Nếu Như Anh Muốn...

Chương 17: Tôi không muốn làm nhân tình của anh nữa




- Hả

Mấy đồng nghiệp của Vũ trố mắt lên lẽ nào cô Dung Ân kia có thai với bác sĩ Vũ của họ rồi.

  - Mọi người nhanh lên đi!

  - Anh đừng nóng giận chuyện có gì đâu họ có phải là chúng ta đâu mà có thể nói này nói kia. Kể cả họ nói chỉ cần mình không như vậy thì không ảnh hưởng gì đến em cả.

  - Không cần đâu anh đến lúc chứng minh lại càng rắc rối họ nghĩ có tật giật mình mới làm vậy.

  Mấy bác sĩ, y tá lần đầu được thấy con hoài đời mà ngỡ ngàng luôn mặt mộc thì xinh đẹp giọng nói thì nhẹ nhàng, ăn mặc thù đơn giản. Họ đã choáng ngợp không ít giữ trên mạng và ngoài đời khi nhiều người đánh giá cô.

   - Làm phiền mọi người rồi chúc mọi người làm việc vui vẻ. Em về đây.

   - Anh đưa em về!

   - Thôi em định ghé qua chỗ này anh làm gì làm đi.

  Phong Vũ nhìn cô ra khỏi bệnh viện rồi cũng đi lên phòng làm việc.

   - Tôi có cảm giác là bác sĩ Vũ thích cô Dung còn cô Dung lại không vậy.

   - Chuẩn chuẩn.

      Dung Ân đi đến ngôi mộ của bố mẹ mình cô mang theo một bó hoa và hoa quả nhìn tấm khắc tên bố mẹ mà cô đau lòng. Cô chỉ ngồi xuống nhìn hương đang cháy dần, rồi lại nhổ cỏ quanh khu mộ cho đến khi hương tắt cô rời đi. Cô lại đến mộ của bố mẹ Mạc Thần, cô gục đầu xuống nước mắt rơi.



   - Cháu yêu anh ấy mong hai người sẽ đồng ý.

Cô quay về biệt thự là lúc chiều hoàng hôn đã lặn. Cô thấy chiếc xe mà gắn thường dùng để di chuyển đã trong sân. Coi biết hắn đã về.

   - Cô Dung đã về, cô vào ăn cơm luôn ạ.

  - Tôi không đói.

  - Ngồi xuống ăn gì đó đi.

Hắn đang dùng cơm cô thấy vậy cũng vui mừng. Ngồi vào bàn ăn nhìn mấy món cô và hắn cũng thích.

   - Hôm nay đi đâu sao giờ mới về?

   - Đi dạo thôi.

   - Ăn xong lên phòng tôi có việc.

   - Ừm.

  Mạc Thần đứng dậy đi trước cô còn ngồi ăn, người hầu túm lại hỏi cô.

    - Cả chiều cô đi đâu làm cậu chủ lo lắng đó, gọi không thấy bắt máy.



   - Điện thoại tôi hết pin rồi.

Cô mở điện thoại ra xem không còn cọng pin nào.Cô tiếp tục ăn cơm còn người làm thấy lo lắng tí nữa sẽ không biết chuyện gì xảy ra nữa.

Ngâm mình trong bồn tắm với nước ấm. Dung Ân hút thở thật đều cô thấy mệt mỏi quá, suy nghĩ một lúc cô lâu người quấn khăn tắm ra khỏi phòng. Sấy tóc cho khô choàng lên người chiếc áo choàng tắm cô gõ cửa phòng anh.

Thấy anh đanh sấy tóc cô đi đến cầm lấy máy sấy tóc, anh cũng không ngăn cản. Vì anh quá cao nên cô không thể sấy hết được.

Anh ngồi xuống đi để em sấy phần trên này.

Anh cũng nghe lời ngồi xuống giường cho cô dễ sấy, lực gió nhẹ sấy tóc của anh mang theo cả hương dầu gội sữa tắm của cô trộn lẫn anh có thể ngửi thấy. Anh cũng vừa tắm xong chỉ quấn một cái khăn ở thắt lưng. Cô lấy tay chạm vào tóc anh rồi dùng máy sấy, sấy nhẹ nhàng. Cô được ngắm nhìn kĩ gương mặt góc cạnh của anh đầy cuốn hút và chí mạng. Chiếc mũi cao thẳng cùng đôi lông mày rậm kết hợp với đôi mắt đôi khó đoán của anh. Cô không biết miêu tả anh ra sao nữa nhưng nhìn yết hầu của anh làm cô nóng người.

Cô muốn anh khi nghĩ về người phụ nữ khác bên cạnh anh cô không chịu được. Anh chưa một lần công khai mối quan hệ này, à mà nó đáng để công khai đâu. Nghĩ lại câu nói của anh “ cô ta không là gì cả, không đáng để tâm “ vậy anh chỉ muốn cô khi trên giường thôi. Cô thở nặng một cái.

Khô rồi.

Mạc Thần cũng ổn định ánh mắt, yết hầu trượt dài một cái.

Cô còn định đi hát nữa không? Mấy ngày nay có vẻ rất rảnh rỗi.

Tôi không muốn tiếp tục với nó nữa. Tôi xó kế hoạch khác rồi.

Mạc Thần ngạc nhiên. quay sang nhìn Dung Ân tò mò.

Nếu tôi nói không muốn làm nhân tình của anh nữa thì sao?