Mạc Thần không thể hiểu bản thân đang thấy thương hại cô hay như nào nữa. Cứ nghĩ đến việc đêm đó anh cưỡng hiếp cô tỉnh dậy trên giường là mỗi mình anh cùng vết đỏ trên giường là anh đã thấy áy náy. Nghĩ đến việc coi ở bệnh viện tâm thần và mang thai. Tại sao cô không bỏ đứa bé. Tại sao cô lại yêu anh! Mạc Thần đi lấy chút rượu và châm điếu thuốc lá. Khắp nhà tắt hết đèn chỉ hiện rõ mỗi bóng lưng cô độc đang uống rượu.
Anh nhớ đến gương mặt cô khi nhìn anh mà nói " em yêu anh ". Anh nhớ gương mặt cô khóc lóc, van nài tình cảm từ anh. Dung Ân sẽ không thể làm mẹ được nữa. Anh áy náy sao? Có hiện tại anh thấy có lỗi rồi.
Nhưng anh chỉ ở đó nhùn cô bị như vậy đó chỉ là suy nghĩ anh không hề có một hành động gì khác.
- Cảnh cậu xử lý tín tức hôm nay như nào?
Lục Cảnh đầu bù tóc rối cùng các nhân viên tăng cả chưa được về còn Chủ tịch của họ hỏi một câu thản nhiên.
- Tôi nghĩ hay là Chủ tịch ra mặt đi. Bây giờ cổ phiếu của Tập đoàn rớt giá chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ. Họ nói Chủ tịch cũng là người không ra gì
Mạc Thạc nhếch môi cảm thấy nực cười vì mấy lời của những kẻ luôn phán xét người khác.
- Chuyện này để tôi phải ra mặt sao? Vậy thì sáng ngày mai cậu thông báo bên chúng ta mở họp báo.
Cảnh sốc ngang không nghĩ Mạc Thần quyết đoán nhanh vậy.
- Chủ tịch chắc chưa cần phải họp báo đâu dù gì chuyện này chúng ta có thể liên hệ với bên An ninh mạng để gỡ hết clip ở các máy chủ. Bên truyền thông của chúng ta sẽ lấy ra một lí do hợp kí cho vụ việc ngày hôm nay.
- Cảnh cậu nghĩ chuyện này đơn giản vậy sao?
- À…tôi tưởng Chủ tịch thấy vui vì có thể làm cô Dung Ân thành ra như vậy?
- Tôi mệt rồi cần nghỉ ngơi trong ngày mai tôi không muốn có một clip nào còn xót lại của tôi và cô ấy!
Giọng nói uy lực và áp bức của Mạc Thần luôn làm cho Lục Cảnh biết đây là mệnh lệnh quân trọng và phải hoàn thành.
Mạc Thần uống thêm ngụm rượu ánh mắt mơ màng nhớ lại đêm mây mưa đó. Hắn bị bỏ thuốc và cô cũng thế. Anh không thể nhow rõ gương mặt xinh đẹp của người con gái dưới thân đang rên rỉ, cầu xin. Không giản chỉ có tiếng thở nóng rỗi, cùng tiếng kêu tiếng rên ái muội của đôi năm nữ. Bóng tối mờ ảo dục vọng đòi hỏi làm đánh mất lí trí của anh. Anh đã đòi hỏi rất nhiều. Cô gái dưới thân rên rỉ yêu kiều.
- ừm…hạ, nhẹ thôi!
- A! Sướng quá đi mất.
Có vẻ cô gái còn bị bỏ thuốc nhiều hơn cả anh mà đánh mất sự tỉnh táo nhưng biết sao giờ chính anh cũng đang trong tình cảnh như vậy chủ có thể cùng cô trải qua kiếp nạn này.
Nhưng bây giờ anh tự hỏi tại sao cô bị thành ra như vậy vẫn muốn giữ đứa bé không biết cha nó là ai, kể cả bây giờ cô cũng giữ đứa bé dù anh có hận cô nhiều như nào.
Tại bệnh viện Thành phố.
Trần Phương ngồi bên cạnh Dung Ân tay cô cầm lấy đôi tay xinh đẹp nhưng có chút lạnh lẽo. Mái tóc dài được xoã ra, gương mặt không chút huyết sắc, Trần Phương rơi nước mắt không kìm nén nổi nhìn người bạn của mình bao nhiêu năm nay không thể vui vẻ được nhiều.
Tại sao mọi chuyện thành ra như vậy chứ? Dung Ân à cậu chắc mệt mỏi lắm?Trần Phương khóc sướt mướt nhìn cô gái đang nằm không một động tĩnh. Phong Vũ nhìn thân hình mảnh mai đang nằm.trên giường bệnh thấy cô như này anh rất đau lòng!
Anh Vũ anh về nghỉ ngơi đi để em ở đây với cậu ấy!
Em nay cũng mệt rồi anh ở bệnh viện trực suốt nên quen rồi. Em đừng lo cho anh. Em và Đằng Phong về trước đi!
Trần Phương nhìn người đàn ông trước mặt thấy vui vô cùng vì luôn có một người đàn ông luôn bảo vệ, quan tâm tới Dung Ân.
Đáng nhẽ ra Phong Vũ và Dung Ân là một cặp mới đẹp!