh Tiêu mới lên tiếng:
“Về thôi.”
“Anh ở đâu từ khi nào vậy? Sao không gọi tôi? Mấy giờ rồi?”
“Chín giờ.” Tần Thanh Tiêu chỉ trả lời một trong ba câu hỏi của cô.
“Chín giờ rồi ư?”
Vậy là cô đã ngủ cả tiếng đồng hồ! Trời ạ, hôm nay còn chưa đến thăm mẹ, không biết bà có gọi cho cô không!
Khương Ý lật đật lục tìm điện thoại để kiểm tra, cũng may không có cuộc gọi nhỡ nào.
“Em muốn đi đâu à?” Tần Thanh Tiêu tinh ý phát hiện ra.
“Tôi, tôi phải đến chỗ mẹ để thăm bà ấy một chút. Hay là hôm nay chúng ta tách ra nhé? Anh về sớm, ngày mai còn phải đi công tác.”
Người đàn ông vươn tay ra cầm lấy túi xách cho cô, sau đó nhàn nhạt nói:
“Đi thôi, tôi đưa em qua đó.”
“A, cảm ơn anh…”
Lần này Khương Ý không có từ chối mà ngoan ngoãn đi theo anh, hai người lẳng lặng một trước một sau, chẳng nói với nhau lời nào.
Lúc Tần Thanh Tiêu mở cửa xe rồi cẩn thận cài dây an toàn cho Khương Ý, cô bỗng thấy hơi buồn lòng thay cho anh.
Trong mắt anh bây giờ, cô chính là mối tình cũ chưa dứt, hay là ánh trăng sáng luôn tồn tại trên đầu quả tim của anh vậy? Cô rất khó để xem anh thành “bạn trai” của mình, còn anh thì ngược lại… Có lẽ vì đã quá nhớ nhung người phụ nữ kia mà tự lừa dối bản thân. Trông anh như vậy có chút… đáng thương.
Không phải ai cũng có thể yêu được buông được.
Mọi người đều nói người ngoài cuộc sáng suốt, người trong cuộc u mê nhưng chung quy… người ngoài vẫn là người ngoài, sẽ chẳng ai hiểu được cảm giác của người bên trong.
Buông tay là việc khó nhất trên thế gian này, Khương Ý cảm thấy chính cô vẫn còn chưa thể quên Hoàng Cảnh Hiên, cô chỉ đang trốn tránh thực tại, cho rằng bản thân mạnh mẽ mà thôi.
Những lúc đêm về thế này, cô bỗng thấy nhớ hắn, nhớ khoảng thời gian hai người vui vẻ nhất.
Xe đã chạy được nửa đường mà Khương Ý vẫn đờ đẫn ngồi ở ghế lái, mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Tần Thanh Tiêu chưa từng thấy ai có bộ dáng mỏng manh làm cho người ta đau lòng như Khương Ý, thậm chí, anh bắt đầu không nỡ ép buộc cô. Anh nhíu mày:
“Trông em như thể sắp khóc vậy.”
“Khóc? Sao phải khóc?”
Khóe môi cô cong lên một cách miễn cưỡng.
Tần Thanh Tiêu không thích sự ương bướng này của cô chút nào:
“Nếu không vui thì đừng cố cười, chỉ khó coi hơn thôi.”