Nếu Như Ánh Trăng Không Ôm Lấy Em

Chương 23




Trên quầy bar, Lâm Hào đặt ly rượu xuống nhìn Ngôn Hành Chi ôm Sầm Ninh bước ra khỏi quán: "Chậc, anh Ngôn quả thực là anh Ngôn"

Cô bạn gái ở bên cạnh có chút hiếu kỳ: "Ah, bạn của anh à? Sao trước đây em không thấy anh ta?"

Lâm Hào liếc cô ấy một cái: "Là người của quân đội."

"Hóa ra là quân nhân, khó trách lại soái như vậy." Cô bạn gái nhướng mày dõi theo.

Lâm Hào: "Em nhìn anh này, em đang ở bên cạnh anh đấy, còn đi khen người khác trước mặt anh như vậy, em có còn là người không?"

"Nào có". Cô bạn gái nũng nịu mỉm cười: "Nhưng mà cô gái kia, đó có phải là bạn gái của anh ta không?"

"Không phải."

"Vậy thì là gì?"

"Cái này à...." Lâm Hào sờ sờ cằm, nhẹ nhàng nói: "Nói đúng ra, hẳn là vị hôn thê đi?"

Sau khi đi ra khỏi quán bar, do sự chênh lệch nhiệt độ khiến Sầm Ninh có chút run rẩy. Ngôn Hành Chi ôm lấy cô đi đến chỗ đậu xe, anh cảm thấy người trong lòng mình cất tiếng nức nở vội dừng lại: "Có lạnh không?"

Sầm Ninh không trả lời anh. Cô khó chịu cau mày, không an phận mà nhích tới nhích lui. Ánh mắt Ngôn Hành Chi tối lại, anh siết chặt cánh tay, tiếp tục ôm cô đi về phía trước. Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở bên ngoài một khách sạn. Ngôn Hành Chi ôm Sầm Ninh, sắc mặt lãnh đạm đứng trước quầy lễ tân: "Một căn phòng."

Nhân viên ở quầy lễ tân nhìn anh rồi lại nhìn Sầm Ninh gần như bất tỉnh "Xin chào, hiện chúng tôi không còn phòng trống, chỉ có một phòng tổng thống. Ngài thấy có được không?

"Chỉ còn mỗi phòng này."  

"Vâng, vậy xin phiền tiên sinh cho tôi xem chứng minh thư của ngài."

Ngôn Hành Chi để cô dựa vào người mình, anh đưa tay lấy thẻ ID*.

(*thẻ ID là những loại thẻ định danh người sử dụng. Cũng giống như ý nghĩa cái tên của nó. Thẻ ID được sử dụng để chứng minh thân phận, nhận dạng con người. ... Chữ thường là tên và những thông tin liên quan của chủ sở hữu.)

Sau khi lễ tân tiếp nhận thẻ của anh, rồi nói: "Của vị tiểu thư này nữa ạ."

Ngôn Hành Chi rũ mắt xuống nhìn Sầm Ninh: "Em có mang theo thẻ ID không?"

"Ah...học trưởng, anh đừng uống, em, em uống...."

"..."

"Cái này uống không tốt, thật sự không dễ uống, hức!"

Chân mày Ngôn Hành Chi giật giật: "Sầm Ninh, chứng minh thư."

Nhân viên quầy lễ tân nhận thấy tình hình này ánh mắt hiện lên một tia cảnh giác, này không phải là dụ dỗ cô gái đi thuê phòng đó chứ? Mặc dù cảm thấy người đàn ông trước mặt này không phải dạng người xấu, nhưng vẫn hỏi: "Thưa tiên sinh, xin hỏi quan hệ của ngài và..."

Ngôn Hành Chi có chút đau đầu, vẫn còn hỏi vấn đề này nữa à?

"Tiên sinh?"

"Bạn gái."

Ngôn Hành Chi vì để tránh lý do thắc mắc của nhân viên lễ tân mà buộc miệng trả lời một câu, không nghĩ đến Sầm Ninh đột nhiên lớn tiếng hét lên: "Không, không phải bạn gái, anh trai, không phải bạn gái."

Anh trai?

Nhân viên lễ tân: "..."

Ngôn Hành Chi mặt mày tái mét rồi, anh ôm chặt Sầm Ninh, không nói lời nào mà lục túi của cô tìm chứng minh thư, cuối cùng cũng tìm thấy thẻ ID.

"Của cô ấy". Ngôn Hành Chi đưa thẻ ID của cô cho nhân viên lễ tân. Nhân viên quầy lễ tân tiếp nhận và bắt đầu tiến hành thủ tục đăng ký phòng. Có điều, nhân viên lễ tân cũng không quên đánh giá hai người họ. Ngôn Hành Chi bị nhân viên lễ tân nhìn như vậy cảm thấy có chút đau đầu, cô gái trong ngực anh lại đang càn quấy, chỉ còn cách phải giải thích với nhân viên lễ tân: "Cô ấy uống hơi nhiều, lời nói có chút hỗn loạn."

Cuối cùng cũng đăng ký được phòng tổng thống, nhân viên lễ tân mỉm cười lịch sự với anh: "Thưa tiên sinh, đây là thẻ phòng của ngài."

Ngôn Hành Chi dìu cô đi vào thang máy, một tay anh giữ chặt eo cô. Sầm Ninh siêu siêu vẹo vẹo đứng có chút không vững, anh đành phải lần nữa mà ôm ngang người cô lên. Sau khi đi vào phòng, anh khom lưng đặt Sầm Ninh nằm lên giường.

"Nằm xuống." Anh đưa tay kéo tay cô đang đặt sau gáy của mình, vừa cầm lấy tay cô, anh không kéo ra nữa.

"Em không thoải mái -------"

"Vậy thì nhớ rõ về sau đừng có uống rượu nữa." Ngôn Hành Chi nói xong kéo tay cô ra: "Buông tay nào, ngủ một giấc rồi em sẽ thấy thoải mái."

"Hức....em không thoải mái." Sầm Ninh không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, cô đưa tay ôm chặt hai cổ Ngôn Hành Chi như ôm một con gấu bông, ngã xuống giường.

Ngôn Hành Chi không kịp phản ứng, bị cô ôm chặt. Anh sững người một lúc, vừa muốn đứng dậy liền ý thức được mặt Sầm Ninh đang chôn ở cổ anh. Khi cô say rượu lại có lá gan lớn đến như vậy, xem anh như con búp bê vải mà cọ qua cọ lại.

"Em không thoải mái, đau đầu...."

Hơi thở nóng rực phả vào cổ và tai anh, khuôn mặt mềm mại mịn màng ở cổ anh mà cọ, vừa cọ vừa di chuyển người, vô tình môi cô nhẹ chạm qua cổ anh. Ngôn Hành Chi thoáng chốc cứng đờ, môi mím chặt, anh cầm chặt tay cô muốn kéo ra.

"Ahhh....." Trên cổ đột nhiên truyền đến một trận ướt át, Ngôn Hành Chi cứng lại. thấp giọng hỏi: "Làm đau em à?"

Sầm Ninh lại nức nở vài tiếng, sau đó phát hiện trên cổ anh càng ngày càng thấm ướt.

Cô khóc thầm.

"Sầm Ninh?"

"Có thể đừng đi được không"

"...."

Sầm Ninh hiện giờ không tỉnh táo, cô vừa khóc vừa nghẹn ngào: "Anh có thể, có thể đừng đi được không...." Sầm Ninh thực sự khóc, nước mắt tuôn như mưa, mặc dù không thành tiếng nhưng anh có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của cô rơi xuống thấm vào cổ áo sơ mi anh. Cô nhỏ giọng nói điều gì đó nhưng anh không nghe rõ, cuối cùng anh đành phải dịu lòng nhẹ vỗ về dỗ dành cô.

"Được rồi, đừng khóc."

"Đừng khóc."

"Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc thành như vậy?"

"Sầm Ninh..."

Không biết đã qua bao lâu, Sầm Ninh cuối cùng cũng ngừng khóc, an tĩnh mà ngủ. Ngôn Hành Chi lúc đứng dậy, cổ của anh hơi mỏi, nhẹ lới lỏng mới thoải mái một chút. Sau đó anh kéo chăn đắp cho cô.

Đúng lúc này, di dộng trong túi của Sầm Ninh reo lên, Ngôn Hành Chi đi đến lấy di động ra, trên màn hình di dộng hiện tên người gọi: "Học trưởng Hạ Dật."

Anh nhớ người đàn ông này, chính là người tối hôm đó đã đến đón cô quay về trường học, cũng là người ngồi bên cạnh cô tối hôm nay, vừa rồi Sầm Ninh uống rượu cũng gọi tên anh ta. Ngôn Hành Chi tắt di động, màn hình nhanh chóng tối đen, anh để di động vào lại trong túi cô, sau đó chuyển dời tầm mắt đến trên người Sầm Ninh.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng của cô. Không biết vì sao, đột nhiên anh nhớ lại buổi tối mấy năm trước cô đã hôn trộm anh. Lúc đó, có lẽ cô chỉ mới mười sáu tuổỉ?

Một cảm giác khó tả sâu trong lòng anh, giống như mặt nước đang tĩnh lặng đột nhiên nổi lên một gợn sóng, gợn sóng qua đi mặt nước lại trở lại yên tĩnh như lúc đầu. Nhưng thật ra, mặt nước đã không còn như trước.

Nước vẫn chảy, sẽ nổi sóng, con người rồi cũng sẽ thay đổi.  

Rốt cuộc anh rời đi đã rất nhiều năm rồi.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này không phải Sầm Ninh, mà là của anh.

Ngôn Hành Chi thu hồi ánh mắt, bước ra khỏi phòng nghe điện thoại. Anh vừa đi vừa cởi cà vạt tùy ý mà để một bên.

"Này."

"Cậu đang ở đâu vậy?" Là giọng nói của Tân Trạch Xuyên.

Ngôn Hành Chi đi đến cửa sổ trong phòng khách sạn nhìn ra cảnh đêm ở bên ngoài, chậm rãi nói: "Khách sạn."

"Cái gì?!"

"Khách sạn, cậu đang ở khách sạn? Cậu với Sầm Ninh? Ah?!"

Ngôn Hành Chi dùng chân để suy nghĩ cũng biết được giờ phút này Tân Trạch Xuyên cùng Đường Tranh đang tưởng tượng những chuyện không đứng đắn. Anh bình tĩnh nói: "Cô ấy uống khá nhiều, không thể đưa về nhà."

"Uống, uống nhiều sao? Vậy hai người, chậc, cái này...."

"Tượng tưởng đủ chưa?"

Tân Trạch Xuyên: "......."

"Vậy tôi cúp máy đây."

Đường Tranh vội đoạt lấy điện thoại của Tân Trạch Xuyên hét vào: "Này này!"

Lời nói đến cổ họng đột nhiên bị mắc nghẹn: "Anh Ngôn! Tối nay cậu không về à"

Ngôn Hành Chi nhíu mày, ẩn nhẫn nói: "Tôi không sống chung nhà với cậu, cậu quản tôi có về hay không để làm gì."

Đường Tranh: "Ah! Tôi không quản, tôi không quản, vậy...cậu hãy chăm sóc tốt cho cô bé, đừng có bắt nạt em ấy đấy."

Ngôn Hành Chi: "......."

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười đùa của hai người họ, anh mặc kệ trực tiếp cúp điện thoại.

Đêm khuya, nếu là ngày thường khi ở trong quân đội giờ này anh hẳn đã đi ngủ rồi, nhưng đêm nay anh lại ngồi ở ghế sô pha, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có.

*****

Sáng hôm sau, Sầm Ninh nằm trên giường ngồi dậy, cô cảm thấy đau đầu, cổ họng khô khan, Sầm Ninh chợt cau mày, lúc này mới phát hiện cô đang ở trong một căn phòng xa lạ. Đây là phòng mà phó chủ nhiệm đã đặt sao? 

Sầm Ninh mơ màng nhớ lại tối hôm qua bọn họ ở quán bar cùng chơi trò chuyền rượu, cô đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương, từ trên giường bước xuống. 

Sầm Ninh bước chân ra khỏi phòng ngủ, ngạc nhiên khi thấy một căn phòng rộng lớn như vậy? Phó chủ nhiệm cũng hào phóng quá rồi. Ngay lúc cô đang có chút bối rối, đột nhiên cô nghe thấy tiếng động ở bên ngoài cửa, bước chân cô dừng lại, chậm rãi gọi: "Học tỷ?"

Không ai trả lời cô.

Sầm Ninh đi đến phòng khách: "Học..."

Đột nhiên im bặt, Sầm Ninh nhìn Ngôn Hành Chi đang cầm ly nước từ trong bếp đi ra, lời muốn nói ra bị cô nuốt trở về.

"Tỉnh rồi?" Ngôn Hành Chi nhấp một ngụm nước liếc nhìn về phía cô.

Vừa mới tỉnh dậy mái tóc cô có chút rối, hôm qua lại uống khá nhiều rượu nên bây giờ sắc mặt cô có chút tái nhợt. Ánh mắt anh nhìn xuống, Ngôn Hành Chi nhìn đôi chân trần của cô. Sàn nhà được làm bằng gỗ sắc màu tối, khiến đôi chân nhỏ bé của cô trắng đến phát sáng. Ánh mắt Ngôn Hình Chi tối lại, sau đó nhanh chóng chuyển dời tầm mắt: "Trở về phòng mang dép vào."

Sầm Ninh da đầu tê dại rồi: "Sao anh....lại ở đây?"

"Ngày hôm qua gặp em khi đang say rượu."

"Anh cũng ở quán bar đó?"

"Ừ."

Sầm Ninh cảm thấy thật xấu hổ: "Em, em rất ít khi...uống rượu."

Ngôn Hành Chi khẽ nhếch mày: "Ồ."

Sầm Ninh: "........"

Ngôn Hành Chi không biết cô đang nghĩ cái gì, nhìn Sầm Ninh đang đứng ngay ngốc tại chỗ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, giống như người mất hồn vậy. Khi anh định mở miệng hỏi cô, đột nhiên điện thoại reo lên. Ngôn Hành Chi cầm lấy điện thoại: "Chuyện gì?"

"Anh Ngôn, dậy rồi à?"

"Ừ."

"Vậy cậu có đến doanh trại không?"

Ngôn Hành Chi đặt ly nước xuống, đi đến bên cạnh Sầm Ninh: "Cậu đem quân phục qua đây cho tôi."

"Chỗ nào?"

Ngôn Hành Chi nói địa chỉ khách sạn và số phòng, sau đó anh ra hiệu cho Sầm Ninh quay về phòng ngủ. Sầm Ninh có chút sững sờ, cô không hiểu ý anh là gì.

Ngôn Hành Chi thấy cô không nhúc nhích, anh duỗi tay vỗ vỗ đầu cô "Đi vào phòng mang dép vào."

Sầm Ninh bừng tỉnh: "A...vâng." Cô lập tức chạy về phòng. Ngôn Hành Chi nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, anh mỉm cười.

Nửa tiếng sau, Đường Tranh đến nơi: "Đây, thay đi."

Ngôn Hành Chi cầm quân phục đi vào phòng tắm. Đường Tranh chuyển dời tầm mắt sang Sầm Ninh đang ngoan ngoãn ăn bữa sáng: "Cô bé, hôm qua em thật ầm ĩ đấy."

Sầm Ninh cả người cứng đờ: "Hả?"

Thật ra Đường Tranh không rõ tối hôm qua như thế nào chỉ biết Sầm Ninh thật sự đã uống đến say nhừ, anh chỉ muốn trêu chọc cô thôi.  

"Ồ, em không nhớ à? Ngày hôm qua em uống say còn ở trước mặt anh Ngôn mà hát, tình cảnh lúc đó....chậc, em có biết em hát bài gì không?"

Sầm Ninh lúc này mặt mày đã tái mét: "Cái, cái gì?"

Đường Tranh khẽ hắt giọng: "Chân trời rộng lớn là tình yêu của tôi, những bông hoa nở dưới chân ngọn đồi xanh mướt.... này, bài hát này là của phượng hoàng truyền kỳ* đúng không"?

(Editor *Phượng hoàng truyền kỳ là một bộ đôi âm nhạc gồm nữ ca sĩ Dương Ngụy Linh Hoa và nam rapper Tăng Nghị. Nhóm được ra mắt vào tháng 9/1997. Là một trong những nhóm nhạc oanh liệt một thời trong giới hoa ngữ. Các ca khúc của nhóm đến nay vẫn rất được giới trẻ Trung Quốc yêu thích - Nguồn Baidu)

Keng..........

Chiếc nĩa trên tay Sầm Ninh rơi xuống bàn. Đường Tranh mỉm cười: "Anh hát hay hơn em nhiều, tối hôm qua em hát nghe còn khó chịu hơn tôi đấy! Thậm chí em không biết, nghe em hát mà mặt mày anh Ngôn tái mét rồi."

Sầm Ninh: "........"